Nữ Hoàng Đế Và Thái Giám Giả

Chương 3: Ta sẽ ngủ với Hoàng hậu




“Cạch” một tiếng, cửa phòng được đẩy ra, hoàng hậu Độc Cô Nhã Băng chậm rãi bước vào.

Nhìn thấy Triệu Tuấn Hào yên tĩnh đứng bên cạnh hoàng thượng, cảnh đẹp đẹp đế hài hòa giữa quân và thần, ánh mắt Độc Cô Nhã Băng hiện lên vẻ dao động.

Trong khoảng thời gian này, mấy thái y mà nàng ta phái đến chữa bệnh cho Hiên Viên Bình đều chết, không ngờ tiểu thái giám Triệu Tuấn Hào này lại có thể bình an vô sự?

“Tiểu Triệu Tử, long thể của hoàng thượng thế nào?”

Độc Cô Nhã Băng hành lễ với Hiên Viên Bình trước, sau đó mỉm cười hỏi Triệu Tuấn Hào bên cạnh.

Đầu óc Triệu Tuấn Hào xoay chuyển rất nhanh, đã lựa lời để nói xong, đang định lên tiếng thì Hiên Viên Bình lại khẽ ho. hai tiếng, cướp lời:

“Y thuật của Tiểu Triệu Tử cao siêu, tốt hơn đám thái y vô dụng kia rất nhiều. Sau khi được hản chữa trị, ta đã khỏe hơn rất nhiều, sau này cứ để hẳn ở bên cạnh trầm, chăm sóc sức khỏe cho trẫm, cho đến khi ta bình phục”.
Nghe Hiên Viên Bình nói thế, Độc Cô Nhã Băng mỉm cười, cảm thấy vui mừng.

Sức khỏe của hoàng thượng ổn rồi, vậy chẳng phải có thể sủng hạnh mình rồi sao?

Đồng thời, ánh mắt của nàng cũng liếc nhìn thái giám đẹp. trai không nói lời nào ở một bên, nàng càng thêm ngưỡng mộ thái giám Triệu Tuấn Hào này, xem ra thái giám này vẫn còn có tác dụng, sau này đừng dễ dàng gϊếŧ hẳn.

Triệu Tuấn Hào bên mặt thì nở nụ cười, nhưng trong lòng. lại đang mắng nhiếc Hiên Viên Bình, rõ ràng là hoàng hậu hỏi †a, cô lại giành trả lời?

Hành động trước đó của Nữ đế lọt vào mắt Triệu Tuấn Hào, hắn cũng hiểu rõ được ý nghĩa của những lời này.

Nữ đế sợ hắn buộc miệng nói ra chuyện giới tính.

Nhưng Triệu Tuấn Hào hiểu rõ được một đạo lý. Chơi với vua như chơi với cọp!
Huống gì đây còn là một con hổ cái có uy quyền cao, bưồn vui thất thường, không thể ở lại bên cạnh lâu được.

Thế là hắn giả vờ vô cùng phấn khích và vui mừng, lớn giọng nói:

“Chúc mừng hoàng thượng”.

Nữ đế Hiên Viên Bình và hoàng hậu Độc Cô Nhã Băng sửng sốt, tại sao tên thái giám này lại hăng hái như vậy?

“Vừa rồi nô tài đã chẩn bệnh và chữa trị, hơn nữa hoàng đế có phúc lớn, bây giờ không còn gặp phải chuyện gì nghiêm trọng nữa, long thể đã bình phục, nô tài có thể cáo lui rồi..”, Triệu Tuấn Hào chắp tay lại nói.

Muốn đi à?

Hiên Viên Bình cũng biết rõ tâm tư của Triệu Tuấn Hào, lúc này sắc mặt nàng ta lạnh lùng, giữa trán như tụ lại thành băng.

“Trâm biết rõ sức khỏe của mình”.

Trái tim Triệu Tuấn Hào đập thình thịch, không cho ta đi ư?

“Vẫn là nô tài rõ về sức khỏe của hoàng thượng hơn”.
“Hỗn láo!”

Hiên Viên Bình xua tay ngắt lời Triệu Tuấn Hào, nói tiếp: “Trãm vẫn cảm thấy rất khó chịu, bảo ngươi chăm sóc thì ngươi cứ làm theo, đây là thánh chỉ, ngươi muốn kháng chỉ sao?”

Ánh mắt hoàng hậu Độc Cô Nhã Băng lóe sáng, lần đầu nàng ta nhìn thấy hoàng thượng ngang ngược như vậy.

Quả nhiên y thuật của Tiểu Triệu Tử rất tốt, ngay cả hoàng thường cũng xem trọng, không chịu cho hắn đi.

Giữ lại cũng tốt, sau này thường xuyên ở bên cạnh hoàng thượng, cũng có thể dễ dàng nghe ngóng tin tức cho bốn cung.

Hơn nữa, cũng tiện để mắt tới long thể của hoàng thượng cho ta, giúp bổn cung có thai càng sớm càng tốt, sau này gia tộc Độc Cô sẽ vững vàng như Thái Sơn ở Đại Hạ.

Tâm tư Độc Cô Nhã Băng xoay chuyển, đôi môi đỏ nói: “Long thể của hoàng thượng quan trọng, Tiểu Triệu Tử ở lại bên cạnh hoàng thượng đi”.

Đệch!

Ngay cả cô cũng bán đứng ta luôn à?

Triệu Tuấn Hào thầm mắng.

Nhưng nghe Độc Cô Nhã Băng cũng nói thế, Triệu Tuấn Hào biết mình không thể thoát được.

“Hoàng thượng và hoàng hậu nói thế nào, nô tài làm theo

Bầu không khí căng thẳng cũng được thoải mái hơn, hoàng thượng và hoàng hậu lại nói chuyện với nhau, hai người hòa hợp đến lạ thường, hoàn toàn không giống đấu đá ngầm mà Triệu Tuấn Hào nhìn thấy trong điện Nghị Sự hôm nay.

Triệu Tuấn Hào ở một bên rảnh rỗi sờ tay Thanh Nhi bắt mạch cho nàng ấy, lại liếc nhìn hoàng đế... khả năng giả vờ tốt thật.

Sắc trời dần tối, màn đêm buông xuống, Độc Cô Nhã Băng đứng dậy rời đi.

“Tiểu Triệu Tử, ngươi tiễn bổn cung đi”. “Vâng”.

Hai người đi ra ngoài trong ánh mắt như không hề bận tâm của Hiên Viên Bình.

Đi ra được vài bước, Độc Cô Nhã Băng hạ thấp giọng, liếʍ nhẹ đôi môi đỏ mọng: “Tại sao bệ hạ lại nói mình chưa khỏe? Rốt cuộc sức khỏe của ngài ấy thế nào rồi?”

Triệu Tuấn Hào mỉm cười nhưng khóe mắt lại liếc nhìn vào trong phòng.

Hiên Viên Bình như thể đang nhàn nhã uống trà nhưng thật ra tâm trí và ánh mắt lại đang nhìn chăm chằm mình.

Thế là hắn không đè giọng xuống mà lại tự tin nói: “Khởi bẩm nương nương, long thể của hoàng thượng đã khôi phục, trước đó nô tài đã châm cứu cho hoàng thượng, vẫn còn khỏe mạnh lắm”.

Khỏe mạnh... Nghe thế, mặt Độc Cô Nhã Băng đỏ bừng, sự vui mừng lộ ra trong ngôn từ của mình.

“Tiểu Triệu Tử, bổn cung sẽ thưởng cho ngươi”.

Nói rồi nàng chậm rãi cất bước đi, xoay người rời đi.

Trên đường về, tâm trạng Độc Cô Nhã Băng phơi phới.

Đêm nay bổn cung nhất định không thể bỏ qua cơ hội này, sau khi về phải tắm rửa, thêm chút hoa vào nước, đợi hương. thơm tỏa ra khắp người rồi đến thị tẩm.

Độc Cô Nhã Băng thầm nghĩ như vậy.

Triệu Tuấn Hào nhìn hoàng hậu mang theo tâm trạng vui mừng như thiếu nữ rời đi, cảm nhận được sau lưng là một luồng khí lạnh lẽo, quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt của Nữ đế đang ngồi trên ghế gỗ.

Một người tỏ ra thờ ơ, một người mặt lạnh như băng.

Hai tay hắn đút tay vào ống tay áo, khẽ ngâm ca trong đêm tối khi ánh sáng mờ dần, hẳn bước vào phòng, sau đó là

một tràng mắng mỏ đầy từ giận:

“Thái giám chết tiệt! Tại sao ngươi lại tự ý nói trẫm khỏe. mạnh dũng mãnh gì đó! Hả?”

Nữ đế Hiên Viên Bình lạnh lùng nổi giận, cơn giận như bùng cháy.

“Khụ, bẩm hoàng thượng, lẽ nào ta nên nói cho hoàng hậu biết là người không được sao?”

Triệu Tuấn Hào khẽ nói một câu, như một chậu nước lạnh hất vào cơn giận của Nữ đế.

Nữ đế lập tức thu lại khí thế của mình... Đúng thế, lẽ nào nói mình không được?

Nếu bây giờ mình đã là “đàn ông” thì không thể nói không được.

“Vậy nếu đêm nay hoàng hậu đến đây thì phải làm sao?”

Triệu Tuấn Hào tựa lưng vào ghế ngồi bên cạnh Nữ đế, nghe thế thì khoanh tay lại.

“Liên quan gì đến ta? Ta chỉ phụ trách giữ bí mật cho người, bây giờ ta kín miệng lắm”.

Nữ đế tức tối, nghiến chặt răng.

Nếu đêm nay không giấu được thì mình cũng đừng mơ giữ được vị trí này.

Từ khi Đại Hạ thành lập đến nay luôn trọng nam khinh nữ, không cho phép phụ nữ tham dự vào chính sự, huống gì là ngôi

vị thiên tử này?

Phụ hoàng của nàng ta không có nhiều con, mấy vị huynh trưởng lại liên tiếp rời khỏi thế gian.

Cho dù Hiên Viên Bình là con gái, nhưng tiên hoàng đã nuôi Hiên Viên Bình như một đứa con trai từ khi còn nhỏ để

tránh cho Đại Hạ bị những kẻ tham vọng thèm muốn.

Nhưng vậy thì thế nào, dù sao Hiên Viên Bình cũng không phải là đàn ông thật...

Nàng ta nghĩ đến rất nhiều, không khỏi thở dài.

“Nếu trẫm là đàn ông thì tốt rồi, một lần thỏa mãn Độc Gô Nhã Băng, nàng ta sẽ không làm phiền đến ta nữa”.

Triệu Tuấn Hào xoa tay, tỏ vẻ thờ ơ nói: “Ta nói này, vẫn phải xem lại vấn đề của hoàng thượng ấy”.

“Vấn đề của trẫm?”

Dù sao hẳn và hoàng đế đều có sơ hở trong tay đối phương, Triệu Tuấn Hào cũng không thèm khách sáo nữa: “Nào có phụ nữ nào có thể thủ tiết mãi được?”

Cung đình thâm sâu khó lường, hoàng hậu sâu không thể biết...

Dù nàng ta có là mẫu nghỉ thiên hạ thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là một người phụ nữ, làm sao có thể chịu được sự vắng vẻ dài như thế?”

Thời gian càng lâu thì sự vắng vẻ chỉ sẽ như hình với bóng, trở nên nghiêm trọng hơn”.

Nghe Triệu Tuấn Hào nói thế, ánh mắt Nữ đế Hiên Viên Bình sáng lên, nhìn gò má tuấn tú của Triệu Tuấn Hào, vẻ dao động hiện lên trong mắt, nàng ta cảm khái tài năng của Triệu

Tuấn Hào, cũng hiểu được đạo lý trong lời nói của hẳn.

Sự yếu đuối vì giới tính khiến Nữ đế Hiên Viên Bình liên tục thở dài, càng nghĩ càng tức, không khỏi phản bác.

“Trẫm biết vấn đề là trắm không phải là đàn ông thật, nhưng ngươi cho rằng trẫm không muốn làm một người đàn ông sao?”

Nàng ta nhìn chăm chăm Triệu Tuấn Hào, khí thế bừng bừng, mắt nàng ta bỗng rưng rưng.

Đàn ông thật sự?

Thái giám trước mặt chẳng phải là một người đàn ông đó sao?

“Chính là ngươi đấy”. “Ta? Bệ hạ muốn làm gì?”

Ánh mắt Hiên Viên Bình sáng lên: “Nếu Cô Độc Nhã Băng đến thị tẩm, ngươi thỏa mãn nàng ta thay trãm”.

Triệu Tuấn Hào nghiêng đầu, phút chốc không hiểu mạch não của người phụ nữ này.

“Người muốn ta ngủ với hoàng hậu hả? Người điên rồi sao?"

Không phải là muốn bẫy chết ta đấy chứ, mặc dù trong lòng Triệu Tuấn Hào dao động nhưng vẫn cảnh giác.

“Ngươi không đi, sớm muộn gì bí mật của trẫm cũng bị lộ, trãm gϊếŧ ngươi trước”.

Giọng Hiên Viên Bình còn có sự đe dọa.

Cả đời này ta chưa từng nghe thấy yêu cầu nào như vậy.

Triệu Tuấn Hào bất đắc dĩ gật đầu trước ánh mắt đe dọa của Nữ đế: “Này này này, đây là bệ hạ ép ta làm, ta không muốn ngủ với hoàng hậu đâu”.