Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý Muốn

Quyển 3 - Chương 19




Editor: Kinh Thuế

Lâu lắm rồi, Dư Dịch mới nếm lại được vị ngon của đồ ăn mẹ nấu, bây giờ cậu cảm thấy rất đói, đến mức lưng và bụng sắp dán lấy nhau rồi, thật ra cũng do nhìn thấy Dư Châu bây giờ, cậu thấy thương tâm biết bao, trước kia còn béo, cậu cảm thấy con bé thật đáng thương, bây giờ gầy đi, cậu vẫn cảm thấy rất đáng thương, tuy nhiên, đúng là em gái cậu, lớn lên rất xinh đẹp, trên mặt không còn mập mạp nữa, dường như bị thiếu dinh dưỡng, ngón tay cũng xương xương như cái chân gà.

Cậu vừa ăn vừa ngắm cô, tâm tư thiên biến vạn hóa, thật sự không đáng là một người anh trai tốt.

“Châu Châu ăn nhiều một chút đi em, em yên tâm, mẹ nhất định sẽ nuôi được em về dáng vẻ trước kia.” Hứa Nhu nghe xong lại thoáng lau nước mắt, nhưng, bà cũng thấy rất vui. Con gái của bà, không có việc gì, con gái bà đã trở lại, bà cũng không cần gạt mình dối người gọi ai đó là con gái nữa.

Con gái bà vẫn luôn chỉ có một, đương nhiên cũng là tốt nhất.

Dư Châu nghe lời anh trai, khóe miệng méo xệch, dáng vẻ trước kia, cô cúi đầu nhìn mình, dáng vẻ bây giờ, cô vô cùng hài lòng nhé, còn biến trở lại như trước, cô sẽ chết mất.

“Mẹ, con ăn no rồi.” Tuy cô không cố ý giảm cân, nhưng cô tin chắc, cho dù không có lần này cô cũng nhất định sẽ tập luyện để giảm cân.

Thân hình như vậy, cần rất nhiều kiên trì mới giảm xuống được, cô rất thỏa mãn với thân hình bây giờ, làm ơn không cần mang thịt đắp trở lại cho cô đâu.

Giống như đang chạy nạn, cô vội vàng lên lầu, Dư Dịch phía sau dõi theo bóng lưng Dư Châu, thở dài một hơi, thật ra, bây giờ cũng tốt, nếu vẫn béo như trước, chỉ nhìn cô đi cầu thang thôi đều lo sợ cô sẽ ngã xuống, không may ngã hỏng, đương nhiên, không phải con bé hỏng mà là sợ nó ngã xuống làm hỏng cầu thang, vô số sự tích chứng minh, cầu thang nhà cậu không thể rắn chắc bằng sức lăn của Dư Châu.

“Mẹ, đừng ép Dư Châu ăn nhiều như vậy, nó tăng huyết áp mất.” Dư Dịch đau khổ vùi đầu ăn, cuối cùng mới nếm được vị ngon của đồ ăn.

Kì thật, người cần tăng cân bây giờ là cậu mới phải. Đàn ông mà quá gầy không có cảm giác an toàn gì cả, ít nhất, chính tự cậu không có cảm giác an toàn với mình.

Cho nên, cậu nhất định sẽ vỗ béo mình trở lại.

Hứa Nhu ngước mắt nhìn, quay sang phía chồng, mà Dư Phẩm Thành cười nhẹ với bà, ông cũng không muốn con gái béo, tuy giờ hơi gầy, nhưng lại rất giống vợ ông, vậy mới đúng là con gái ông bà chứ.

Hứa Nhu lại nhìn một bàn lớn thức ăn, cúi đầu xuống, ai, người ở nhà này sao lại khó hầu hạ vậy chứ.

Dư Châu bước đến căn phòng của mình, đẩy cửa ra. Nhìn phong cảnh phía trong cô không khỏi hít sâu một hơi, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Thẩm Vũ Âm, Thẩm Vũ Âm, cô đúng là tưởng mình là công chúa thật hả.

Trong phòng là màu hồng cô ghét nhất, cô không muốn ở cái phòng này, thà sang cái phòng như động chuột của Dư Dịch còn hơn.

Cô xoay người, chuẩn bị tìm tạm căn phòng nào đó để ngủ, nơi đứa con gái đó đã dùng cô cũng có chút chán ghét.

Ngoài cửa, Thẩm Vũ Âm vẫn ngồi thẫn thờ ở đó thật lâu, bất chợt, một giọt nước rơi xuống, sau đó từng giọt từng giọt nhanh chóng rơi xuống, cô ngẩng đầu, bầu trời âm u sầm sì.

Trời sắp mưa to, cô lại phải ra đi, vậy mà trời còn mưa, không phải xui xẻo như vậy chứ, cô vội đứng lên, mím chặt miệng lại, nhìn thoáng qua lại biệt thự nhà họ Dư, sau đó chạy đi.

Ngày hôm sau, xe nhà họ Dư dừng trước cửa trường học, Dư Dịch bước xuống mặc đồng phục bạch sắc, mỉm cười tao nhã, nửa năm qua, trên mặt cậu cuối cùng cũng không u sầu như liễu sang thu. Trước kia, dù cười cũng căng cứng mặt dài ra, bây giờ đã quay trở lại là vương tử trước kia, ngoại trừ đã gầy đi một chút, vẫn là bạch mã hoàng tử cao quý của nữ sinh.

“Dịch, có chuyện gì vui vẻ vậy? Hôm nay trông khác lạ quá!” Đan Gia Dật lạnh nhạt nhìn chiếc xe kia, cậu bị bệnh rồi chăng, còn mơ mộng gì nữa, trong xe chắc chắn là Thẩm Vũ Âm cậu căm ghét nhất.

Vậy mà Dư Dịch còn có thể cười vui vẻ sao, hay là tìm niềm vui trong niềm đau, cậu ta nghĩ thoáng ra được.

Hay là bị ép đến điên rồi.

Tả Tư Viêm nhăn mày, người này là bị ép đến điên rồi hả.

Dư Dịch vẫn cười, cười đến mức người khác lạnh lưng kinh sợ nhìn lại cậu. Có lẽ chính cậu ta không muốn khóc, kì thật là muốn khóc lên đúng không.

Cửa xe mở ra, một đôi chân thon dài xinh đẹp bước xuống, váy trắng ngắn đến đầu gối, thân hình cao, lưng đứng thẳng lên là lúc cô lộ ra dáng người hoàn mỹ.

Cô bước ra, ngẩng đầu, mái tóc ngắn rủ nơi bờ vai, đôi mắt to tròn ẩn dưới hàng mi dài chớp nhẹ, đen láy linh hoạt như hạt bồ đào, vô cùng thu hút xinh đẹp.

Môi hồng mím nhẹ, gương mặt xinh xắn có chút nhu hòa. Đây tuyệt đối là mỹ nữ, gặp một lần sẽ không quên được.

Hơn nữa mỹ nữ còn rất cá tính nhé.

“Oa.” Tả Tư Viêm kinh ngạc, trách không được cười ngu ngốc vậy, thì ra là có bạn nữ, còn xinh đẹp như vậy, so với Thẩm Vũ Âm càng có ý vị hơn mấy phần.

Thẩm Vũ Âm như nụ hoa còn e ấp, mà cô gái này như hoa hồng trắng nở rộ, không chút hào nhoáng, lại diễm lệ, mê hoặc vô cùng, nhưng cũng có thể cảm giác được gai nhọn xung quanh, không thể tới gần, nếu không sẽ bị đâm thành nhím.

Cửa xe vẫn mở, nhưng bên trong ngoài vị đại mỹ nhân này không có ai xuống nữa, hôm nay, Thẩm Vũ Âm lại không xuống cùng sao.

Mỗi sáng sớm, cô ta đều đi ra từ chiếc xe này, cho nên, sắc mặt Dư Dịch ngày nào cũng đen kịt.

“Em thật xinh đẹp.” Tả Tư Viêm mỉm cười chào cô, nhìn khuôn mặt này lại khiến cậu có cảm giác quen thuộc, đôi mày lại nhíu chặt thêm, dường như đã từng quen biết.

Bọn họ đã từng gặp mặt sao?

Mà tất cả học sinh đi qua cổng trường đều lén lút nhìn lại vị mỹ nữ kia, học sinh mới đến sao?

Trên người cô còn mặc đồng phục màu trắng dành riêng cho lớp quý tộc nữa.

Cô là ai, có quan hệ gì với Dư Dịch.

Dư Châu thờ ơ liếc nhìn lại Tả Tư Viêm, khóe môi khẽ cong lên một đường nhỏ, anh chàng này, thật giống như lần đầu gặp vậy.