Edit: Ngọc
- -----
Vốn dĩ Diệp phu nhân còn đang muốn nói thêm gì đó nhưng lại nhìn thấy Diệp Thiều Hoa đã trở về, bà lập tức lau khoé mắt một chút, giả vờ như không có chuyện gì rồi chào hỏi Diệp Thiều Hoa.
Diệp cô cô cũng vội lau nước mắt, kéo tay Diệp Thiều Hoa ngắm nhìn nàng một chút, “Thiều Hoa lớn lên thật là xinh đẹp, mỹ nhân có tiếng ở Vân Nam chúng ta cũng không sánh bằng.”
Nói đến Diệp Thiều Hoa, Diệp cô cô cũng nhớ tới mục đích chính hôm nay đến nơi này.
Bà móc trong túi ra một đống ngân phiếu và cả khế ước nhà đất, “Tẩu tẩu, tuy rằng bây giờ tướng phủ không bằng trước kia, nhưng chuyện hôn nhân đại sự của Diệp Thiều Hoa và Diệp Hoài Cẩn vẫn rất quan trọng, đây đều là của cải ta đã tích cóp nhiều năm, đến lúc đó hãy trao cho Thiều Hoa làm của hồi môn. Thật đáng tiếc, lẽ ra còn có một bộ trang sức bằng ngọc hồng huyết, xứng đáng với Thiều Hoa hơn.”
Nữ nhi của Diệp gia bọn họ, cho dù như thế nào cũng đều phải xuất giá một cách vẻ vang.
Trước đây khi nàng xuất giá, ca ca tẩu tẩu cho nàng mười dặm hồi môn, giống như là mang hơn phân nửa gia nghiệp của Diệp phủ mang tới Vân Nam cho nàng.
Bây giờ mười dặm hồi môn kia đều bị kẻ lòng lang dạ sói Ôn Thái Uý kia cướp mất.
Diệp cô cô chắc hẳn ở Ôn phủ cũng không sung sướng gì, Diệp phu nhân lại càng không muốn nhận tiền bạc của bà, tuy rằng Diệp đã phủ suy tàn, nhưng của hồi môn của Diệp Thiều Hoa vẫn sẽ có.
Chỉ là ở trước mặt Diệp Thiều Hoa, Diệp phu nhân có rất nhiều lời không nói rõ được.
Diệp cô cô kiên quyết nhét tiền vào trong tay Diệp phu nhân rồi trở về phủ Thái Uý.
Bước chân của bà không nhẹ như người bình thường, nhưng lại cảm thấy như bị chấn thương ở bên trong, tốc độ rất chậm.
Diệp Thiều Hoa vuốt cằm nhìn bóng dáng Diệp cô cô rời đi, nghiêng mặt đi tới, lớn tiếng nói, “Mẫu thân, chúng ta đưa cô cô quay về đi.”
“Nói bậy,” Diệp phu nhân tức giận nhìn nàng, “Với tình hình trong phủ như hiện giờ, đưa cô cô con quay về chẳng khác nào cùng nhau chịu tội hay sao?”
Tuy rằng phủ Thái Uý không quá tốt, nhưng ít nhất nơi đó còn an toàn hơn Diệp phủ.
“Được được, người đừng tức giận đừng tức giận, chúng ta đi uống trà.” Diệp Thiều Hoa không ngừng cười rồi rót ra một ly trà, đưa tới bên miệng Diệp phu nhân.
Diệp Thiều Hoa ngồi uống trà cùng Diệp phu nhân một lát, đến khi nhìn thấy tâm tình của bà đã thả lỏng hơn cô mới về phòng mình.
Trở lại phòng, nụ cười trên miệng cô lập tức biến mất, trong mắt ánh lên tia lạnh lẽo thấu xương.
“Tiểu thư?” Mặc Ngân đi theo phía sau cô, liên tục xoa xoa tay.
“Diệp phủ có bao nhiêu người rời đi rồi?” Diệp Thiều Hoa ôn nhu nói.
Mặc Ngân nhíu mày, “Hơn phân nửa, bọn họ đều sợ bị chém đầu, phu nhân đã trả văn tự bán thân lại cho bọn hắn để bọn họ về nhà phụng dưỡng cha mẹ.”
Diệp Thiều Hoa nhấc bút viết mấy dòng trên giấy, viết xong thì đưa cho Mặc Ngân, giọng nói lạnh nhạt: “Mang đến cho Cấp Vô Tâm.”
“Tiểu thư, người muốn nô tỳ nói Vô Tâm công tử tới để phanh thây xé xác Ôn Thái Uý!” Mặc Ngân hùng hổ, suy nghĩ một lát rồi nàng lại nói: “Đúng rồi, bên phía Thẩm gia phái người tới nói, đám người thái tử Vân Quốc, Tam hoàng tử và Thất hoàng tử đang phái người đi Giang Nam tìm tiểu thư.”
Mặc Ngân là người duy nhất ở Diệp phủ biết thân phận thật của Diệp Thiều Hoa.
Đám người Diệp phu nhân và Diệp Hoài Cẩn vẫn luôn nghĩ cô chỉ là một thiên kim tiểu thư bình thường, nhưng Mặc Ngân lại biết, tiểu thư của nàng ta không hề đơn giản như vậy.
Trong hai năm nàng ở trong cốc kia đã tự mình sáng lập nên một vương triều thương nghiệp.
Trên thực tế, với tư cách là một đặc vụ, người dân ở quốc gia M sợ nhất về kỹ năng hacker của Diệp Thiều Hoa, nỗi sợ thứ hai là mạng lưới tình báo và nỗi sợ thứ ba là sức mạnh của chính bản thân cô.
Mấy năm nay mạng lưới tình báo do cô thiết lập nên như gần như đã trải rộng khắp tất cả quốc gia, lúc Bạch Trăn Trăn còn đang đau đầu với việc kinh doanh cửa hàng của ả ta, Diệp Thiều Hoa đã trao đổi hệ thống tư liệu với các quốc gia, sáng lập nên gần trăm thương nghiệp, bắt đầu vận chuyển hòa hóa thực phẩm khắp mọi miền nam bắc.
Cô còn tự mình thiết kế ra thuyền chạy bằng động lực có vận tốc cực nhanh, làm cho tốc độ vận chuyển hàng hóa càng thêm nhanh chóng.
Những thương gia khác có tốc độ vận chuyển hàng không nhanh bằng nàng, cũng không có tầm nhìn xa trông rộng, chi phí vận chuyển đặc sản phương bắc tới phương nam thường đắt hơn mấy chục lần. Chỉ nhiêu đó thôi đã có thể tưởng tượng ra một món lợi nhuận khổng lồ mà cô thu được.
Cấp dưới của càng có vô số người tài ba, có người được mời chào, cũng có người bị cô hấp dẫn mà tới.
Kể cả sát thủ đệ nhất thiên hạ là Vô Tâm trước giờ đều độc lai độc vãng không chịu trói buộc cũng quy phục nàng.
Thậm chí ngay cả là quân chủ các quốc gia cũng phải nể mặt cô vài phần.
Chỉ là Diệp Thiều Hoa luôn lười biếng và không quan tâm quá nhiều đến những điều này, cô chỉ đưa ra phương án cho người của Thẩm gia tự mình suy xét, nếu xuất hiện cũng đều đeo khăn che mặt, bởi vậy thân phận của cô ở bên ngoài vô cùng thần bí.
Ngay cả người của Diệp gia cũng không biết, người đứng sau gia tộc giàu có bậc nhất nổi danh thiên hạ chính là Diệp Thiều Hoa nhà mình.
Trước giờ Diệp Thiều Hoa luôn ngại phiền toái, nhưng hôm nay Ôn Thái Uý thật sự đã chọc giận cô, cho nên cô mới phải tự mình ra tay.
Cũng trong lúc này, cuộc chiến tranh quyền giữa Tam hoàng tử và Thất hoàng tử đã sớm đồn ra bên ngoài, hai người bọn họ ai cũng đều có con át chủ bài của riêng mình, trong đó át chủ bài của Tam hoàng tử chính là Bạch Trăn Trăn.
“Trăn Trăn, đợi ta ngồi lên ngai vàng, nhất định sẽ cưới nàng làm hoàng hậu của ta.” Tam hoàng tử hả hê đắc ý nhìn Bạch Trăn Trăn, mặt mày ánh lên một tia nhu hoà.
Quên đi khuôn mặt cực kỳ quyến rũ kia đang hiện lên ở trong đầu.
Trái ngược với tình cảnh thoải mái của Tam hoàng tử, Thất hoàng tử đang gặp phải một phiền toái lớn, hắn vất vả lắm mới thuyết phục được thái tử Vân Quốc, nhưng đột nhiên ngay vào thời điểm quyết định lại không đồng ý xuất binh.
Hơn nữa cũng không cho hắn một lời giải thích rõ ràng.
Bạch Trăn Trăn quyết tâm muốn ngồi lên địa vị cao quý kia, giẫm nát Diệp Thiều Hoa dưới lòng bàn chân mình, muốn cho nàng ta hối hận, cho nên đã lựa chọn cách mạo hiểm nhất chính là bức vua thoái vị.
Sau khi Hoàng đế phát hiện ở cung Thái tử có giấu hoàng bào bị kim châm, thân thể bỗng dưng thật sự ngày càng kém đi, hiện giờ đã nằm liệt trên giường.
Tam hoàng tử nhân cơ hội này mang theo một lượng lớn người và ngựa xông vào hoàng cung.
Ngay cả mật thám đại nội cũng hàng phục hắn, bắt giữ tất cả những người chống đối ở trong cung.
Chính lúc tưởng như việc bức vua thoái vị đang tiến hành vô cùng thuận lợi dễ dàng, lại xuất hiện một trận đổ máu khiến ngay cả Bạch Trăn Trăn và Tam hoàng tử cũng không ngờ tới.
“Thì ra là ngươi?” Hoàng đế nhìn thấy Tam hoàng tử dẫn người xông vào cung điện của hắn, đáy mắt hiện lên một tia thất vọng, chỉ vào hắn nói, “Tên nghịch tử nhà ngươi, người đâu, nhốt hắn vào đại lao cho ta!"
Nhưng không một ai để ý tới lời nói của hoàng đế.
Tam hoàng tử cho người chuẩn bị nghiên mực rồi đưa tới trước mặt hoàng đế, châm chọc nói: “Đừng uổng phí sức lực nữa, phụ hoàng, người nên viết thư thoái vị đi.”
Hoàng hậu đứng ở một bên, bà ta nhìn Tam hoàng tử, kích động đến nỗi đôi tay run rẩy.
Bà ta sẽ lập tức được phong làm Hoàng Thái hậu.
Thái tử gia che tay lên miệng ho khan, hắn ta nhìn về phía Quốc cữu gia và cả những trọng thần trong triều đang đứng ở phía sau lưng tam hoàng tử, trong đó có không ít thuộc hạ trước kia của hắn, “Các ngươi đều đã quy phục hắn ư?”
“Hoàng Phủ Vân Tranh, ngươi còn chưa hiểu sao? Từ xưa đến nay thắng làm vua thua làm giặc, xét cho cùng chỉ có thể trách vận mệnh của ngươi không tốt!” Đáy mắt Tam hoàng tử tràn đầy sự kiêu ngạo, “Hoàng huynh thân ái của ta, mắt nhìn người của ngươi cũng thật là kém, ngươi có biết lúc trước phụ hoàng đã có ý muốn gả nhị tiểu thư của Bạch gia cho ngươi hay không, đó chính là nhị thiếu của lầu Phong Nhã! Phụ hoàng đối xử với ngươi quả thật thiên vị! May thay ngươi có mắt như mù, bây giờ ngươi cảm thấy như thế nào? Có phải rất tức giận hay không? Có phải rất hối hận hay không?”