Tiểu Tiểu năm nay vừa tròn 23 cái xuân xanh, là phụ bếp trong nhà hàng khá nổi tiếng ở thành phố biển nơi cô đang sống, ba mẹ cô qua đời trong một đợt dịch bùng phát 3 năm trước, cũng phải mất gần 1 năm cô mới lấy lại thăng bằng trong cuộc sống.
Hôm nay bếp trưởng có hẹn với bạn gái nên cô được về sớm hơn mọi ngày. 7h30 tối cô đi ra từ cổng sau của khách sạn, hòa vào dòng người tấp nập, bên kia đường cửa hàng thức ăn nhanh vừa mới khai trương đang phát bong bóng và hoa giấy cho mọi người xung quanh và kèm theo đó là một suất ăn nhẹ miễn phí nên mọi người xếp hàng rất đông, bất ngờ một bóng người nhỏ nhắn lao nhanh sang đường, nhìn lại đó là một bé gái, mẹ bé không kịp phản ứng, cô bé đã chạy được nửa đường, tiếng còi xe rít lên in ỏi, những cú phanh xe gấp gáp, cô bé vẫn lao như tên bắn về phía trước, một chiếc taxi đang chạy đến, người tài xế đã đạp thắng kéo cả một đoạn đường dài nhưng vẫn không tránh được tai nạn, một cú va đập mạnh hất tung Tiểu Tiểu lên trên cao và đáp đất bằng một đường cong parapol khá đẹp, nhưng trong lòng cô vẫn còn đang ôm cô bé lúc nãy, mọi người vây xung quanh, tiếng khóc chói tai của bé gái, tiếng còi xe cấp cứu vang bên tai cô, tiếng nói chuyện xôn xao của những người xung quanh... dần dần Tiểu Tiểu không còn nghe được gì nữa, cô chiềm vào giấc ngủ sâu!
Đến khi Tiểu Tiểu tỉnh lại, trước mắt cô là một khung cảnh hoàn toàn xa lạ, cả người đau nhức, cô cố gắng ngồi dậy, một giọng nói trầm ổn vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô:
- Con nha đầu Tiểu Tiểu còn không mau bò dậy qua đây!
Trong đầu Tiểu Tiểu chợt nhảy số! Cô đảo mắt một vòng xung quanh, mọi vật đều lạ lẫm, bỗng nhiên một cánh tay nhỏ nhắn kéo cô đứng lên, là một tiểu cô nương tầm mười 15, 16 tuổi! Ánh mắt đầy lo lắng nhìn cô rồi nói bên tai:
- Tiểu Tiểu, cô không sao chứ? Tôi sẽ nói với công chúa lấy lại công đạo cho cô!
Nói rồi cô ấy quay sang nói với người vừa lên tiến lúc nãy:
- Liên tỷ tỷ, công chúa đang tìm Tiểu Tiểu, ta đưa cô ấy đến chỗ công chúa được chưa? Công chúa đang đợi Tiểu Tiểu chải tóc cho người!
Người được gọi là Liên tỷ tỷ dáng người cao ráo, gương mặt ưa nhìn, thông minh lanh lợi, xứng đáng là người quản lý các nữ hầu trong cung. Liếc mắt về phía cô bé đó, giọng đều đều:
- Thanh Thanh, ta giao cô dọn phòng của hoàng thượng, cô làm xong chưa?
Tiểu Tiểu vẫn còn ngơ ngác, vẫn còn đảo mắt nhìn xung quanh, mặt cho cô bé được gọi là Thanh Thanh vừa lôiHhVh cô đi vừa nói:6608H8
- Buổi sáng Thanh Thanh đã làm xong hết rồi, còn giờ là lệnh của công chúa, Thanh Thanh không dám kháng lệnh, nếu Liên tỷ tỷ có gì không vừa ý có thể sang gặp công chúa! Thanh Thanh đi trước!
Nói xong, cô bé cúi người chào rồi kéo theo Tiểu Tiểu vẫn còn chặt vặt vì trận đòn lúc nãy mà rời đi! Lúc này cô mới có thời gian nhìn lại thân mình, bóng hình phản ánh dưới mặt nước khi đi ngang chiếc cầu bắt qua ao sen, cô hốt hoảng lùi về sau vài bước, làm Thanh Thanh ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì. Gương mặt xa lạ, làm sao.... làm sao... bóng hình in trên mặt nước còn rất trẻ cũng trạc tuổi Thanh Thanh, đang bị cô ấy nắm tay cô kéo đi, bóng hình mờ ảo nhưng vẫn nhìn rõ khuôn mặt bầu bỉnh đáng yêu, đôi mắt sáng long lanh, linh động.... chợt một tia sáng lóe lên trong đầu, mẹ ơi! Không lẽ xuyên không sao! Hic.. hic... người ta xuyên không làm hoàng hậu, vương phi, công chúa..... Còn bản thân cô lại xuyên thành một người hầu, haiza... gương mặt mang theo nhiều mất mát. Sau cuộc cảm thán nội tâm thì Tiểu Tiểu cũng chấp nhận sự thật, vừa lúc Thanh Thanh đưa cô đến một gian phòng ốc rộng rãi, sang trọng, một cô nương xinh đẹp đang ngồi trước một tấm gương đồng, Thanh Thanh cúi người chào và nói:
- Công chúa! Tiểu Tiểu đã tới rồi, nhưng mà lúc nãy cô ấy bị đám người của Liên Tỷ lạm dụng tư hình, người nhìn đây này!
Dứt lời, Thanh Thanh kéo tay cô về phía trước cho công chúa nhìn rõ, trên hai bàn tay trắng nõn hằng lên mấy lần roi da, còn đang rịn máu, công chúa nhìn qua một lượt khẽ nhíu mày cô nói:
- Tuyết phi thật quá đáng, dám đánh người của Thái Ninh này, Tiểu Tiểu theo ta! Ta sẽ lấy lại công đạo cho ngươi.
Công chúa đi thẳng một đường đến Cung Trường Thọ (là nơi ở của Thái Hậu), vừa tới cổng cô nàng công chúa vừa khóc vừa nháo nói:
- Thái hậu người phải làm chủ cho Ninh nhi! Cái người Tuyết Phi gì đó tự cho là sủng phi của hoàng huynh, ỷ vào đó mà dám hiên ngang ban ngày ban mặt mà đánh người của con đây, người phải làm chủ cho Ninh nhi! hic.... hic....
Nói rồi cô sà vào lòng thái hậu, làm ra vẻ rất ủy khuất, Thanh Thanh và Tiểu Tiểu đưa mắt nhìn nhau đầy ngưỡng mộ, không ngờ công chúa nhà mình lại diễn hay như vậy!