Nghe được nửa đoạn đầu, Tạ thị động tâm.
Bà chỉ có một nhi tử, một nhi nữ. Nhi tử Hứa Sùng Văn hiện giờ ở học đường đọc sách. Nhưng nhi nữ Hứa Tuyết vẫn cứ ngây ngốc trong nhà. Bá phụ Hứa Vĩnh Tăng là tú tài nên Hứa Tuyết cũng đi theo Hứa Hi đọc sách. Tạ thị là người yêu thương nhi nữ, vừa nghe trong huyện có học đừng nữ nhi như vậy, cảm thấy đi học bản lĩnh cũng rất tốt.
Nhưng nghe học phí ở nữa đoạn sau, Tạ thị nháy mắt từ bỏ ý niệm.
Nhà bọn họ không nghèo, ngoại trừ Hứa Vĩnh Ích làm người bán hàng rong nhỏ kiếm chút tiền, còn có mười mấy mẫu ruộng đất. Thu vào tiền này cũng đủ cho cả nhà ăn uống, còn dư ra một chút tiền cho Hứa Sùng Văn đọc sách. Cho nên một năm trong nhà để dành không có bao nhiêu cả.
Tuy nói tòa nhà của đại phòng trong thành mỗi tháng tiền thuê một lượng bạc đều ở trong tay Tạ thị. Trừ bỏ việc chi trả học phí cho Hứa Hi bà không tính toán sẽ động vào. Hứa Hi không trở về Hầu phủ, số tiền đó để dành cho nàng làm của hồi môn. Nàng phải về hầu phủ tiền này cho nàng mang về phủ.
Ai biết chuyện gì sẽ xảy ra trong Hầu phủ? Vạn nhất ăn chén cơm, uống ly trà cũng phải cần tiền, không tiền há chẳng phải tệ hơn?
Hứa Hi gật đầu, quay đầu nhìn về phía Tạ thị: “Thẩm, ngày mai để Hứa Tuyết cùng con đi thôi. Đến trường học không chỉ có thể học tri thức mà còn có thể kết giao. Thẩm cũng không hy vọng Hứa Tuyết cả đời ngốc tại thôn nhỏ này, gả cho một người trong thôn làng? Cả đời hầu hạ cha mẹ chồng già, quanh quẩn bên bếp lửa, gặp người không tốt thì bị đánh mắng, cả đời nghèo khổ.”
Tạ thị ý động.
Bà nhìn về phía trượng phu lẩm bẩm: “Nhưng trong nhà làm gì có tiền.”
“Không phải mỗi tháng thẩm cho con nửa lượng bạc sao? Tiền này con chưa dùng, vẫn còn nguyên. Hai con nếu có thể khảo thí vào, chỉ có thể học ở lớp Đinh. Hai người học nửa năm quà nhập học tổng cộng bốn lượng, tiền con cũng có, đủ trả tiền học phí, giấy và bút mực của con cùng Hứa Tuyết.” Hứa Hi nói.
Tạ thị còn chưa kịp nói, nàng đã xua tay ngăn cản: “Con biết thẩm định nói gì. Nhưng Hứa Tuyết là muội muội con, tiền này con tiêu cho muội muội, thẩm thẩm không thể cản con.
Ngoài ra, ở học đường học thêu thùa, vẽ tranh, viết thư pháp cũng có thể kiếm tiền. Thẩm không thể bởi vì muốn thay con tích cóp tiền chậm trễ cả đời Hứa Tuyết. Mới vừa rồi thẩm cũng nghe thấy rồi, học đường nữ tử dưới 18 tuổi chưa lập gia đình. Chờ Hứa Tuyết gả cho người khác, muốn đi học đường học tập người ta cũng không thu. Cơ hội mất đi sẽ không bao giờ đến nữa.”
Tạ thị không nói chuyện chỉ nhìn về phía trượng phu.
Hứa Vĩnh Ích suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: “Được, cứ như vậy đi.”
Ông trấn an thê tử: “Tiền này coi như chúng ta mượn Hi nhi. Sau này có tiền trả lại cho chất nữ là được. Thay vì tiết kiếm tiền cho Tuyết nhi làm của hồi môn, không bằng để tiền cho nữ nhi đi học bản lĩnh. Nhà có ruộng vườn ngàn mẫu cũng không bằng có tay kỹ năng trong tay. Có nghề trong tay, lúc nào không sợ.
Tạ thị cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe những lời của trượng phu: “Thành, cứ như vậy mà làm.”
Bà nhìn về phía Hứa Hi, trong mắt tràn đầy cảm kích và ân cần: “Hi nhi, thẩm thay Tuyết nhi cảm ơn con.”
Hứa Hi khoát tay: “Cảm tạ cái gì, con cùng muội ấy cả đời làm tỷ muội.”
Lời này nếu ngày xưa nói, Hứa Vĩnh Ích cùng Tạ thị cũng chỉ biết vui mừng, vui mừng hai tỷ muội có tình cảm tốt, sau này giúp đỡ lần nhau. Nhưng hiện tại Hứa Hi nói lời này, ý nghĩa không giống nhau.
Ý tứ trong lời nói của nàng rất rõ ràng.
Bất kể sau này nàng có trở về Hầu phủ, có trở thành nữ nhi của Hầu phủ hay không, có gả vào gia tộc hào môn hay không, nàng sẽ luôn coi Hứa Tuyết như muội muội đối đãi, sẽ không bởi vì bản thân đột nhiên phú quý mà khinh bạc xa cách Hứa gia.