Nhưng một khi có quyền lực thì tư dục cũng sẽ bành trướng, đây là điều không thể tránh khỏi. Đây là vấn đề của nhân loại. Không có hủ bại thì không phải triều đình bởi vì mọi người không có tư dục cũng không cần có người thống trị. Triều đình chính là do tư dục cao nhất hình thành.
Loại tình cảnh này là mấy vạn năm, mấy ngàn năm đều như vậy. Cho nên, mấu chốt ở chỗ là dùng người như thế nào, xem xét thời thế, không có người nào là tốt mãi mãi, không có người nào là xấu mãi mãi, tất cả phải căn cứ vào tình thế để quyết định chọn người, nói cách khác là dùng đúng người.
Nghĩ thông suốt điểm này, Hoàng Phủ Giác cảm thấy thật nhiều việc, tùy tâm sở dục, cam tâm tình nguyện, vượt qua chướng ngại tâm lí. Không cần so đo chút lợi trước mắt mà giúp thái tử, làm vậy sẽ khiến bản thân vui hơn.
Cảm xúc của Tô Mạt phập phồng, hoàng đế nói không sai, đã không có tư dục thì con người sẽ không vì mình mà sinh tồn, đi sát hại sinh linh khác, thậm chí cũng không đi phá hư tự nhiên, thương tổn một gốc cây ngọn cỏ nào cả, nhân loạn vốn sẽ không tồn tại.