Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý Muốn

Quyển 3 - Chương 15




Editor: Kinh Thuế

Cô chỉ là một đứa con gái thường dân, thoáng chốc trở thành thiên kim nhà giàu, danh môn thục nữ đích thực, em gái Dư Dịch, con gái Dư gia Dư Phẩm Thành.

Chỉ có điều, người nhà họ Dư vẫn chưa chịu thừa nhận sự thật này mà thôi.

Dư Dịch đứng nơi đầu cầu thang, lạnh mắt nhìn hai người, đứa con gái này thực sự rất giỏi giả vờ, càng nhìn càng chướng mắt. Trước kia bọn họ đúng là bị mờ mắt mới bị vẻ ngoài đó của cô ta lừa, một cô gái từ đơn thuần lại nhanh chóng học được toan tính, học xong tham lam, cuối cùng cũng chỉ biến mình thành một đứa con gái đáng ghét đầy ghê tởm mà thôi.

“Mẹ.” Thẩm Vũ Âm tựa lên bờ vai bà, hưởng thụ tình yêu của mẹ, hồi xưa nhà cô rất đông anh chị em, cô luôn phải vất vả làm việc phụ đỡ cha mẹ, mẹ cũng không có thời gian mà ôm cô, tình thương cũng bị san sẻ ít đến đáng thương, có điều, ở trong này, cô có thể chiếm được toàn bộ, không cần chen chúc trong căn phòng chưa đến mười mét vuông nữa, không cần bữa đói bữa no, càng không cần đau đầu giải quyết những cuộc cãi vã của lũ em, nơi đây, cô là công chúa, còn hưởng thụ sự hâm mộ với công chúa của mọi người trong trường.

“Sao vậy, bảo bối?” Hứa Nhu mỉm cười nhìn cô gái kề sát mình, có điều, hai mắt có chút vô hồn trống rỗng, dường như nhìn xuyên qua bóng dáng này để nhìn thấy một người khác.

“Mẹ, con không thích màu căn phòng kia, chúng ta đổi đi được không?” Cô cong môi mỉm cười, bộ dáng thanh thuần đáng yêu, khiến cho người nghe không đành lòng từ chối.

Mà cô ta cũng không để ý đến sự giãy dụa trong mắt bà, hồi lâu sau, Hứa Nhu mới nhẹ nhàng vuốt tóc cô, nói: “Được rồi, con thích màu sắc gì, thì đổi đi.” Môi bà khẽ run lên, vành mắt cũng nhanh chóng đỏ hoe, có điều, rất nhanh đã khéo léo lau đi, bà quay lưng không để ai nhìn thấy.

Tay Dư Dịch siết chặt gằn lên từng sợi gân, giỏi lắm Thẩm Vũ Âm, dám nhằm vào căn phòng của em gái cậu, cô ta đã thay mới mọi đồ, giờ lớp da ngoài cũng muốn lột nốt sao. Nếu không phải sức chịu đựng của cậu cao, có lẽ bây giờ cậu đã tóm cổ con bé kia ném ra ngoài cửa rồi.

Trong nhà thừa ra một kẻ như vậy, cậu ăn không ngon ngủ cũng không yên, thật muốn bỏ nhà ra đi. Mỗi ngày còn phải cố bày ra bộ dáng bình thường thoải mái, nói thật, nhấc đũa thôi cậu cũng thấy khó chịu, nếu không phải trên trường vẫn ăn uống, có lẽ, giờ cậu đã gầy còn da bọc xương.

Một bàn tay đặt trên vai cậu, cậu quay đầu, nhìn ánh mắt lo lắng của Dư Phẩm Thành, khuôn mặt ông cũng đã gầy đi trông thấy.

“Cha, bây giờ cũng gầy đi rồi.”

Dư Phẩm Thành thở dài một hơi, không có biện pháp, ông cũng rất khó chịu, ông còn chưa quên con gái ông bị ai bức rời đi, không rõ đang sống ra sao, càng không quên tài sản vất vả hơn nửa đời của mình vì ai mà bị nuốt mất phân nửa. Chính là con bé đó, mỗi ngày còn phải nhìn mặt nó, ông sống tốt mới lạ.

“Mẹ con không gầy đi là tốt rồi.” Hai người cùng liếc nhìn hai người nơi phòng bếp, không hẹn mà cùng thở dài.

Đúng vậy, chỉ cần bây giờ bà an ổn là tốt rồi.

Trên bàn ăn Dư gia, cả bàn bày vô số món ngon, nhưng hai cha con chỉ nhìn cũng không có chút khẩu vị muốn ăn, thời điểm Dư Châu còn ở nhà, dù có bày nhiều thức ăn hơn cũng không đủ ăn, bây giờ, vẫn là bốn người, nhưng lại không ai muốn ăn.

“Phẩm Thành, Dịch, sao hai người không ăn?” Hứa Nhu khó hiểu nhìn hai người, mỗi ngày đều như vậy, bọn họ ăn cơm mà như phải nuốt độc dược, bà làm thức ăn khó nuốt đến vậy à?

Nhìn khuôn mặt Hứa Nhu ngày càng đan lại, hai người đàn ông không có tiền đồ vội vàng cầm đũa lên, chỉ là, thức ăn trong miệng quả thật vô cũng nhạt nhẽo.

“Cha, anh, thức ăn mẹ làm rất ngon mà, mọi người nên ăn nhiều một chút đi.” Thẩm Vũ Âm ăn phần của mình, hơi ngẩng đầu, mỉm cười với Dư Phẩm Thành và Dư Dịch, lời nói nhỏ nhẹ nũng nịu, rất dễ nghe, nhưng, vào đến tai hai người kia, lại khiến bọn họ chướng tai.

“Vẫn là bảo bối hiểu chuyện nhất.” Hứa Nhu khen ngợi, Thẩm Vũ Âm lại cười càng ngọt ngào, ngọt đến mức khiến người khác, ngán.

Đúng lúc này, tiếng chuông cửa vang lên, Dư Dịch vội vàng đứng dậy: “Để con đi mở cửa.” Mà sau lưng anh, một luồng ánh mắt sắc như dao rọi thẳng khắp người, khiến cậu không khỏi run lên.

Con xin lỗi, cha, người hãy tự cầu phúc đi, còn ngồi đó ngây ngốc, có lẽ cậu sẽ không nhịn được mà ném toàn bộ bát đĩa vào mặt Thẩm Vũ Âm mất, cũng may, có tiếng chuông cửa cứu mạng này.

Nếu ở lại mà cậu không đập nát khuôn mặt giả tạo kia của Thẩm Vũ Âm, thì chắc chắn sẽ bị buồn nôn mà chết.

Cậu bước nhanh đến cửa lớn, nhìn qua lỗ cửa lại không thấy bóng dáng người nào.

Chẳng lẽ là mấy người xin ăn, có lẽ là bọn họ, mới khom lưng như vậy, quay mắt nhìn đứa con gái đáng ghét kia, có thể bố thí nó cho mấy người này được không nhỉ.

“Ai vậy?” Cậu vừa nói vừa mở cửa ra, có điều, đứng ở cửa không phải người xin ăn, một người lại nhưng có cảm giác vô cùng quen thuộc.

Thân quen đến mức khiến đôi mắt cậu không dám chớp.

“Cô tìm ai?” Giọng nói cậu khàn khàn, dường như ẩn giấu một loại kích động. Rất quen thuộc, cảm giác quen này khiến cậu muốn rơi lệ.

Cậu cẩn thận nhìn cô gái xa lạ trước mặt này, khuôn mặt vẫn rất non nớt, có lẽ chưa đến mười tám, cao ngang ngực cậu, khuôn mặt trắng hồng, đôi mắt đen lúng liếng như hai hạt bồ đào, đôi môi hồng, mím chặt, dường như là một cô gái rất quật cường.

Là một người lạ, nhưng khuôn mặt này lại khiến cậu không dám chắc, thân hình cậu chợt cứng đờ, gương mặt này rất giống, mẹ…

Không đúng, không đúng…So với mẹ cậu thì trẻ hơn rất nhiều, vậy, cậu có thể cho rằng, đó là cô…là con bé được không…

“Châu Châu…?” Cậu nhẹ giọng bật ra. Hai tay khẩn trương đến toát mồ hôi, chỉ sợ là ảo tưởng của mình, chỉ sợ mình quá kì vọng mà hy vọng lại bị tan vỡ, tiếp đến sẽ là tuyệt vọng, mà cậu đã tuyệt vọng quá lâu rồi. Lâu đến mức cho dù kích động đến phát điên vẫn cố bình tĩnh đứng lặng.

“Em gầy đi như vậy?” Dư Châu nhíu chặt mày lại, so với Dư Dịch, cô có phần tỉnh táo hơn, thực ra cô cũng luôn chờ mong, khi anh nhìn thấy sẽ lộ ra vẻ mặt gì, sẽ nói với anh câu nào, dù sao, đây là người anh đã luôn yêu thương cô, mà cô cũng luôn nhớ anh.

Anh thực sự rất yêu quý cô, mà cô cũng rất trân trọng người anh trai này.

Đã qua nửa năm, cô vẫn luôn nhớ, anh trai, cha mẹ, không lúc nào cô quên được, gia đình của cô.