Nữ Học Bá Trùng Sinh Thành Nữ Phụ Ở Cổ Đại

Chương 27: Chương 27




Hứa Vĩnh Ích và Tạ thị đều cảm động không thôi.

“Hi nhi……” Tạ thị không biết nên nói cái gì.

Hứa Hi không quen đối mặt với những chuyện này nên nhanh chóng chuyển chủ đề: “Thúc, vậy ngày mai chúng ta lên huyện khảo thí.”

Nàng nhớ tới một vấn đề: “Thư viện nữ tử có thể ở lại không?”

Hứa Vĩnh Ích sửng sốt: “Thúc không nghĩ tới cái này cho nên không hỏi.”

“Ngày mai chúng ta cùng hỏi.” Hứa Hi nói.

Nàng suy nghĩ một chút, mời hai vợ chồng ngồi trong phòng chính, sau đó nhìn bọn họ nói: “Nếu cháu cùng Hứa Tuyết đều vào học đường, trong học đường không có chỗ ở, thúc thúc thẩm thẩm tính toán làm sao bây giờ?”

Hai người đều mày nhăn lại, trầm tư.

Hứa Hi không đợi hai người nói chuyện, lại nói: “Không bằng chúng ta dọn vào thành sống ở nhà của cháu đi.”

Tạ thị vừa muốn nói chuyện, Hứa Hi vội vàng ngăn lại: “Thẩm thẩm đừng cự tuyệt, nghe cháu nói.”

“Thẩm xem, ca ca cũng ở trong huyện đọc sách, cháu cùng Tiểu Tuyết cũng ở trong huyện đọc sách, thúc thúc còn cả ngày chạy trong huyện, tương đương một nhà năm người có 4 người sống trong huyện. Nếu dọn đến trong thành chẳng phải là càng tiện lợi sao? Huống chi thúc thúc đi bán hàng rong rất vất vả, còn không bằng ở trong thành mở tiệm sinh ý.”

Nàng nhìn về phía Tạ thị: “Con biết thẩm thẩm luyến tiếc gà heo trong nhà. Nhưng thật ra nuôi heo nuôi gà đã vất vả thu vào chẳng mấy đồng. Thẩm thẩm không bằng ở trong thành tùy tiện làm buôn bán nhỏ, thu vào cũng không ít hơn nuôi heo nuôi gà, còn có thể chiếu cố Sùng Văn ca ca và Tiểu Tuyết muội muội.”

Tạ thị còn chưa trả lời, Hứa Vĩnh Ích cười khổ: “Nhưng mua bán nhỏ nơi nào dễ làm như vậy? Phải có tiền vốn, còn phải có ánh mắt tốt nhập hàng chuẩn chất lượng.”

Chuyện này ông đã cân nhắc một đoạn thời gian dài.



Ông cũng không phải người cổ hủ, tuy nói nhà trong thành ông sẽ không chiếm, nhưng mượn làm ăn ông sẽ không cự tuyệt. Kiếm được tiền, ông chu cấp cho Hứa Hi thêm nhiều của hồi môn. Hơn nữa, nhà bọn họ tốt, Hứa Hi cũng có thể tìm được nhà chồng tốt, sau này còn làm chỗ dựa chống lưng cho Hứa Hi.

Nhưng sau khi nghĩ lại, ông không nghĩ ra thứ gì có thể kiếm tiền, đầu tư ít nguy hiểm ít hơn.

Gia đình bọn họ như vậy không có tiền vốn, cũng nhận không nổi tổn thất khi thất bại. Cho nên ông căn bản không dám vay tiền buôn bán.

Hứa Hi nói: “Mấy ngày nay để cháu suy nghĩ một chút. Nói không chừng có thể có chút cảm hứng, nghĩ ra một công việc tốt cho thúc thúc.”

Nàng bây giờ không đưa ra kiến nghị. Bởi vì nàng vừa tới, tình huống không rõ, nàng phải điều tra một chút mới biết nên buôn bán cái gì.

May mắn có một chuyện, nguyên chủ là một tiểu nhát gan, đáng thương trong cốt truyện. Trong tiểu thuyết không mô tả lý do vì sao nàng thành như vậy, nhưng Hứa Hi cảm thấy, hẳn là khi trở về Hầu phủ chịu các ảnh hưởng xấu nên mới như thế.

Trước khi vào Hầu phủ tính cách như thế nào tiểu thuyết không có viết. Nhưng Hứa Hi trong trí nhớ nguyên chủ phát hiện nguyên chủ từ nhỏ trong thành lớn lên, lại là nữ nhi tú tài, có thể đọc sách có chút kiến thức. Ở trước mặt thôn dân và một nhà Hứa Vĩnh Ích thực chất vẫn rất tự tin, phong cách nói chuyện, làm việc cùng Hứa Hi không quá khác biệt.

Hứa Hi có ký ức nguyên chủ, đem tác phong hành sự của nguyên chủ thay đổi một chút, tính cách thay đổi của nàng sẽ không khơi dậy sự nghi ngờ của người nhà Hứa Vĩnh Ích.

Mặt khác, hai nhà tuy là thân thích, cũng hàng năm đi lại, cũng không phải sớm chiều ở chung. Hứa tú tài Hứa Vĩnh Tăng lại chỉ có một nữ nhi như vậy, đối nữ nhi giáo dục rất tận tâm. Ông dạy Hứa Hi bản lĩnh gì một nhà Hứa Vĩnh Ích cũng không rõ ràng.

Vợ chồng Hứa gia lần lượt qua đời, điều này đã giáng một đòn mạnh đả kích vào nguyên chủ. Nàng có rất dài một đoạn thời gian dài trầm mặc ít nói, thường xuyên đem nhốt mình trong phòng đọc sách viết chữ, không màng thế sự. Gần nửa năm mới dần tốt hơn, nhưng vẫn không khôi phục được bộ dáng hoạt bát khi có cha mẹ. Vì để không làm cho Hứa Hi cảm xúc dao động, một nhà Hứa Vĩnh Ích cũng không dám ở trước mặt nàng đề cập đến cuộc sống trong thành.

Bởi vậy, Hứa Hi chân chính tính tình như thế nào, bản thân có bản lĩnh gì, nhị phòng Hứa gia cũng không hiểu biết.

Điều này giúp Hứa Hi dễ dàng phát huy, không đến mức OOC.

Hứa Vĩnh Ích cảm thấy nhẹ nhõm: “Được, vậy thúc thúc rất mong chờ con.” Hiện tại ông không cần đưa ra quyết định, cũng không có nhiều áp lực như vậy.