Nữ Đặc Công Toàn Năng

Chương 36: Đệ Nhất Tài Nữ Tướng Phủ (18)




Edit: Ngọc

- ---

Lúc này trên mặt Bạch Trăn Trăn cũng hiện lên nụ cười châm chọc.

Có lẽ thân thể của Thái tử gia chưa khỏi hẳn cho nên sắc mặt hắn trắng nhợt đến mức gần như trong suốt, xa xăm mờ mịt như một ngọn núi cao đơn độc.

Hắn nhìn ánh mắt lạnh nhạt của Hoàng hậu, đưa tay lên miệng ho khan một tiếng, sau đó nhẹ nhàng nói: "Thì ra là như vậy."

"Bệ hạ, ta khuyên người nên nhanh chóng viết thư thoái vị đi." Ca ca Bạch Trăn Trăn là Bạch Thiên Hộ đi lên trước, dứt khoát nhét thánh chỉ và bút lông vào trong tay hoàng thượng, "Mạng sống quan trọng hay là ngôi vị hoàng đế quan trọng hơn, người hãy suy xét cho kỹ."

Hoàng thượng tức giận đến nỗi phun ra một ngụm máu đen.

Bạch Trăn Trăn nhìn hoàng thượng cầm bút lên, quay sang cười với Tam hoàng tử.

Những trọng thần đi theo tam hoàng tử cũng dần dần quỳ xuống chân Tam hoàng tử, cất giọng hô to: "Ngô hoàng vạn tuế!"

Đúng lúc đó, một âm thanh lạnh lẽo như băng tuyết từ ngoài cửa vang lên, "Màn kịch của hai vị không khác nhau lắm thì phải. Đều là ốm yếu rồi hộc máu, có phải lại muốn ta ban thưởng cho hai người thứ gì hay không?"

Mọi người đứng tại chỗ nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ nhìn thấy một bóng hình màu vàng nhạt đang dựa vào bên khung cửa.

Ngược chiều ánh sáng cho nên hơn nửa khuôn mặt của người đó trông vô cùng rực rỡ lấp lánh.

Cùng lúc này Hoàng thượng vốn đang nguy kịch nằm ở trên giường bỗng nhiên ngồi dậy, trên mặt nào còn dáng vẻ bệnh tình suy yếu.

Những thị vệ đại nội ban đầu quy phục Tam hoàng tử lập tức thả cung phi và các hoàng tử đang bị áp chế trong tay ra, lưỡi đao trong tay lập tức hướng về phía đám người Tam hoàng tử và Hoàng hậu.

Vốn dĩ ngoài cửa cung trước giờ luôn trống trải nay lại phần phật dâng lên một lượng lớn binh lính có võ trang tỉ mỉ, dẫn đầu là Tô tướng quân - người đã bị điều đi biên giới giờ đây lại bỗng nhiên xuất hiện ở kinh thành.

Sắc mặt Tam hoàng tử và Bạch Trăn Trăn biến đổi dữ dội, thông thường từ biên giới đi tới kinh thành phải mất ít nhất bảy ngày, chờ đến khi Tô tướng quân nhận được tin tức mà quay về, bọn họ đã sớm nắm hoàng quyền trong tay, nhưng tại sao bây giờ đã kịp trở lại?

Binh lính của bọn họ thì sao? Đã đi đâu hết rồi?

Hoàng đế trực tiếp hạ lệnh nhốt những kẻ phản nghịch vào đại lao.

Các đại thần đã quy phục Tam hoàng tử lúc này lòng bàn chân đều mềm nhũn, lập tức ngã ngồi tại chỗ.

Trong đầu bọn họ đều vang hai chữ lớn - XONG ĐỜi!

Không ai biết Thái tử gia không chỉ đã khỏi hẳn bệnh, mà còn chủ trương dùng kế sách diễn vở kịch bức vua thoái vị ngày hôm nay? Loại mưu lược vừa gan dạ vừa sáng suốt này khiến cho người khác không thể không kính sợ!

***

Tại Phủ Ôn Thái Uý.

Ôn Thái Uý đã đưa vị phi kia lên làm phu nhân, còn Diệp cô cô phải chịu ủy khuất trở thành người hầu bên cạnh phu nhân.

Trong lúc này bà ta đang nhìn Diệp cô cô giặt quần áo, vẻ mặt đầy châm chọc nói: "Ôn Diệp thị, ngươi giặt sạch sẽ một chút cho ta, bây giờ Tam hoàng tử đã đoạt vị thành công, nữ nhi của ta lại được gả cho Bạch Thiên Hộ, sau này sẽ được hưởng không hết vinh hoa phú quý. Ngươi hãy ngoan ngoãn nghe lời ta, ta còn có thể nói tốt vài câu cho đứa con này của ngươi và còn cả cháu trai cháu gái của ngươi nữa."

Vị phi này quả thực xinh đẹp, chẳng trách tên Ôn Thái Uý kia lại dám đắc tội với Diệp phủ mà mạo hiểm nuôi dưỡng nàng ở bên ngoài.

Diệp cô cô liếc nhìn nàng ta một cái, nghĩ đến nhi tử, cuối cùng vẫn đành khuất nhục lần nữa cúi đầu giặt quần áo.

"Thứ đàn bà vô liêm sỉ!" Ngoại thất giơ chân đá đổ cái chậu của Diệp cô cô, khiến Diệp cô cô xoay người ngã xuống đất, trán bị va đập hiện lên một vết thương, "Lại dám dùng loại ánh mắt đó để nhìn ta, ngươi cho rằng ngươi vẫn còn là tiểu thư Diệp gia cao cao tại thượng hay sao? Ta nói cho ngươi biết, hiện nay đã khác với ngày xưa, nếu ngươi còn dám bất kính với ta, ta sẽ trực tiếp đưa đứa cháu gái kia của ngươi tới Câu Lan!"

Trước kia bản thân nàng ta chỉ có thể đứng từ xa lén lút ngắm nhìn y phục của chính phu nhân mà Ôn Diệp thị mặc trên người, hiện giờ đối phương lại phải cúi đầu ở dưới chân mình, trong lòng vị ngoại thất này dâng lên một loại khoái cảm kỳ dị, "Nhanh tay lên, giặt sạch sẽ cho ta, không được phép cọ nát y phục dù chỉ một chút."

Nàng ta còn đang muốn nói thêm điều gì đó thì đúng lúc này Ôn Thái Uý vội vàng đi từ ngoài viện vào, nhìn thấy Ôn Diệp trên người mặc áo vải thô, đầu còn buộc một nút thắt, sắc mặt hắn biến đổi ngay tức khắc.

"Mau, mau thay chính trang cho phu nhân, còn nữa, phải bôi cao bạch ngọc tốt nhất lên cho phu nhân," Ôn Thái Uý dặn dò xong sau, nở nụ cười vô cùng dịu dàng với Diệp cô cô, đi tới dắt tay nàng, "Thái tử và Hoàng thượng đã liên thủ bắt được bè lũ mưu phản, cữu huynh cũng được khôi phục chức vụ, thật là điều đáng mừng, phu nhân, nàng hãy mau theo ta tới Diệp phủ chúc mừng một chuyến."

"Thay y phục?" Diệp cô cô nghe vậy, lập tức bò dậy, tránh khỏi tay hắn, cười lạnh một tiếng, "Vì sao ta phải đổi trang phục, vì sao phải bôi thuốc? Hôm nay ta phải mặc như thế này về Diệp phủ, để huynh trưởng ta và tẩu tẩu nhìn xem Ôn Bạch Hạc ngươi đối xử với ta như thế nào!"

"Phu nhân, phu nhân!" Ôn Thái Uý biến sắc, lập tức đuổi theo, "Nàng từ từ đã, tất cả đều chỉ là hiểu lầm!"

Mọi người đều bỏ đi để lại một mình vị phi tần kia vẫn đứng tại chỗ, một lúc lâu sau vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, nàng ta không thể tin những gì đang xảy ra trước mắt này đều là sự thật.

Sắc mặt cũng ngày càng trở nên trắng bệch, giờ đây nàng ta mới nhớ ra người con rể kia của nàng cũng là một trong những kẻ mưu phản.

Nàng ta còn chiếm tất cả của hồi môn của Ôn Diệp thị.

Còn làm nhục cả Ôn Diệp thị......

Nghĩ đến đây hai mắt nàng ta trợn trừng rồi ngã xuống đất ngất xỉu!

***

Lúc trước may mà Bạch Trăn Trăn đã trải đường sẵn, thuận tay bố thí cho không ít người, trong số những người cai quản đại lao có một kẻ rất sùng bái ả.

Hắn ta đã lén lút thả đám người Tam hoàng tử ra ngoài.

Sau khi được thả ra, hiển nhiên là đám người bọn họ không thể ở lại kinh thành nữa, sản nghiệp của Bạch Trăn Trăn cũng đã sớm bị hoàng đế thu lại, thủ đoạn của hắn thâm sâu khó lường, chỉ còn một thế lực duy nhất có thể giúp đỡ bọn họ lúc này.

"Tới Lầu Thiên Cơ," Bạch Trăn Trăn nhanh chóng ra quyết định.

"Đó là địa bàn của gia tộc giàu có nhất Giang Nam, chỉ cần chúng ta tới đó, Hoàng thượng cũng không dám tùy tiện xông vào."

Bạch Trăn Trăn suy nghĩ rất lâu, trong đầu ả ta nghĩ ra vô số kế sách, chỉ cần dâng những thứ này cho gia tộc giàu nhất Giang Nam, khiến cho đối phương không thể rời bỏ ả ta, trên đời này không có người nào là không yêu tiền, đến lúc ả đã được yên ổn, dựa vào đầu óc của người hiện đại lo gì không thể hô mưa gọi gió.

Từ đầu đến cuối Phương Thác đều đi theo sau bọn họ, trong mắt hắn bất chợt hiện lên một tia mơ màng, nhưng sau khi nhìn về phía Bạch Trăn Trăn, cuối cùng sự mơ màng này cũng tiêu tan.

Cuối cùng đám người Bạch Trăn Trăn cũng tới được lầu Thiên Cơ, hộ vệ lầu Thiên Cơ không những không ngăn cản mà còn chủ động dẫn đường cho họ vào trong.

Sắp phải diện kiến nhân vật quan trọng, trong lòng Bạch Trăn Trăn và Tam hoàng tử ít nhiều đều có chút lo lắng.

Đây là gia tộc giàu có nhất Giang Nam, trong tay nắm giữ vô số tài sản, kể cả là Bạch Trăn Trăn vốn luôn tự phụ cũng không thể không thừa nhận sự lợi hại của đối phương, người này nếu ở thời hiện đại thì chắc chắn sẽ là nhân vật giàu có bậc nhất thế giới.

Nếu so với người này thì bản thân ả ta chẳng qua chỉ là có chút khôn vặt mà thôi.

Đám người Bạch Trăn Trăn và Tam hoàng tử rất tò mò, người đứng đầu nơi này dường như chưa từng xuất hiện trước mặt người khác, rốt cuộc trông như thế nào.

Cả đoàn người đều ngẩng đầu nhìn về phía nhân vật dường như chỉ sống trong truyền thuyết này.

Một luồng gió mát thổi qua, màn lụa chậm rãi bay bay, lộ ra một bóng người lười nhác đang nằm nghiêng ở bên trong.

Khi nhìn thấy khuôn mặt diễm lệ, thanh thuần giống như bước ra từ trong tranh, tất cả mọi người mải nhỏ giọng suy đoán, thảo luận lập tức ngây ra như phỗng.

Toàn bộ xung quanh đều im lặng như ve sầu mùa đông.