Nữ Chính Trở Về Đi - Bất Tài Như Phó

Chương 93





Sự tình phát triển đến một bước này, Tê Diệu là trăm triệu lần không nghĩ tới.
 
Thông qua Trình Lịch miêu tả, Tê Diệu rốt cục biết rõ ràng là chuyện gì xảy ra.
 
Thì ra, trước thời khắc việc làm ăn của Sở gia gặp phải nguy cơ, có người giúp cha Sở một chút, một trong những điều kiện đó là đem Sở Du Du đưa đến trên giường.

Trước kia, Tê Diệu tuyệt đối sẽ không cho rằng, cha Sở sẽ làm ra chuyện như vậy.
 
Nhưng sự thật đó là như thế.
 
Sở Du Du được đưa đến trên giường, dùng mánh khóe chạy trốn.

Trên đường chạy trốn đột nhiên bất tỉnh đi, nếu không phải lúc nàng ta hôn mê có khách đi ngang qua phát hiện, đưa đến bệnh viện, chỉ sợ hẳn là chạy không khỏi một kiếp này.
 
Nghe việc mạo hiểm mà đối phương trải qua, Tê Diệu đầu đầy mồ hôi lạnh, nghe xong cô thổn thức không thôi.
 
Khoảng thời gian cô không ở đây, Sở gia càng thêm trở nên lạ lẫm, càng thêm làm cho cô hoài nghi cuối cùng là nhà, hay là một tòa tên là nhà giam.

Cô ngồi ở mép giường, cảm nhận được từng trận từng trận gió lạnh ngoài cửa sổ, để Trình Lịch đem lời tiếp theo toàn bộ nói hết, thở dài một hơi.
 
Trình Lịch hỏi: "Trước mắt còn không biết hai người nói cái chuyện gì, nhưng dựa vào tính cách cậu nhỏ tớ, tuyệt đối không có khả năng đáp ứng."
 
"Phải không."
 

Tê Diệu nhíu mày, hỏi: "Vậy, ông ấy sẽ đối đãi nàng ta như thế nào?"
 
"..

Không biết."
 
"..."
 
Cửa sổ thủy tinh phản chiếu ra một bộ mặt son phấn chưa xóa, ngay cả như vậy, khuôn mặt cũng diễm lệ như thường.

Tê Diệu nhìn chăm chú hình dáng mơ hồ đó, trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt.

Tất cả phát sinh quá nhanh, cô còn chưa kịp tiếp nhận tất cả, ai có thể nghĩ tới lại xuất hiện vấn đề mới.
 
Trình Lịch ở đầu bên kia điện thoại trầm mặc một lát, hỏi: "Bây giờ tình trạng cơ thể cậu có khoẻ không?"
 
"Vô cùng tốt." Có thể ăn có thể uống có thể ngủ, tám trăm mét chạy hơn ba phút đồng hồ hoàn toàn không có vấn đề.
 
Chỉ chẳng qua là, tâm tình của cô còn chưa từng thay đổi lại đây.
 
Cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng việc đi nghênh đón sinh hoạt ở Sở gia.

Tê Diệu nghĩ tới chỗ này, không khỏi nhẹ giọng thở dài.
 
Cô thật không nên quá mức quen thuộc cuộc sống tốt đẹp của Tê gia.
 
Bên kia điện thoại Trình Lịch hiểu lầm, cho là cô đang sợ mình cũng đụng phải đãi ngộ như thế, hoặc là bị kẻ giả mạo kia hãm hại.

Tiếng nói của cậu tận lực hạ thấp, để cho mình càng nhu hòa: "Cậu yên tâm, tớ sẽ che chở cậu."
 
Dù là cùng người khác làm kẻ thù, cậu cũng tuyệt đối phải đem Tê Diệu bảo vệ ở sau lưng.
 
Tê Diệu phốc cười ra tiếng.
 
"Đừng nói, lúc cậu nói lời này, ngược lại có mấy phần cảm giác ra dáng con người lắm đó."
 
"Cậu nói nhăng nói cuội gì đấy!" Trình Lịch nhe răng trợn mắt mà dậm chân, cách microphone đều có thể tưởng tượng ra bộ dáng suy nghĩ nhiều kia của cậu.

Hai người giống thường ngày cãi nhau, Tê Diệu tâm tình ngược lại thoải mái rất nhiều.
 
Từ khi linh hồn đổi tới Tê gia, cô luôn tưởng tượng tới khi nào có thể trở lại Sở gia.

Hiện nay rốt cục toại nguyện, cô có thể yên lòng làm chính mình, là một chuyện tốt mới đúng.
 

Sau đó cần làm, là phải giải quyết một đống cục diện rối rắm.
 
Nghĩ tới đây, Tê Diệu biểu lộ nghiêm túc cảnh cáo nói: "Những ngày sắp tới đây, nếu tớ chưa cho phép, cậu tuyệt đối đừng chủ động liên hệ với tớ.

Liền coi như chúng ta gặp mặt, cho dù chỉ có hai người, cậu cũng tuyệt không thể biểu hiện ra dáng vẻ nhiệt tình đối với tớ."
 
Từng người ở Sở gia đều là người thành tinh.

Khi cô chưa giải quyết xong mấy chuyện trước đó này, cô quyết định sẽ không để cho Sở Giảo Giảo phát hiện sự thật rằng cô trở về.
 
"Một mình cậu có thể chứ?"
 
Trình Lịch vừa dứt lời, không đợi Tê Diệu tiếp lờ, cậu tự giễu mà cười một tiếng: "Tớ cảm giác mình hỏi một câu thật nhảm nhí vô nghĩa." Hơn hai mươi năm qua cô làm sao trải qua được, cậu cũng hiểu bảy tám phần.

Cô căn bản không cần bất luận người nào trợ giúp.
 
Tê Diệu thả nhẹ thanh âm, đáy mắt ngậm lấy mấy phần ý cười: "Nếu như tớ có việc cần giúp, tớ sẽ tìm cậu."
 
"Cậu nếu dám nói cảm ơn với tớ, ông đây hiện tại liền xách d.a.o đi tìm cậu."
 
"Tưởng bở.

Chậc."
 
Trình Lịch là người hiểu rõ cô nhất trên thế giới này, cũng là người cô tín nhiệm nhất, giữa bọn họ tuyệt sẽ không có bất kỳ ngăn cách cùng xung đột, về điểm này Tê Diệu tự tin tin tưởng tới trăm phần trăm.
 
Nhưng lúc cô tỉnh lại, người đầu tiên cô muốn tìm, lại chọn người mà Tê Diệu không tưởng tượng được.
 
Tê Vọng.
 
Từ lúc nào mà cô đã tin tưởng anh như thế?

 
Đến ngay cả chính Tê Diệu cũng không được biết.
 
Tê Diệu trầm tư vài giây, đột nhiên ý thức được mình là đang lãng phí thời gian.

Cô dùng sức vỗ vỗ mặt, để cho mình tỉnh táo lại.

Tình huống trước mắt là, chỉ cần trở lại Sở gia, nhất định sẽ bị cha Sở mời đến trên giường của đối phương lần thứ hai.

Một khi cha Sở mang theo tâm tư như vậy, bản thân Tê Diệu sẽ ở trong hoàn cảnh càng thêm nhiều nguy hiểm.
 
Trước tiên cô cần phải nghĩ biện pháp tự cứu mới được.
 
Về phần kẻ giả mạo Sở Du Du, cùng với các nguy cơ khác, chỉ có thể từ từ giải quyết.
 
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, cửa bị gõ gõ, nương theo là một cánh tay ngọc ngà nhỏ dài đẩy cửa ra, bóng hình xinh đẹp chậm rãi đi tới.

Rõ ràng là Sở Giảo Giảo.
 
Lại lần nữa trực tiếp mặt đối mặt với Sở Giảo Giảo, Tê Diệu hoàn hảo mà nắm chặt lấy biểu lộ của kẻ giả mạo, lấy một loại mê mang, rồi tới ánh mắt mang đầy phẫn nộ trong lòng nhìn chằm chằm Sở Giảo Giảo, tức giận nói: "Các người làm cái gì vậy hả!"
 
Sở Giảo Giảo nhẹ che lấy môi, lấy thái độ xin lỗi không mang chút áy náy nào nói: "Thật có lỗi nha, thật sự là vất vả cô rồi."
 
"Vì cái gì chị phải làm như vậy?".