Diệp Tri Vân nhìn Tô Mạt liền cười rộ lên, phá lệ cười vui vẻ, cặp mắt phá lệ xinh đẹp, vết sẹo cũng không còn dọa người. “Nha đầu, nhiều ngày nay không tới thăm ta.” Diệp Tri Vân bất mãn hô to.
Tô Mạt cười: “Là Mạt nhi không tốt nha”. Nói xong lại nhu thuận ngồi bên người Diệp Tri Vân, lấy điểm tâm cùng ăn với ông. Diệp Tri Vân thích ăn đồ ngọt, điểm tâm hương vị ngọt ngào, hương trái cây rất hợp khẩu vị ông.
Diệp Tri Vân cắn một miếng: “Tuy rằng so với ta làm thì kém xa nhưng cũng tạm chấp nhận được. Khẳng định là Tào bà bà làm.”
Tào bà bà mở cửa hàng điểm tâm là độc nhất ở Kinh thành, tay nghề rất độc đáo. Tào bà bà cùng con dâu quản lý cửa hàng, quy mô không lớn nhưng cũng không chấp nhận hợp tác với người khác. Nếu có người muốn khi dễ bà bà định cướp công thức làm điểm tâm thì bà cũng không giữ, luôn nói cho khách hàng cách làm. Nhưng không ai muốn làm cả vì quy trình rất rườm rà, người bình thường cơ bản là lười làm. Cho dù cửa hàng khác làm cùng phương pháp nhưng không thể có cái vị đặc biệt giống của Tào bà bà. Coi như đây là một chuyện lạ.