Anh nhớ lúc đó mặt mẹ lạnh lẽo,cứng ngắc lại tuyệt vọng,kinh ngạc mà nhìn sang anh,anh đoạt lấy con dao trong tay của mẹ mình,đem lại giá dắt vào, dõng dạc nói: “Không giải quyết được vấn đề gì đâu, bất kể thế nào,con và An An sẽ luôn ở bên cạnh mẹ.”
Nghe được câu này, mẹ mới vươn cánh tay ôm anh vào ngực: “Đúng vậy,mẹ còn có con và An An,mẹ còn cần thêm gì nữa,làm người không thể ngu ngốc như vậy,thôi….”
Khi đó anh mới mười hai tuổi,cũng đã hiểu đại khái mọi việc,cha của anh Lục Thiên Sơn ở Hongkong học bổ túc một năm cùng mẹ anh là Vũ Thi bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, tình cảm giữa hai người dần dần có một khoảng cách,mà Ân Phi yêu thầm anh rể đã lâu lại đúng lúc xóa bỏ hôn ước với bạn trai,cố chấp đi Hongkong, lấy danh nghĩa em vợ chăm sóc cuộc sống cơm nước thường ngày cho Lục Thiên Sơn,mới đầu Lục Thiên Sơn chỉ coi dì như một người em vợ đúng mực,nhưng cuối cùng vẫn không tránh khỏi cảnh anh hùng khó qua ải mĩ nhân.
Sau đó,Ân Phi cũng không lập gia đình,vì tiền đồ của Lục Thiên Sơn,dì lựa chọn đứng trong bóng tối lặng lẽ chờ đợi ngày được làm bạn cùng Lục Thiên Sơn, cho đến sau khi Vũ Thi mắc bệnh ung thư vú rồi qua đời,chuyện của Ân Phi mới sáng tỏ,mấy năm gần đây,trong một số trường hợp công khai,người cẩn thận sẽ phát hiện ra bên cạnh Lục Thiên Sơn luôn có một người phụ nữ kiều diễm,một người phụ nữ dịu dàng theo bên cạnh, người phụ nữ này chính là Ân Phi.
Chính vì chuyện này,Lục Vy An vẫn vô cùng căm hận Ân Phi,mà quan hệ giữa Lục Cẩn Ngôn và Lục Thiên Sơn cũng một lần đóng băng.
Vặn nhỏ đèn xuống,Lục Cẩn Ngôn cầm tạp chí vừa mới tiện tay bỏ bên cạnh, che lên mặt,trong bóng tối, anh hung ác,cười lạnh một cái.
*
Hôm nay bận rộn cả ngày, Diệp Lam Nhi đẩy nhanh tốc độ đến bốn giờ chiều mới đặt bút xuống,nặng nề thở dài.
Điện thoại di động vang lên chuông báo có tin nhắn.
Diệp Lam Nhi mở ra xem, hiện lên một tin nhắn của Lục Cẩn Ngôn.
“Buổi tối có thời gian không,cùng nhau ăn cơm.” Có vẻ mời mọc nhưng lại không có một chút ý tứ hạ mình.
Diệp Lam Nhi chần chờ mấy sau mới trả lời lại: “Ăn ở đâu?”
“Gần một tiếng nữa, anh tới đón em.”
Diệp Lam Nhi ngước mắt, nhìn sang Từ My đang tự mình tán thưởng bản thân phía đối diện,có chút chột dạ,trả lời lại: “Anh không phải tới tận cửa công ty em đâu,chỉ cần chờ ở cửa ra bến tàu điện ngầm Nhị Hào tuyến XX,tan việc em tới liền.”
Mười lăm phút cuối cùng trước khi tan việc,chị Châu lại chạy tới nói chuyện phiếm với Từ My,thuận tiện hỏi tình hình yêu đương gần đây của cô ấy.
Từ My than thở: “Gần đây đều một mình ăn cơm, một mình dạo phố,một mình xem phim,chẳng thú vị tí nào.”
“Không gặp gỡ bạn khác phái nào mới?”
Từ My lắc đầu một cái, ánh mắt phiền muộn vô cùng.
“Không phải là do bóng ma từ lần trước của cái thầy giáo đó để lại đấy chứ?”
Nói tới giáo sư Lục,Từ My cắn răng nghiến lợi,có vẻ vừa yêu vừa hận,cuối cùng thở dài một câu: “Chị đừng nói nữa,vị giáo sư cao ngạo kia mặc dù phẩm đức còn chút thiếu sót, nhưng diện mạo,vóc người,phong cách ăn mặc thật sự là làm người ta khó mà quên được.”
Diệp Lam Nhi đang uống nước thiếu chút nữa là bị nghẹn, để tránh việc giấu đầu lòi đuôi, cô nhanh chóng đứng dậy dọn dẹp mặt bàn một chút, đúng năm giờ cầm túi xách, rời đi.
Diệp Lam Nhi tới bến dừng tàu điện ngầm, nhìn quanh một vòng, liền thấy vị giáo sư cao ngạo kia. Cô bước nhanh về phía trước, khom người gõ vào cửa sổ xe,Lục Cẩn Ngôn mở cửa, cô bước lên xe.
“Anh đợi bao lâu rồi?”