Hàn Nguyệt Vân nghe tiếng gõ cửa liền ngồi dậy, nhanh chóng mở cửa. Cô nhìn thấy Cố Cảnh Sâm tay đang cầm một khay thức ăn cho cô
“Hình như em chưa ăn tối. Em ăn xong rồi gọi người mang xuống nhà bếp là được”
“Dạ, cảm ơn anh”
"Em ăn đi kẻo nguội "
Nói rồi Cố Cảnh Sâm đặt khay thức ăn lên tay cô rồi đi ngay, anh không nấn ná ở lại quá lâu.
Cô đóng cửa phòng, rồi ăn thử một muỗng canh. Thật sự là rất ngon. Cô cũng chưa từng có bữa ăn ngon và đàng hoàng thế này bao giờ.
Lúc này, Cố Cảnh Sâm đang ở trong thư phòng nghe Trợ lý Hứa Kha báo cáo tài liệu thu thập được. Tay anh cầm một sắp tài liệu về Hàn Nguyệt Vân, chỉ vỏn vẹn 3 tờ giấy
"Cô Nguyệt Vân là con gái lớn của Hàn gia. Mẹ tiểu thư là người giúp việc nên từ nhỏ tiểu thư không được xem trọng.
Năm tiểu thư được 10 tuổi thì mẹ ruột qua đời. Những năm tháng sau này, ông Hàn đóng tiền cho tiểu thư đi học. Những buổi không đi học thì ở nhà làm việc.
Tiểu thư được đi học hết cấp ba thì bị bắt ở nhà cho đến bây giờ. Công việc nặng nhọc ở trong nhà đều phải đến tay. Ăn bữa có bữa không… cuộc sống…không dễ dàng gì"
Trợ lý Hứa lúc điều tra thân thế của cô còn vô cùng kinh ngạc huống hồ gì là Cố Cảnh Sâm. Anh ta đối với cô chỉ là sự đồng cảm, không có ý gì khác
Cố Cảnh Sâm nhìn thấy trợ lý của mình bình thường không bao giờ biểu lộ cảm xúc nhưng hôm nay lại vì Hàn Nguyệt Vân mà cũng có chút mất bình tĩnh.
Ba trang giấy, ba trang giấy chứa đựng nỗi uất hận, bi thảm của số phận một người con gái đáng thương. Những thông tin thu thập được khiến người ta cảm thấy đau xót vô cùng
“Tôi biết rồi. Cậu báo cho ông bà Hàn hôm kia tôi sẽ đến bàn chuyện”
“Dạ, tôi xin phép”
Trong căn phòng ấy chỉ còn lại một mình anh. Ánh trăng dịu dàng chíu rọi vào phòng, chíu rọi lên cơ thể anh như muốn an ủi anh, nói anh hãy bình tĩnh. Nhưng đứng trước những gì đang hiện ra trước mắt anh không có cách nào bình tĩnh lại được.
Trước đây anh không tin cái gọi là duyên số, cái gọi là trúng tiếng sét ái tình. Bây giờ anh tin rồi, thật sự đã tin rồi.
Vừa gặp cô tới giờ chỉ vỏn vẹn 3 tiếng nhưng anh lại cảm thấy ánh mắt đó, nụ cười đó, gương mặt đó…là một điều gì đó vô cùng quen thuộc, thân thương với mình.
Anh tạm thời sắp xếp lại những suy nghĩ, đứng dậy rời khỏi phòng. Anh muốn đi dạo một chút cho khoay khoả.
Vừa đi ngang phòng bếp anh liền nghe thấy có tiếng động phát ra. Tò mò nên anh thử nhìn vào thì thấy cô đang rửa khay thức ăn lúc nãy.
Cô lau khô rồi cất vào rổ đựng, vừa xoay người đã nhìn thấy vẻ mặt không vui của Cố Cảnh Sâm.
“Lúc nãy tôi nói với em thế nào?”
“Tôi…tôi thấy bây giờ cũng đã muộn nên không muốn làm phiền mọi người”
“Tôi không thích nhất là có người làm trái ý tôi. Em rõ chưa?”
“Dạ”
Cố Cảnh Sâm nhìn cô có vẻ rất hối lỗi nên cũng tha cho cô. Anh khẽ gọi
“Em đi theo tôi”
Hàn Nguyệt Vân nghe lời anh, đi chầm chậm theo phía sau.
Bọn họ cùng nhau đi dạo ở ngoài vườn. Vườn nhà của anh vốn dĩ rất đẹp. Đèn được giăng khắp lối nên dù có là ban đêm cũng có thể nhìn rõ cảnh vật.
Cô nhìn thấy không khỏi kinh ngạc. Trong lúc vô thức lại buộc miệng
“Ở đây đẹp quá. Chắc là ban ngày còn đẹp hơn”
Anh nghe thấy thì bất chợt dừng lại. Xoay người lại nhìn cô gái nhỏ xinh đẹp trước mắt, dịu dàng nói
“Ừ đúng là đẹp. Nhưng không bằng em”
Hàn Nguyệt Vân nghe những lời này từ anh thì đỏ mặt ngượng ngùng. Vẻ đẹp của cô dưới ánh trăng còn khiến người khác say mê hơn gấp ngàn lần. Quả thật, Nguyệt Vân là một cái tên rất hợp với cô
“Lần đầu tiên tôi được người khác nói về mình như thế”
“Vậy sau này mỗi ngày tôi đều sẽ nói như thế cho em nghe. Chỉ nói cho một mình em nghe thôi”
“…”
Nguyệt Vân bị Cố Cảnh Sâm nhìn đến nổi cả da gà. Cô không biết tiếp theo nên làm gì thì bỗng có một chú cún con không biết ở đâu chạy đến
Vì cô rất thích cún nên vừa nhìn thấy nó đã rất thích. Cô cúi người gọi nó đến, vậy là chú cún nhỏ đến thật. Cô không biết tên, chỉ có thể gọi là
“Bông bông. Thật là đáng yêu”
“Nếu em thích thì giữ nó lại bên mình nuôi nấng đi”
“Thật sao ạ?”
“Thật. Nhưng phải để nó về chỗ ngủ của nó, sáng mai em lại tìm nó”
“Dạ”
Lúc này Hàn Nguyệt Vân mới biết là Bông Bông có một căn nhà nhỏ riêng ở góc vườn. Cô cẩn thận đặt nó vào trong, nhìn nó ngủ một lúc rồi mới chịu cùng Cố Cảnh Sâm đi vào nhà.
_________
Ngày hôm sau
Cố Cảnh Sâm không cho cô đụng tay vào việc gì. Cô chỉ việc ăn, đi dạo, chơi với Bông Bông, rồi nghỉ ngơi.
Cả ngày không làm gì chỉ ngồi một chỗ khiến cô cảm thấy rất ngại. Nhưng cô không gặp được anh cả ngày hôm nay nên cũng không thể làm gì.
Tối hôm ấy, cô trằn trọc mãi không ngủ được. Khi nghe thấy có tiếng bước chân đang đến gần cô vội nhắm mắt, giả vờ đang ngủ say
Cố Cảnh Sâm vừa gặp Âu Hoàng Minh Viễn về, còn uống không ít rượu. Anh đi từng bước từng bước rồi ngồi bên cạnh giường của cô.
Hàn Nguyệt Vân ngửi thấy rất rõ mùi rượu cùng mùi hương bạc hà trộn lẫn vào nhau. Có lẽ anh đã uống không ít.
Anh đưa tay khẽ chạm vào tóc cô. Giọng trầm ấm vang lên trong đêm
“Hôm nay của em thế nào?”
“…”
“Tôi rất nhớ em. Làm sao để em nguyện ý ở cạnh tôi một đời đây, Nguyệt Vân?”
“…”
Anh ngồi đó, lặng nhìn cô rất lâu rất lâu. Mặc dù anh đang say nhưng biết rõ là cô vẫn chưa ngủ. Nhìn thấy cô có vẻ không diễn được nữa thì anh mới cúi người, đặt lên trán cô một nụ hôn.
“Em ngủ ngon”