Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 559




Hạ Du lại có ý tốt nhắc nhở: “Nhưng Thẩm Nguyệt, dù sao thì cô cũng đang ở cùng với hai người đàn ông đấy, cô phải chú ý chút ảnh hưởng chứ?”

Thẩm Nguyệt cũng muốn khép hai chân để đi bộ hẳn hoi, nhưng bắp thịt hai chân nàng đều cứng ngắc, quả thực không chỉ huy khống chế nổi.

Cơ thể này dù gì cũng sống trong nhung lụa lâu như vậy, làn da mềm mại và hai chân sau khi cọ sát ở trên lưng ngựa gây nên cảm giác đau rát nóng hừng hực lan tràn bên trong.

Loại cảm giác da bị cọ sát đâm xuyên xương từng chút một là cảm giác hành hạ người ta nhất, chi bằng cứ để cho nàng thoải mái chút đi.

Thẩm Nguyệt nghe vậy liền có chút buồn cười: “Ngươi thì tính là đàn ông gì chứ, cùng lắm là bé trai thôi”.

Hạ Du không vui nói: “Cô đừng coi thường ta, những công tử khác ở tuổi bằng ta trong nhà sớm đã có một đống thê thiếp, con cái chạy đầy sân rồi đất”.

Hạ Du quen việc đã đốt một đống lửa nhỏ, nhặt mấy nhánh cây làm củi đốt.

Tô Vũ cởi áo khoác của mình ra, đặt xuống đất cho Thẩm Nguyệt ngồi.


Thẩm Nguyệt đỡ cái eo sắp gãy, nàng kêu aiz ya hai tiếng rồi từ từ ngồi xuống.

Sau đó Tô Vũ đưa nước cho Thẩm Nguyệt, hắn lấy lương khô ra, bàn tay thon dài cầm một nhánh cây khô, đâm xuyên lương khô nướng trên lửa, hắn nhẹ nhàng nói với Thẩm Nguyệt: “Nghỉ một chút là có thể ăn được rồi”.

Hạ Du nhìn cử chỉ của Tô Vũ, mặc dù biết hắn và Thẩm Nguyệt có quan hệ sâu sắc, nhưng hắn ta vẫn cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.

Tuy trước kia không biết chuyện trong triều đình, nhưng hắn ta vẫn nghe nói qua không ít về Tô Vũ này.

Trước khi những lời đồn đại đó truyền ra ngoài, hắn ta nghe nói Tô Vũ là một người thanh cao, không kéo bè kết phái, cũng không chìm đắm trong tửu sắc.

Thậm chí ngay cả một giọt rượu cũng không dính vào.

Hôm nay thấy hắn lúc nào cũng quan tâm chu đáo đến Thẩm Nguyệt, đi khá xa với lời đồn đại.


Thậm chí Hạ Du hoài nghi Tô Vũ giấu diếm bản thân quá tốt, tin đồn trước đó nói hắn thích nam nhân cũng có thể chỉ là giả bộ.

Trong lòng Hạ Du nghĩ ngợi luẩn quẩn không ngừng, làm sao hỏi ra được những gì mình đang nghĩ: “Đại học sĩ, rốt cuộc ngươi thích đàn ông hay phụ nữ?”

Tô Vũ hơi nhướng mày, hắn khinh thường nói: “Liên quan gì đến ngươi?”

Hạ Du nói: “Nếu ngươi thích đàn ông, ta dĩ nhiên phải cẩn thận một chút, nếu ngươi thích phụ nữ, Thẩm Nguyệt phải cẩn thận ngươi một chút”.

“Nhìn trông ngươi rất an toàn, điểm này ngươi có thể yên tâm”.

Một lúc sau Hạ Du mới hiểu ra, hắn ta trợn mắt: “Ngươi chê ta xấu xí? Dù gì tiểu gia cũng là ngọc thụ lâm phong đấy!”

Tô Vũ nhàn nhạt nói: “Nếu ta không chê ngươi, ngay lúc này chắc ngươi cũng sợ hãi lắm”.

Thẩm Nguyệt nghe cuộc đối thoại giữa Tô Vũ và Hạ Du, nàng ở một bên ngồi cười không chút hiền hậu.

Hạ Du hài hước trước kia lại quay về rồi, chí ít nhìn vẻ ngoài là như vậy.

Đường vẫn phải đi, ngày tháng vẫn phải trải qua, những bi thương những khổ sở kia được hắn ta nhận lấy, và những gì có liên quan những gì có liên quan hắn ta đều thận trọng gìn giữ ở đáy lòng.