Nụ Hôn Tan Vỡ

Chương 2: Bệnh nhân




Nhà của Đường Tây Trạch là một căn biệt thự ở vùng ngoại ô, còn có người gác cổng, những điều này đều khiến tôi thắc mắc rằng hắn ta làm nghề gì.

"Vào đi." Đường Tây Trạch khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, nặng nề đẩy cửa chính.

Nhìn lối vào ẩn hiện trong bóng tối, tôi hơi do dự —— trong lòng đang gào thét: Đừng vào, đừng vào đó, nếu vào đó mày sẽ chết.

"Sao vậy?" Đường Tây Trạch quay đầu lại hỏi, có lẽ là ảo giác, vậy mà tôi lại nhìn thấy ánh sáng xanh sẫm trong đôi mắt phượng dài hẹp của hắn ta, giống như một con dã thú nhìn thấy đồ ăn sau hơn mười ngày đói ròng rã.

"Không, không có gì." Tôi thở dài, cho rằng bản thân đã quá nhạy cảm.

"Ha." Đường Tây Trạch cười nhẹ một tiếng, mở đèn phòng khách lên —— ánh đèn trắng toát bao trùm căn phòng khách màu ấm, âm thanh từng bước chân nện lên sàn nhà gỗ phát ra từng tiếng lộp cộp khiến mọi thứ xung quanh dường như trở nên thật trống trải và cô đơn, thậm chí còn như tỏa ra bầu không khí chết chóc, tâm trạng cũng không được thoải mái cho lắm.

"Sao cậu không thuê người giúp việc?" Tôi khẽ hỏi.

"Tôi không thích có người khác vào nhà mình." Đường Tây Trạch cười nhẹ, "Nếu được thì tôi cũng không muốn có bảo vệ ngoài cửa."

Tôi cười khổ, hối hận vì đã nhận lời đến nhà hắn.

"Muộn như vậy rồi, cậu nên nghỉ ngơi trước đi, ngày mai tôi sẽ nói tình hình cụ thể." Đường Tây Trạch dẫn tôi lên lầu hai, đẩy một cánh cửa ra, "Trước hết cậu cứ ở đây."

"Ừm —— được." Tôi đồng ý, sau đó bước vào phòng. Trong phòng vô cùng sạch sẽ, cho dù là bàn trang điểm, đèn treo tường hay ban công đều không dính một hạt bụi nào. Tôi đeo kính vào, "Vậy tôi đi nghỉ ngơi trước."

"Được." Đường Tây Trạch lại nở một nụ cười xa lạ, "Chúc cậu có một giấc mơ đẹp."

Tôi nhìn khuôn mặt xinh đẹp của hắn, hơi ngẩn người.

XXXXXXXXXX

Trước giờ tôi không hề biết mình vậy mà lại lạ giường, sau khi lăn lộn trên chiếc giường lớn hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng tôi không thể chịu được mà ngồi bật dậy.

Ngay khi tôi ngồi dậy, tôi chợt nhận ra rằng trong phòng có một chiếc gương soi từ sàn đến trần nhà đặt đối diện với giường, lạ thật —— tôi lẩm bẩm, sao lúc nãy đến mình lại không thấy? Lần mò tìm mắt kính ở tủ đầu giường, tôi nhìn thẳng vào chính mình trong gương.

Trong gương phản chiếu một người đàn ông nét mặt hơi tức giận, chiếc áo sơ mi trắng không cài cúc, để lộ lồng ngực đường nét săn chắc màu mật ong. Tóc tai hơi bù xù, đôi mắt híp lại đầy gợi cảm —— Tôi đột nhiên tỉnh táo, má nó, có ai tự nhìn mình trong gương rồi lên cơn động dục không hả.

Nhưng tại sao khi nhìn mình trong gương lại thấy có hơi lạ lẫm?

"Hi hi hi hi hi hi." Bỗng ngoài cửa vang lên một âm thanh giống như tiếng cười của trẻ con, nó ở chỗ nào? Tôi cài cúc áo lại, nhanh chóng xuống giường.

"Ai đó?" Tôi đẩy cửa ra, nhưng nhìn thấy một dãy hành lang trống trải, "Là ai?" Tôi tiến về trước hai bước, sau lưng đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, trên dãy hành lang dài tối om chỉ có ánh đèn mờ mịt hư ảo, hình như có một thứ gì đó đang ẩn nấp trong bóng tối mà tôi không thể nhìn tới.

"Ai?" Tôi lùi lại muốn quay trở về phòng, lại kinh ngạc phát hiện ra cánh cửa đã bị khóa từ lúc nào.

"Hì hì hì hì hi hi hi hi hi." Tiếng cười chói tai lại vang lên lần nữa, tôi vừa há hốc miệng thì đã thấy một cậu bé mặt mày tái mét đang đứng trước mặt —— má ——: "Đường Tây Nghiêu."