Nữ Hoàng Đế Và Thái Giám Giả

Chương 2: Hoàng hậu đến




Nhưng Nữ đế này cũng ngu ngốc quá, lãng phí sự ưu tú xinh đẹp của hoàng hậu, lẽ nào hai người phụ nữ không thể giúp đỡ nhau thỏa mãn à?

Triệu Tuấn Hào run lên, chậm rãi buông tay xuống, trên mặt nở nụ cười, cố gắng tỏ ra bình tĩnh, cuối cùng hắn cũng biết tại sao bảy thái y kia chết rồi, đã biết được bí mật không

nên biết, hoàng đế không gϊếŧ ngươi thì gϊếŧ ai?

“Nếu ngươi không tìm ra được nguyên nhân của bệnh thì có thể đi ra ngoài”.

Hiên Viên Bình cảnh gác nhìn Triệu Tuấn Hào, ánh mắt toát ra vẻ lạnh lùng.

Triệu Tuấn Hào suy ngẫm sắp xếp từ ngữ rồi nói: “Không tìm ra, nô tài xin cáo lui trước”.

“Khoan đã”.

Giọng Hiên Viên Bình trở nên lạnh lùng, tay phải nàng ta đưa vào trong tay áo bên trái, lấy ra một thứ.

“Trong các vị thái y, có người từng nói cáo lui như ngươi bây giờ”.
Thứ chết tiệt nào giành lời thoại của ta đấy? “Vậy họ.” “Họ đều đã chết”.

Mắt Triệu Tuấn Hào đảo một vòng, bây giờ hắn không chỉ ngửi được mùi thơm thanh thoát mà còn có sát khí.

Ngay sau đó một tia sáng lóe lên trong phòng, Nữ đế lấy một con dao ngắn từ trong tay áo ra đâm vào Triệu Tuấn Hào.

A, ngươi làm thật... Hai tay Triệu Tuấn Hào bỗng đè tay phải vào cổ tay phải đang đâm đến của Nữ đế xuống, thấp giọng nói: “Hoàng thượng tha mạng! Ta nhất định sẽ giữ kín miệng”..

“Mọi chuyện oan ức, đợi sau khi ngươi chết, trãm hứa sẽ quan tâm đến gia tộc của ngươi”.

Hiên Viên Bình quát lên một tiếng, lúc này nàng ta không còn che giấu giọng nói của mình nữa, giọng nói vừa bá đạo

vừa êm dịu.

“Không được, nhà họ Triệu chỉ còn một mình ta, người đàn bà độc ác ngươi!”
Triệu Tuấn Hào dứt khoát không chịu nghe theo, một chân đạp vào Nữ đế.

“Ngươi dám đánh trẫm”. “Người đã gϊếŧ ta rồi, ta có gì mà không dám chứ”.

“Hỗn xược!”

Triệu Tuấn Hào dùng chân và đầu gối hất văng con dao. trong tay Hiên Viên Bình, tay trái Hiên Viên Bình siết chặt nắm đấm định đánh vào bụng dưới của Triệu Tuấn Hào, không ngờ Triệu Tuấn Hào cong người lại, nhích sang một bên tránh cú đấm.

“Đệch, tên gian xảo... ngươi giở trò”. Ngay sau đó Triệu Tuấn Hào hừ một tiếng. Nữ đế cũng cứng đờ đứng đó.

Nàng ta ngây người nhìn tay trái của mình, ma xui quỷ khiến lại nằm chặt lại

Trong đầu Hiên Viên Bình lập tức đầy dấu chấm hỏi, ngạc nhiên kêu lên một tiếng rồi buông tay ra, mặt đỏ bừng, tức giận nói: “Ngươi đúng là đồ biếи ŧɦái, thế mà lại dám gây bệnh dịch tả trong hậu cung. Chỉ cần trẫm ra lệnh, cấm quân sẽ xông vào. bắn chết ngươi đ:
Có lẽ bảy vị thái y đã khuất kia một là bị Nữ đế ra tay cưỡng ép trước, hai là lấy người thân cửu tộc gì đó để uy hϊếp, nhưng Triệu Tuấn Hào ta lại khác, ta chỉ có một mình, không có người thân gì cả, ta sợ cô sao?

Triệu Tuấn Hào nói thẳng: “Bệ hạ, nói chuyện vẫn nên khách sáo một chút. Người cũng không muốn bí mật mình là phụ nữ bị người khác biết đúng không?”

“Tên đàn ông hạ lưu!”

“Người phụ nữ tàn độc!”

Đột nhiên.

“Cốc cốc cốc!”

Cuối cùng cửa phòng vang lên tiếng đập cửa.

“Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương xin gặp”.

Sắc mặt Hiên Viên Bình hiện lên vẻ hoảng loạn, nghiến răng vang lên tiếng ken két, nhưng Triệu Tuấn Hào ôm nàng ta nắm dưới đất, đè chặt xuống khiến cả hai không thể động đậy.

“Buông ral”

“Không buông, người nói không tính sổ trước đi đã, nếu không có đánh chết ta cũng không buông, cùng läm là cùng chết”.

“Ngươi dám đe dọa trẫm”.

Hiên Viên Bình vùng vẫy muốn thoát khỏi sự khống chế nhưng không thể được, sao sức của tên chết tiệt này lại lớn thế?

“Bệ hạ?”

Giọng Độc Cô Nhã Băng vang lên ở ngoài cửa.

“Trãm vẫn đang khám bệnh, đợi một chút”.

Sắc mặt Hiên Viên Bình u ám, lúc này nghiến răng nghiến lợi bất lực nói: “Trãẫm đồng ý với ngươi, mau buông ra”.

“Quân tử không nói đùa, gạt người là chớ”. Triệu Tuấn Hào buông tay ra, Hiên Viên Cảnh hừ một tiếng, sắc mặt đỏ bừng vội vàng đứng dậy, không để ý đến quần áo xộc xệch bên dưới, vội vàng mặc long bào vào.

Khi mọi thứ đã xong, Hiên Viên Bình đội mũ hoàng đế lên, cả người nàng ta lại toát ra vẻ khí khái, tuấn tú và uy nghiêm, sau đó nàng ta khế ho hai tiếng, giấu đi giọng nói mềm mại của mình, đổi thành giọng nam trầm:

“Vào đi”.