"Làm như vậy còn cần lý do sao? Cái dáng vẻ này của cô, đến ranh giới xã hội thượng lưu còn không trà trộn vào được, đương nhiên chỉ có thể sung cho đủ số, tìm cơ hội đưa đến chỗ có giá trị lợi dụng một chút."
Trong ngôn ngữ của Sở Giảo Giảo mang theo ý châm chọc mười phần: "Nếu ngay cả chuyện nhỏ này đều không hiểu được, còn không bằng nằm ở trên giường tiếp nhận sự an bài của vận mệnh đi."
Tê Diệu liều mạng che dấu biểu lộ trào phúng kém chút lộ ra của mình.
Trước đó đã quen dùng thân thể Tê Diệu, khuôn mặt nhỏ tràn đầy tội nghiệp của cô bé kia khi làm bất kỳ biểu lộ gì đều giống như bị khi dễ, còn ở trong thân thể ban đầu của chính mình thì không giống vậy, cho dù là cô mỉm cười thân thiện, cũng luôn bởi vì quá mức diễm lệ, dễ dàng bị xuyên tạc thành trào phúng.
Cô lạnh lùng nhìn chằm chằm Sở Giảo Giảo, nói: "Chị tới đây làm cái gì?"
"Dẫn cô về nhà.
Cha còn đang chờ đó."
Sở Giảo Giảo ngồi ở trên giường nhìn Sở Du Du, trong lòng vừa khoái ý cực kỳ, vừa cảm thấy oán hận vì bị vạ lây.
Nếu như cha Sở đã ra tay với Sở Du Du như thế, như vậy, người tiếp theo còn xa sao?
Chị ta đã đã mất đi Hoắc Ngu, chị ta không thể lại mất đi địa vị của chị ta, cuộc sống của chị ta..
Tất cả của chị ta.
Bởi vậy, chị ta sẽ không giữ lại gì mà trợ giúp cha Sở.
Chị ta nghĩ đến rõ rõ ràng ràng, tình nguyện kéo một người xuống nước, cũng tuyệt không thể để hai người cùng gặp nạn.
Nếu nhất định phải có một người của Sở gia bị hiến tế, chắc chắn sẽ không là con Sở Giảo Giảo này.
Chị ta muốn nở mày nở mặt làm hào môn danh viện của chị ta, gả cho một nhân sĩ thành công trong xã hội thượng lưu, mà tuyệt không phải là đại tiểu thư bị người người chế giễu nghèo túng.
Dù là Sở gia không còn, chị ta cũng muốn trèo lên cành cây cao.
Tuyệt đối!
Sở Giảo Giảo xách theo bọc nhỏ, lấy góc độ người ở trên cao nhìn chằm chằm xuống Sở Du Du, nụ cười hiện ra không thèm che dấu tia lạnh lẽo trong đó.
Trên gương mặt Sở Du Du tràn đầy phẫn nộ kia, lại lộ ra ngu si như thế.
Sở Du Du bị chị ta xoay tròn đùa giỡn lại không làm ra được một việc nào ra hồn, chị ta chỉ cần ở phía sau màn đẩy phụ một tay, để con dê ngu xuẩn này thế tội thay xong rồi mọi chuyện đều tốt.
Chị ta tuyệt đối sẽ không nghĩ đến, Sở Du Du giờ phút này ngồi ở trên giường bệnh, linh hồn lại biến thành người khác.
"..."
Tê Diệu cùng chị ta bốn mắt nhìn nhau, vô cùng nhạy bén phát giác được ác ý không che giấu chút nào đến từ Sở Giảo Giảo.
Trong lúc nhất thời, cô trầm tư, lại không nhịn được muốn cười, thế nhưng cảm thấy giờ phút này Sở Giảo Giảo lại biểu lộ ngu xuẩn chưa từng có.
Tâm tư của Sở Giảo Giảo trước đó, ngẫu nhiên cô muốn đoán một cái, có đôi khi bị hãm hại, cô cũng chưa chắc có thể mỗi một lần đều sớm phát hiện.
Hiện tại ngược lại, Sở Giảo Giảo lại vô ý thức đem sự sắp đặt mờ ám của mình phô ra rõ ràng, tất cả ý đồ đều viết rõ ràng trên khuôn mặt nhã nhặn ôn nhu kia.
Ngoài mặt Tê Diệu tức giận đến toàn thân phát run, trên thực tế là kìm nén cười đến run rẩy cả người.
Tốt, rất tốt!
Tiếp tục duy trì tiết tấu như vậy đừng có ngừng nha! Dưới đáy lòng của Tê Diệu từng đợt hò hét.
Sở Giảo Giảo đối với lần này không có chút nào phát hiện.
Chị ta cho rằng đang nắm đại cục trong tay, ưu nhã vuốt vuốt tóc, khẽ cười nói: "Vậy, chúng ta trở về đi."
***
Hồi lâu không thấy, tài xế đã đổi thành người khác.
Tê Diệu ngồi ở hàng sau, nhìn lướt qua cảnh sắc suy nghĩ như đi vào cõi thần tiên.
Cô không cần giống như trước ngay sau đó phải lo lắng đề phòng, cô càng biểu hiện buông lỏng, biểu hiện không có chút lòng cảnh giác nào, Sở Giảo Giảo ngược lại càng tin tưởng cô.
Cái này thật sự là một sự thật châm chọc người ta.
Cha Sở đang ngồi ở đại sảnh biệt thự Sở gia chờ hai người bọn họ.
Rất nhiều ngày không gặp, tóc ở thái dương ông ta trắng thêm rất nhiều, người cũng lộ ra mấy phần già nua.
Tê Diệu chẳng những không có nửa phần thương hại, ngược lại chỉ muốn nói một câu báo ứng xác đáng.
Cha Sở ti tiện rốt cục cũng bị buộc đến cảnh khốn khổ dậm chân tại chỗ.
Cha Sở uống một ngụm trà, mang chung trà chậm rãi đặt lên bàn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cho dù là tư thái ông ta ngồi, ánh mắt vẫn bễ nghễ nhìn hai người như cũ, một bộ biểu lộ đạm mạc mà lại cao cao tại thượng.
"Mày về rồi."
Tê Diệu đương nhiên không cần biểu hiện ra bất kỳ cái gì khách khí: "Không giải thích một chút sao?"
Cha Sở sắc mặt lạnh lẽo, thật mạnh quát lớn cô.
"Làm càn, mày dám nói chuyện với tao như thế?"
Nếu như đây là kẻ giả mạo dùng thân xác cô, đối mặt một màn này dù cho mặt ngoài ổn định, trong lòng vẫn là sẽ có chút sợ hãi.
Cha Sở là người đứng đầu trong nhà, lại tung hoành nhiều năm trong giới kinh doanh, đôi mắt ở trên khuôn mặt được bảo dưỡng vô cùng tốt kia giống như tia chớp, chỉ là lạnh lùng nhìn thoáng qua, có thể làm cho trong lòng người khác một trận phát run.
Tê Diệu thì lại khác.
Cô quá quen thuộc cha Sở.
Ông ta chẳng qua là bởi vì lần đầu tiên không thành công, sợ mình lại làm ra chuyện chạy trốn lần thứ hai, muốn dùng uy nghiêm đến làm cho cô kinh sợ.
Tê Diệu hoàn toàn không mắc bẫy này.
Cô làm bộ như thật bày ra một bộ dáng chấn kinh nhưng lại cố giả bộ trấn định, trừng mắt nhìn cha Sở, tuyệt không hé miệng: "Tôi không thể nào làm chuyện như vậy được!"
Cha Sở tinh tế nhìn chằm chằm cô nửa ngày, lại chậm rãi nói ra: "Kỳ thật, tao cũng là vì toàn bộ Sở gia mới làm như thế.
Mày là người Sở gia, đương nhiên phải cùng sống cùng chết."
- - cho nên có thể làm được hành vi đáng xấu hổ đem con gái của mình bán đi hay sao?
Tê Diệu nghe xong cảm thấy một trận không thoải mái, cô nhắm mắt lại, cố gắng đè nén tâm tình của chính mình.
Ở trong mắt hai người khác xem ra, cuối cùng cô đây là không có chút sức lực giãy dụa nào nữa.
Tê Diệu chậm rãi mở to mắt, nhìn qua cha Sở, ánh mắt lạnh lùng đến tựa như nhìn chăm chú một người xa lạ ở chung được hơn hai mươi năm người.
Cô hỏi: "Vậy, ông định làm như thế nào?"
Nghe được câu trả lời vừa lòng, con mắt cha Sở hơi hơi nheo lại.
"Mày đi gặp ông ta nói xin lỗi đi.
Tự mình xin lỗi.".