Chủ tớ bọn họ cúi chào thái hậu, hoàng thượng và 2 vị vương gia rồi kéo nhau ra về, vừa ra khỏi cung Thái Hậu đã gặp một vị tướng quân anh tuấn, tiêu soái, khoác áo bào lam đi tới, Thái Ninh công chúa vừa gặp y đã luống cuống tay chân không yên, 3 phần là mê trai đẹp và 7 phần còn lại là muốn người này làm phò mã của mình, nhìn công chúa thẹn thùng đến nhìn người ta, cô ấy cũng không dám nhìn thẳng, Tiểu Tiểu nhìn một màn này chỉ biết thở dài, công chúa nhà cô bình thường nhanh mồm nhanh miệng nhưng gặp ý trung nhân của mình lại cứ ngây ngốc mà nhìn người ta rời đi, theo như cô được biết từ Thanh Thanh thì vị này là Tân Thành đại tượng quân tuổi trẻ tài cao, cầm quân giết giặc từ lúc 16 tuổi, lập nhiều chiến công hiển hách, và cũng là người mà tiểu công chúa nhà cô ngày nhớ đêm mong, mà chưa một lần dám nói chuyện cùng người ta, chỉ đứng nhìn từ" xa mà thôi, thấy bóng dáng tướng quân đi khuất sau dãy núi giả, Tiểu Tiểu không ngại cơ thể còn đau nhức, chạy nhanh theo vị Thành tướng quân gọi lớn, trước ánh mắt ngỡ ngàng của công chúa và Thanh Thanh cùng mọi người :
- Thành tướng quân, xin dừng bước!
Người đi phía trước nghe gọi tên mình, thì dừng lại rồi xoay người nhìn lại cung nữ đang chạy về phía mình, y không nhanh không chậm đợi cô đã ổn định hơi thở rồi nói:
- Ngươi là cung nữ của ai? Tìm ta có việc gì?
Tiểu Tiểu vội thi lễ rồi nói liền một mạch:
- Nhờ tướng quân đến xem Thái Ninh công chúa, hình như công chúa bị cảm nắng, nô tì đi gọi người tới chắc không kịp, may nhờ gặp tướng quân vừa đi ngang, xin nhờ tướng quân ra ray giúp đỡ.
Tiểu Tiểu cố tình nói hơi lớn tiếng một chút cho Thanh Thanh nghe thấy, khi cô và tướng quân đi tới thì đúng y như dự đoán của cô, công chúa được Thanh Thanh dìu vào một mái đình nghĩ chân, hai má đỏ ửng khi thấy Thành tướng quân đang đứng nhìn cô, rồi nhẹ giọng hỏi thăm:
- Công chúa cảm thấy trông người như thế nào rồi? Để ta đưa người về cung, rồi cho truyền Tuyết thái y đến chuẩn bị cho người!
Thái Ninh bất ngờ được người trong lòng quan tâm, lòng vui như mở hội, khẽ gật đầu rồi đặt bàn tay nhỏ nhắn vào tay Tân Thành tướng quân, hai người rảo bước đi về hướng cung của công chúa! Tiểu Tiểu kéo tay Thanh Thanh đi chậm ở phía sau cách xa hai người bọn họ, cô nàng Thanh Thanh cười không ngậm được miệng, cô nói:
- Ta không ngờ ngươi lại còn có mấy trò mèo này! haha...ha... tối nay thế nào công chúa cũng mất ngủ cả đêm cho mà xem!
Một màn này đều nằm trong tầm mắt của hoàng thượng và hai vương gia, tam vương gia đưa mắt nhìn hai vị huynh trưởng của mình rồi cười nói:
- Đệ không nghĩ, cung nữ bên. cười của Thái Ninh lại thú vị như vậy! Chắc đệ phải ghé qua đó chơi cùng muội ấy thường xuyên quá! hahaah....
Nói rồi cả ba cùng phá lên cười giòn giã!
Mấy ngày sau đó, cuộc sống của Tiểu Tiểu cũng xem như có tiến triển, cô dần thích nghi với môi trường mới này, ngày ngày cùng Thanh Thanh hầu hạ công chúa. Hôm nay cũng như mọi ngày, Tiểu Tiểu được lệnh đi sang phòng thiêu lấy y phục của công chúa, khi trở về cô đi qua khóm hoa trước mắt thì thấy hai người như tiên đồng ngọc nữ đang đứng ngắm hoa, không ai khác là hoàng thượng cùng Tuyết Phi, để tránh phiền phức cô nhanh chân quẹo sang lối khác mà đi, nhưng không ngờ còn chậm hơn hoàng thượng một nhịp:
- Ngươi là cung nữ cung nào mà không biết phép tắc?
Tiểu Tiểu vội quì xuống xin tha, mặc cho dưới gối toàn sỏi đá, miệng cứ nói liên tục không ngừng nghĩ:
- Xin hoàng thượng đại nhân đại lương tha cho nô tì một mạng, lúc nãy vì sợ làm phiền hoàng thượng và Tuyết Phi thưởng hoa nên nô tì mới đi đường vòng!
Ý cười trong mắt hoàng thượng càng đậm, y đã thấy cô đi từ xa nên cố tình gọi cô lại, muốn đùa giỡn với cô một lúc, Tuyết phi nhìn một màn này sau không nhìn thấu, có bao giờ hoàng thượng nhìn ai với ánh mắt biết cười như vậy! Tuyết phi ngã người vào lòng hoàng thượng, giọng nũng nịu nói:
- Hoàng thượng, Tuyết nhi mệt rồi, ta về cung thôi!
Hoàng thượng đưa tay đón lấy người đẹp, giữ cô ở một khoảng cách nhất định, sau đó ra lệnh cho cung nữ bên cạnh Tuyết phi đỡ nàng về cung nghĩ ngơi! Tiểu Tiểu quì một bên mà không ngừng mặc niệm : ta vô hình, ta là không khí.... cô biết mối thù này chắc chắn Tuyết phi sẽ không tha cho cung nữ nhỏ bé như cô! Mãi suy nghĩ cho đến khi một giọng nói trầm, trầm vang lên bên tai:
- Ngươi quì không mỏi chân hay sao?
- Mỏi chứ! Đau chết ta rồi! .. ...
Cô vừa đứng dậy, dùng hai tay xoa xoa hai bên đầu gối, phủi hai bên chân đang đau do quì quá lâu, Tiểu Tiểu cảm thấy có gì đó sai sai, lúc này cô mới ý thức được người hỏi cô là hoàng thượng, cô lại trượt dài trên nền đất nếu không có cánh tay của ai kia đưa ra đón lấy cô chắc chắn là cú đáp đất hoàn mỹ! Khi Tiểu Tiểu bình tĩnh lại, cô cố nặn ra nụ cười như khóc cô nói:
- Đa tạ hoàng thượng, công chúa đợi nô tì đã lâu, nô tì xin lui trước!
Cô xoay người định chạy, chân vừa mới nhắc lên thì cổ áo đã bị ai đó tóm lấy lôi ngược trở lại, mấy thái giám, cung nữ đứng xung quanh ai cũng mắt mở lớn nhìn khung cảnh trước mắt, một cung nữ bị hoàng thượng túm cổ áo lôi đi.