Nụ Hôn Tan Vỡ

Chương 1: Khởi đầu




Tôi đã chết, cả cái xác thì đang thối rữa dưới đất, nhưng hắn đang cười, cười vì sự hèn mọn và tuyệt vọng của tôi —— dòng chữ.

Ba tuần sau, hắn lại đến phòng khám của tôi. Tôi nhìn hắn với vẻ mặt lạnh lùng, đeo kính vào: "Vẫn không khá lên được sao?"

"Không." Hắn ta nhẹ nhàng nói, khuôn mặt thanh tú càng thêm tái nhợt.

"Cậu này, không phải cậu đã thuyết phục cậu ấy đến gặp tôi sao?" Tôi cau mày hỏi.

"Khuyên cũng vô dụng." Hắn ta ngày càng mất kiên nhẫn với những vết màu đỏ sậm trên cổ tay, "Ban đêm vẫn như vậy, có khóa cửa cũng vô dụng."

"Vậy có ai làm tổn thương cậu ấy không, ví dụ như ai đó cho cậu ấy ảo tưởng rằng không thể tin tưởng người sống được chẳng hạn?" Tôi có hơi thương tiếc, nhìn hắn siết chặt cổ tay, làn da trắng như tuyết dần hiện lên những vết đỏ đậm.

Hắn ta chỉ lắng nghe, im lặng một lúc rồi ngập ngừng nói: "Tôi không biết."

Tôi hơi nản lòng. Người đang đứng trước mặt là bạn học thời cấp 2 của tôi, lý do đến phòng khám tâm lý này của tôi là vì em trai của mình —— một thiếu niên có đam mê với tử thi, nghiêm trọng đến nỗi nửa đêm cậu ta còn đến bệnh viện trộm xác.

Hắn nhìn vẻ mặt bất lực của tôi, hơi mím môi: "Khiêm Nghĩa," hắn chậm rãi gọi.

"Hả?" Tôi nghi ngờ hỏi, "Có chuyện gì vậy?"

"Đến nhà tôi gặp nó đi." Khuôn mặt Lộ Tây Trạch gần như tuyệt vọng, "Tôi không thể để nó tiếp tục như thế này nữa, bố mẹ tôi vô cùng sợ hãi nó."

Tôi sửng sốt: "Nhưng không phải nó ghét bác sĩ sao? Tôi đến sẽ không làm nó nổi điên chứ?"

"Tôi không quan tâm nhiều như vậy." Đôi mắt phượng dài hẹp của Đường Tây Trạch tỏa ra một cảm giác làm tôi có chút run sợ, "Không còn nhiều thời gian nữa rồi."

"Hừm —— vậy được." Sau một hồi suy nghĩ, tôi đồng ý.

"Vậy thì hẹn tuần sau." Đường Tây Trạch đứng dậy, "Đến lúc đó tôi sẽ đến đón cậu."

Tôi gật đầu, nhưng trong lòng lại dâng lên cảm giác bất an.

Tôi và Đường Tây Trạch là bạn cùng bàn hai năm. Trong ấn tượng của tôi, hắn luôn là người lạnh lùng, không được bình thường cho lắm, chỉ khi ở trước mặt tôi mới lộ ra một vài biểu cảm. Sau khi tốt nghiệp, gần hai năm chúng tôi chưa hề liên lạc với nhau, nhưng bây giờ liên lạc lại là bởi vì em trai hắn làm toàn mấy điều kỳ quặc, thật đúng là —— Tôi tháo mắt kính xuống, cười khổ dụi dụi mắt.

Lúc về nhà thì trời cũng đã chập tối. Tôi khóa cửa phòng khám rồi đi về phía bãi đậu xe.

"Meo meo ——." Ngay khi bước vào bãi đậu xe vô cùng yên tĩnh, một tiếng mèo kêu vô cùng thê lương vang lên khiến tôi chú ý. Con mèo từ đâu đến? Tôi nghi ngờ quay đầu lại, muốn xem thử âm thanh phát ra từ đâu.

Ở bãi đậu xe chỉ có ánh đèn mờ nhạt, cuối thu cũng không có tiếng côn trùng kêu, chỉ có tiếng mèo kêu thảm thiết. Tôi nhìn vào khoảng tối đen, đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi, nhanh chóng lùi lại một bước, nhưng ngay lập tức tôi cảm thấy mình giẫm phải một thứ gì đó vừa mềm vừa mịn —— "A!!" Tôi quay phắt lại, kinh hoàng nhìn thấy một cậu bé xanh xao đang ôm chầm lấy một cái xác đẫm máu, nhìn tôi nở nụ cười lạnh lùng, còn thứ tôi dẫm lên là đôi bàn tay nát bấy vỡ vụn của cái xác.

"Hi hi hi hi hi hi hi." Cậu ta nhìn vẻ mặt đang hoảng sợ của tôi, phát ra tiếng cười chói thai the thé, "Anh là Khiêm Nghĩa?"

Tôi đột nhiên nhận ra được cậu thanh niên này là ai: "Cậu, cậu là Đường Tây Nghiêu?" Tiếng cười của cậu ta tắt hẳn.

"Anh biết anh trai tôi đúng không?" Thấy tôi nhận ra được, khuôn mặt trắng bệch lộ ra vẻ hài lòng, "Anh ấy tới tìm anh à?"

"Không phải cậu đi cùng với anh trai mình đến đây sao?" Tôi đẩy gọng kính, thản nhiên nói, nếu cậu ta là con người thì cũng không có gì phải sợ.

"Tôi không có bệnh." Vẻ mặt cậu ta như vừa khóc vừa cười, "Anh biết đấy, tôi làm gì có bệnh."

Nghĩa là sao? Tôi cau mày: "Cậu dậy được không? Ở đây nói chuyện không tiện."

Đường Tây Nghiêu không đáp, ánh mắt chợt lạnh lùng: "Anh không biết à?"

Tôi có chút khó hiểu: "Tôi không biết cái gì?"

"Anh biết là tôi không có điên mà!!!!" Chẳng biết tại sao cậu ta lại kích động, ôm lấy thi thể nát tươm chạy như điên ra ngoài.

"Chờ đã ——." Tôi định đuổi theo, nhưng lại bị một bàn tay kéo trở lại.

"Để nó đi." Giọng nói trầm thấp buồn tẻ truyền đến, tôi ngạc nhiên phát hiện Đường Tây Trạch đã xuất hiện sau lưng mình từ lúc nào, vẻ mặt hắn đầy u ám, "Tôi đã cho người chặn nó ở bên ngoài rồi."

"Sao, sao cậu còn chưa đi?" Tôi không biết phải nói gì, chỉ đứng gượng cười.

Đường Tây Trạch nghe vậy chỉ nở nụ cười nhạt: "Tôi chỉ muốn xem nó lén đến đây để nói với cậu cái gì thôi."

"Cậu ——." Nghe hắn nói xong những lời này, tôi có cảm giác thái độ của Đường Tây Trạch đối với em trai mình có chút lạ.

"Nó toàn gây rắc rối cho gia đình." Dường như Đường Tây Trạch cũng nhận ra được sự ngạc nhiên của tôi, hắn lạnh lùng liếc nhìn vết máu trên mặt đất, "Lúc nào cũng thế này."

Tôi thật sự không biết phải nói gì cho phải. Mối quan hệ giữa hai anh em này thật sự rất khó hiểu, tốt hơn hết là đừng nên nói gì khi chưa biết rõ tình hình cụ thể.

Đã thành ra vậy thì hay là cậu đến nhà tôi xem thử một chút đi." Đường Tây Trạch tao nhã vẫy tay, phân phó những người đứng ở phía sau, "Xử lý đống máu này cho tốt."

Tôi im lặng đứng nhìn, khẽ nâng gọng kính.