Chu Sa Hạnh ôm bụng đau đớn mà kêu la thảm thiết, cùng lúc đó Băng Nghi cũng ngã khuỵ vì vết thương, Tử Du hớt hải chạy đến đỡ lấy cô, máu chảy đỏ tươi chiếc áo của Băng Nghi và tay của Tử Du
Chu Sa Hạnh cũng vội đứng lên “vắt chân lên cổ” mà chạy theo Đông Quân. Cô ta không thể để kế hoạch này phá sản dễ dàng như vậy, Sa Hạnh cũng không quên nhặt lấy khẩu súng nằm lăn lóc trong góc phòng
Tử Du dù muốn ngăn chặn nhưng để lại Băng Nghi đang bị thương như vậy anh cũng chẳng yên tâm. Bắt chợt có một tên vệ sĩ lao đến tấn công cả hai, Tử Du mắt long lên sòng sọc anh bế cô trên tay chạy thoát thân
…
Đông Quân chạy lục lọi hết phòng này đến phòng khác để tìm kiếm nhưng mọi thứ luôn muốn cản trở anh. Lý Chu Sa đã chờ sẵn ở căn phòng anh đang mở cửa để kiểm tra, bà ta tiến đến trước mặt Đông Quân rồi mỉa mai
“Nào, Đông thiếu gia có gì mà cậu lại thích lục lọi tìm kiếm nhà của người khác vậy nhỉ?”
“Mộng Dao? Cô ấy đâu rồi?! Mau nói đi!!”
Lý Chu Sa thản nhiên gập chiếc quạt lại rồi cười nham hiểm nói
“À thứ đáng bị đào thải đó đang ở cùng với một kẻ phản bội đó mà, chắc cậu cũng không biết đâu ha, kẻ phản bội đó lại chính là người cậu đã tin tưởng rất nhiều đó, giờ biết ai rồi chứ?”
“Gì chứ?! Không lẽ là…Hạo Hiên??”
Bà ta đắc ý cười lên thành tiếng đến nỗi chảy cả nước mắt rồi khinh khỉnh. Truyện Huyền Huyễn
“Tôi ngưỡng mộ tình bạn của cậu thật đấy, thật đáng tiếc khi cậu ta đã chọn về phe chúng tôi, đang thương thật, cậu không tin cũng được nhưng sự thật vẫn mãi là sự thật”
Đông Quân toát mồ hôi lạnh, vài phút sau anh lấy lại được sự bình tĩnh mà cười nhếch miệng nói
“Sự thật à? Đúng rồi, sự thật vẫn luôn là sự thật, tự nhiên tôi lại thấy Chu Sa Hạnh chẳng có nét gì giống với Chu Nam Tử là sao nhỉ? Không biết có phải huyết thống hay không nữa??”
Nói đến đây Lý Chu Sa như chột dạ hùng hổ hét
“Cậu đừng có mà ăn nói hàm hồ, Tiểu Hạnh là con gái ruột của tôi và Chu Nam Tử, không có chuyện tôi ngoại tình như vậy? Mong cậu giữ thể diện cho chính mình mà ăn nói cho đàng hoàng!!!”
“Đúng là con ruột của bà nhưng không phải của Chu Nam Tử, của ai nhỉ? À đúng rồi Hạ.Giai.Nhân đúng chứ”
Anh gặn từng chữ tên của người tên Hạ Giai Nhân. Lý Chu Sa khóc lóc quỳ xuống chân Đông Quân mà gào thét cầu xin
“Đông thiếu gia, xin cậu…xin cậu đừng tiết lộ bí mật này cho ai cả, tôi đã cố gắng che giấu chuyện này suốt 20 năm trời, bây giờ cậu muốn biết Chu Mộng Dao ở đâu đúng không?! Tôi sẽ nói, tôi sẽ nói cho cậu biết cô ta ở đâu nhưng xin cậu đừng nói chuyện này cho ai biết cả, nếu không tôi sẽ bị đá khỏi căn nhà này và không nơi nương tựa”
Đúng như suy đoán của Mộng Dao lúc ở bệnh viện. Hạ Giai Nhân chính là cha của Hạ Âm, đồng nghĩ với việc Chu Sa Hạnh chính là người chị cùng mẹ khác cha của Hạ Âm. Có lẽ người đàn bà đã vơ vét hết rài sản của nhà Hạ Âm và ôm con gái bỏ trốn chính là Lý Chu Sa, có lẽ vậy rồi
“Chỉ cần bà hợp tác thôi”
Lý Chu Sa gật đầu như cái máy rồi nhanh chân dẫn Đông Quân đến căn phòng Mộng Dao và Hạo Hiên đang bị nhốt. Khi bà ta đang loay hoay mở ổ khoá bên ngoài thì một tiếng súng nổ vang ngay đằng sau hai người. Đúng vậy là Chu Sa Hạnh đã đuổi kịp đến nơi và trên tay cô ta là một chai dầu hoả và bật lửa, không lẽ cô ta định đốt luôn cả căn biệt thự này sao
“Các người…dưngd hòng phá hoại kế hoạch của tôi!!! Tôi sẽ không cho bất cứ ai cứu cho chị ta!!”
Nói rồi Chu Sa Hạnh nổ một phát súng vào người của Lý Chu Sa đang chỉ vừa mở ổ khoá. Bà ta bị trúng ba viên đạn ở ngay phía sau và đã chết ngay lập tức khi vừa ngã xuống bởi viên đạn đã xuyên vào tim của bà ta
“Dừng ngay việc làm ngu ngốc đó đi Chu Sa Hạnh!! Cô bị điên rồi, cô biết là mình vừa làm gì hay không?!”
“Đừng có nói thêm gì nữa!!! Anh luôn phá hoại hết kế hoạch của tôi!! Tôi đã nói rồi, các người có được hạnh phúc thì đừng mong đến việc tận hưởng nó!!!”
Nói rồi Chu Sa Hạnh moẻ chai dầu hoả và đổ ra khắp nơi. Đông Quân nhanh chân chạy vào trong căn phòng đã được mở và đóng cửa
Khi thấy Đông Quân xông vào Mộng Dao đã như vỡ oà và bắt đầu khóc nấc lên. Đông Quân cũng chạy vội đến ôm chầm lấy cô vào lòng
“Đông Quân…hức…sao anh đến muộn vậy hả?! Em ghét anh, em ghét anh, anh biết em đã chịu đựng những gì không hả!?”
“Anh xin lỗi em, anh đã cố gắng để có thể tìm được em nên mới muộn đến vậy, anh xin lỗi”
Hạo Hiên cũng mừng rỡ khi thấy Đông Quân đến giải cứu. Đông Quân nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và cởi trói cho hai người, vừa cởi trói anh vừa nói với giọng hối hả
“Chúng ta phải nhanh lên, Chu Sa Hạnh dsang định đốt cả căn biệt thự này, cô ta đang ở bên ngoài và đã bắn chết Lý Chu Sa rồi, anh sẽ tìm cơ hội cho em và Hạo Hiên chạy xuống dưới nhà, ở dưới có Tử Du và Băng Nghi ở đó”
Cùng lúc đó Chu Sa Hạnh đã phủ khắp hành lang ở đó toàn là dầu hoả và cầm trên tay bật lửa. Cô ta không quan tâm việc làm của mình là gì và gây chết người với ai, thứ cô ta quan tâm chính là phải khiến Mộng Dao chết ngay lập tức trước mặt cô ta thậm chí Sa Hạnh nguyện chết cùng miễn Mộng Dao chết
Đông Quân xông ra ngoài thấy Sa Hạnh cầm trên tay bật lửa, anh nén nỗi sợ hãi lại mà nói
“Mau dừng lại đi!! Cô có biết làm vậy sẽ gây chết ngườu với biết bao những người vô tội không?”
“Tại sao tôi phải quan tâm đến mấy sinh mạng đó chứ? Đối với tôi thứ đó không khác gì là rác rưởi cả, tôi chỉ quan tâm là cái mạng chết tiệt của Chu Mộng Dao mà thôi!! Tôi muốn cô ta phải chết dù tôi chết cùng cũng được!!!”
Đông Quân chạy lao như mũi tên giành lấy chiếc bật lửa nhưng…vô ích. Bởi trong lúc giằng co chiếc bật lửa đã rơi xuống sàn nơi chứ đầy dầu hoả
Ngay lập tức ngọn lửa bừng bừng nổi lên như vũ bão. Chỉ trong vài giây khắp hành lang ở đây đã chìm trong lửa đỏ. Đông Quân đảo mắt thì thấy Hạo Hiên và Mộng Dao đang chạy thục mạng xuống dưới, Mộng Dao bônhx dừng lại như muốn tìm kiếm Đông Quân. Cô không yên tâm khi để anh ở lại chút nào cả
Chiếc đèn chùm phía trên bất ngờ rơi xuống chỗ Mộng Dao. Đông Quân hoảng loạn bám lấy lan can cách chỗ cầu thang của Mộng Dao khá xa, anh hét to nhất có thể
“MAU CHẠY ĐI DAO DAO!!!”