Nụ Cười Em Đẹp Như Nắng Mai

Chương 46: Hãy Để Em Bảo Vệ Anh Một Lần




Mộng Dao cũng đã nghe được và đã chạy đi được một đoạn ngắn nhưng chiếc đèn chùm ấy đã rơi xuống người cô, tuy nhiên chỉ là rơi xuống mắt cá chân của cô nhưng nó rất đau đớn vì các mảnh thuỷ tinh đã đâm vào rất nhiều chỗ quanh mắt cá chân nữa

Anh định chạy về phía đó nhưng Chu Sa Hạnh đã chặn đường anh bằng tiếng súng nổ liên tục. Anh mặt nghiêm túc lấy hơi rồi chạy ào đến phía Chu Sa Hạnh đang đứng yên đó vì hành động chạy lao đến của anh. Đông Quân lấy chân đá bay cây súng trên tay Chu Sa Hạnh và đấm một phát vào cằm cô ta khiến Sa Hạnh bị ngã sõng xoài và bị thương

Đông Quân chạy thật nhanh xuống cầu thang chỗ Mộng Dao đã ngất đi vì hít quá nhiều khói lửa. Anh giúp cô thoát khỏi chiếc đèn chùm, thật xui xẻo vì cầu thang đã sập xuống và cả hai đều rơi xuống tầng. Cùng lúc này Hạo Hiên chạy vào thì thấy Đông Quân đang cố gắng thoát khỏi đống đổ nát trên lưng

“Đông Quân!! Cậu không sao chứ!?”

Hạo Hiên lao đến giúp anh đứng dậy thoát khỏi đống đổ nát. Đông Quân nhìn phía trên những thanh sắt từ lan can đang rơi xuống, anh đưa Mộng Dao cho Hạo Hiên rồi đẩy mạnh cả hai về phía trước và nói

“HẠO HIÊN!! Tôi để lại Dao Dao cho cậu đó!!!”

Rồi những thanh sắt kia đã rơi xuống chặn con đường duy nhất thoát ra ngoài kia. Hạo Hiên bị Đông Quân đẩy ngã ra tận ngoài cửa, anh nhìn về phía sau như luyến tiếc

Lúc này Mộng Dao cũng dần tỉnh lại. Hạo Hiên mừng rỡ hỏi

“Em không sao chứ?”

“Em…không sao hết nhưng…Đông Quân đâu rồi?”

“Cậu ấy…vẫn còn ở trong…đám cháy đó vì cứu em và anh”

Nghe vậy Mộng Dao hốt hoảng bảo Hạo Hiên bỏ mình xuống. Dù mắt cá chân của cô còn chảy máu khá nhiều nhưng cô nắm lấy cổ áo của Hạo Hiên hét

“Gì chứ!!! Anh ấy còn ở trong đó sao? Tại sao chứ? Tại sao anh ấy lại liều lĩnh đến vậy?! Em phải vào trong đó, cứu anh ấy ra!!”

Hạo Hiên hoàng hồn nắm chặt lấy tay Mộng Dao hét lớn

“Đám cháy còn rất lớn, chút nữa đội cứu hoả sẽ đến thôi, chắc chắn…chắc chắn là sẽ cứu được cậu ấy, Đông Quân đã liều lĩnh đến vậy rồi em cũng định liều lĩnh vậy sao?!”

“Nếu chờ đội cứu hoả thì có lẽ Đông Quân đã phải bỏ mạng ở đó rồi, em không thể đứng đây nhìn anh ấy ra đi được, mau bỏ ra!!”

Mộng Dao hất bỏ tay của Hạo Hiên ra và lao mình vào trong đám cháy để giải cứu Đông Quân. Dù lối bị chặn nhưng cô vẫn dùng sức đẩy từng thanh sắt từng thanh gỗ ra chỗ khác để có một đường thoát ra

Hạo Hiên dù muốn chạy đến kéo Mộng Dao đi nhưng quá muộn vì lửa quá lớn rồi và Mộng Dao cũng đã đỉ thẳng vào trong

Đông Quân bị mắc kẹt ở trong đang ho sặc sụa vì khói đen của lửa, hơn nữa tay của trái của anh cũng đã bị trật khớp. Anh ngồi sau những thanh sắt và gỗ mà chẳng biết phải chạy thoát kiểu gì

Có lẽ anh đã thực sự kiệt quệ. Đông Quân có lẽ sẽ phải bỏ mạng nơi đây chăng, có lẽ vậy rồi. Anh nhắm nghiền mắt lại như tận hưởng những phút giây cuối cùng của mình. Anh như đang dần chìm sâu vào đáy đại dương sâu thăm thẳm và chỉ có thể chờ chết. Anh vô thức đưa tay về phía trước thì bỗng một cánh tay mảnh mai nắm chặt lấy

Mộng Dao lấm lem vết đen từ khói lửa kịp thời giải cứu Đông Quân đang sắp rơi vào mất ý thức vì hít nhiều khói

“Dao Dao, sao em lại vào được trong này chứ? Em mau ra khỏi đây đi, ở đây rất nguy hiểm đó em có biết không?!”

“Em biết ở đây nguy hiểm chứ nhưng sao em có thể bỏ anh được đúng không?”

Cô nhìn thấy cánh tay bụ thương của Đông Quân thì liền xé rách chân váy của mình để lấy một ít vải để băng bó tạm thời cho anh

“Được rồi, chúng ta mau ra khỏi đây thôi”

Mộng Dao vừa đứng dậy kéo anh đi thì anh lại kéo cô ngược lại vào lòng mình. Đông Quân ôm chặt lấy Mộng Dao, có lẽ anh dường như chẳng cử động được nữa rồi

Từng đợt từng đợt những vật liệu trong căn biệt thự ồ ạt đổ xuống nhưng dù vậy cả hai dường như chẳng còn thấy sợ hãi gì nữa. Đông Quân vẫn ôm lấy cô rồi thì thào

“Anh xin lỗi, có lẽ anh chẳng thế thoát ra khỏi đây nữa rồi”

“Anh…nói vậy là sao chứ??”

“Anh đã thực sự không thể cử động nổi nữa rồi, em hãy đi ra ngoài trước đi, cứ mặc kệ anh, có lẽ anh có thể sẽ phải bỏ mạng nơi đây rồi”

Nghe vậy Mộng Dao nước mắt chảy dài nhưng rồi cô tự lấy tay gạt đi hàng nước mắt ấy mà thoát khỏi vòng tay của Đông Quân

“Anh đừng nói như vậy, nếu anh chết thì em cũng sẽ chết cùng anh, chẳng phải anh đã nói rồi sao mạng sống là thứ quý giá nhất trên đời này sao anh có thể nói bỏ là bỏ được chứ, hơn nữa người đau khổ nhất chính là người ở lại nhân gian này, chúng ta rồi sẽ thoát ra ngoài thôi, hãy để em bảo vệ anh một lần nhé được không?”

Nói rồi cô dìu anh đứng dậy, Mộng Dao từng bước từng bước dìu dắt Đông Quân đi từng bước chân một. Ý chí sinh tồn không cho phép cô và anh chết ở đây được mà nếu có chết thì sẽ không phải nơi rác rưởi này