“Năm phút bốn năm giây.” Lục Cẩn Ngôn giơ cánh tay đeo đồng hồ lên nhìn, dừng một chút hình như phát hiện ra điều gì nói tiếp, “Em là người bắt tôi đợi lâu nhất từ trước tới giờ.”
“….”Diệp Lam Nhi đổ mồ hôi, “Ngại quá.”
“Quên đi.” Lục Cẩn Ngôn nhanh nhẹn khép lại ngăn kéo,khởi động xe, “Lần sau lấy đó làm gương.”
Diệp Lam Nhi khô khốc cười một tiếng,chuyển đề tài: “Chúng ta đi đâu ăn cơm đây?”
“Đợi lát nữa em sẽ biết.”
Diệp Lam Nhi gật đầu một cái,lại hỏi tiếp: “Đúng rồi, sao hôm nay anh lại muốn mời em ăn cơm?”
“À.” Lục Cẩn Ngôn nghiêm túc nói, “Hôm nay hai ca giải phẫu tiến hành rất thuận lợi,chưa tới bốn giờ đã kết thúc,không có bệnh nhân mới nhập viện,tôi rảnh rỗi tới nhàm chán, liền hẹn em ăn một bữa cơm.”
“….”
Giáo sư Lục anh có cần phải thù dai như vậy không? Vẫn còn nhớ tới lần trước của cô,trả nguyên văn lại cho cô.
Đây là giờ cao điểm buổi tối,Lục Cẩn Ngôn mất gần 45’ lái xe mới tới nơi – nhà hàng bên cạnh một con sông,tên chỉ có bốn chữ: Tô Thực Chi Hiệu.
Diệp Lam Nhi lập tức tĩu nghỉu đứng lên,Lục Cẩn Ngôn lôi lôi kéo kéo cô tới đây mà không có một chút đồ ăn mặn nào cả?
“Đã từng ăn lẩu chay rồi sao?” Lục Cẩn Ngôn hỏi.
“Chưa từng.” Giọng Diệp Lam Nhi có chút nuối tiếc nói.
“Mùi vị rất được,đáng giá thử một lần.”
Thấy Lục Cẩn Ngôn ra sức giới thiệu đồ ăn,Diệp Lam Nhi có chút chờ mong,đi theo anh bước vào.
Đẩy chiếc cửa xanh thắm ra,cây cao bên trong viện làm giảm đi cái oi bức, men theo vườn hoa,theo tường phun nước đi về phía trước,cả đường yên tĩnh tao nhã,cách ly hoàn toàn với náo nhiệt bên ngoài,trái tim bỗng an tĩnh lạ thường.
Bên trong phòng thoang thoảng mùi trầm hương, bốn gốc cây ngô đồng cổ thụ mọc xuyên qua cửa kính trên nóc nhà,mang theo màu xanh thiên nhiên hòa quyện vào.
Lục Cẩn Ngôn chủ trì gọi hai phần lẩu chay,phục vụ cầm bình rót cho bọn họ hai ly nước rồi lui xuống dưới.
Diệp Lam Nhi nhấp một hớp,có vị thơm mát thanh nhuận,giải khát khá tốt: “A, đây là loại trà gì vậy,tôi chưa uống bao giờ.”
“Trà Ngũ hoa Linh chi.”
“Ngũ hoa là những loại nào?”
“Hoa hồng,hoa táo,hoa cúc,cây kim ngân và hoa gạo.”
“Thảo nào tôi ngửi thấy mùi hoa hồng bên trong.” Diệp Lam Nhi cười, “Nơi đây rất thanh nhã,chẳng khác nào chốn bồng lai tiên cảnh,sao anh lại biết nơi này?”
“Đồng nghiệp giới thiệu,đã tới đây hai lần rồi.”
“Những thứ kia đều là đồ chay,không có một tí thức ăn mặn nào?”
“Ừ.” Lục Cẩn Ngôn lấy khăn giấy xoa xoa ngón tay, “Thỉnh thoảng ăn chay đối với cơ thể rất tốt, huống hồ ngực em mới phẫu thuật,nên ăn nhẹ một chút.”
Diệp Lam Nhi nhớ tới lần trước Lục Cẩn Ngôn từng nói qua: “Con gái để lại vết sẹo trên ngực sẽ rất khó nhìn”,lỗ tai có hơi nóng lên.
Lục Cẩn Ngôn ngẩng đầu nhìn cô: “Lời nói của tôi có chỗ nào có vấn đề à?”
“Không có.” Có ai có thể ăn nói chín chắn hơn giáo sư Lục cơ chứ,ai là người dám nghi ngờ bình luận của anh.
“Vậy em đỏ mặt cái gì?”
Diệp Lam Nhi theo thói quen sờ lên gò má: “Có thể do ở đây nóng quá.”
“Phải không?” Lục Cẩn Ngôn đưa tay tới đụng vào tay cô một cái, “Tay của em ngược lại rất lạnh.”
“…..”
Nơi này có rất nhiều loại lẩu bổ dưỡng độc đáo, lấy hai mươi vị thuốc bắc dưỡng sinh truyền thống, kết hợp với dầu hạt cải trong nông nghiệp, dùng củi khô, đất táo, chảo sắt tỉ mỉ chế biến trong bảy giờ, đảm bảo thức ăn sẽ không phải là đồ nóng nguyên liệu nấu ăn sạch được nuôi trồng trong nhà kính,bên trên lá rau cải còn đọng lại những giọt sương sớm,vô cùng mới lạ.
Diệp Lam Nhi uống một hớp canh,thấy thơm ngon, ngon miệng hơn trong tưởng tượng của cô rất nhiều,cô uống liền hai chén.
Ăn uống hết gần nửa tiếng, Diệp Lam Nhi hoàn toàn bị chinh phục bởi mỹ vị nơi này,cảm khái: “Không nghĩ tới lẩu chay lại ngon như vậy,nước canh rất thơm, rau cải rất giòn,nấm to và ngon,cái nào ăn cũng rất ngon.”