Nữ Chính Trở Về Đi - Bất Tài Như Phó

Chương 91





Toàn bộ thế giới trước mặt Tê Diệu giống như bị một đợt pháo hoa oanh tạc.
 
Cỗ thân thể gầy yếu này của cô căn bản không kịp phản ứng, liền bị một cái ôm rắn chắc hữu lực đầy ấm áp gắt gao ôm lấy, đem hơn một nửa người cô bảo hộ ở trong ngực.
 
Xe bị đ.â.m đến thay đổi hình dạng, tiếng gầm rú vang vọng tới chân trời, va đập cực lớn khiến cho thân thể của Tê Diệu theo quán tính đột nhiên nghiêng về phía trước, nếu không phải là có Tê Vọng che chở, sợ là sẽ phải đụng đầu vào trên vị trí tựa lưng của ghế xe ở hàng phía trước không biết sống c.h.ế.t ra sao.
 
Tê Diệu đầu đau như muốn nứt ra, đại não một trận vù vù quay cuồng, gần như muốn làm cô không thở nổi.

Trái tim của cô đập bịch bịch, cô nghe được tiếng vang của miểng thủy tinh vỡ vụn, nghe được tiếng gió như đang gào thét ngoài cửa sổ, gió lạnh kia thổi tới làm cho cô run lập cập.
 
"Tê, Tê Vọng?" Cô nghẹn họng kêu tên Tê Vọng, lại không nghe được tiếng đáp lại.
 
Sau khi tiếng va đập kịch liệt vang lên, Tê Vọng liền gục vào trên người cô không có âm thanh.
 
Chiếc xe bị đ.â.m đến thay hình đổi dạng, Tê Diệu toàn thân đau dữ dội, nhưng trước mắt càng làm cho cô kinh hoảng hơn chính là Tê Vọng.

Cô khó khăn từ trong n.g.ự.c của anh chui ra ngoài, nắm lấy cánh tay của Tê Vọng lắc lắc, thời điểm Tê Vọng vừa mới che chở cho Tê Diệu giống như có sức lực vô tận mà giờ phút này lại mềm nhũn gục ở một bên, rơi vào hôn mê.
 
Trên khuôn mặt tuấn tú của anh dính toàn vết máu, có bụi đất cùng miểng thủy tinh, vị trí cái ót càng có nhiều vết m.á.u theo lỗ tai chậm rãi chảy xuống, rơi xuống trên áo sơ mi trắng của anh tách ra thành vô số đóa hoa m.á.u dữ tợn.
 
Tê Diệu sắc mặt trắng bệch, trong nháy mắt tâm lạnh đi một nửa.

 
Nước mắt trong hốc mắt của cô giấu không được, giọt lớn giọt lớn rơi xuống.
 
Trong lòng cô run sợ mà run rẩy duỗi ra ngón tay ghé vào chóp mũi của Tê Vọng, giống như đang đợi một trận thẩm phán, đợi cho cảm nhận được hơi thở yếu ớt của anh, lúc này mới thở dài ra một hơi.
 
Trên ghế lái mất đi bóng dáng tài xế, cửa xe bị mở ra.
 
Lấy kinh nghiệm của Tê Diệu, trận tai nạn xe cộ này trăm phần trăm là có mưu đồ mưu sát từ trước.

Nhưng giờ phút này cô bất chấp phân tích hung thủ là ai, cô ngửi được mùi khói bốc lên, trong lòng âm thầm kêu hỏng bét.
 
"Tê Vọng! Tê Vọng!"
 
Nguời đàn ông rơi vào trong hôn mê không nhúc nhích.
 
Không xong, cứ kéo dài thêm như thế, nhiên liệu xăng dầu trong xe bị bén lửa sẽ nổ mạnh, bọn họ ai cũng chớ nghĩ sống được, gọi xe cứu thương càng không kịp.
 
Tê Diệu khẽ cắn môi, dùng sức đẩy cửa xe ra, khập khiễng mà nhảy xuống, mở ra cánh cửa bên kia của Tê Vọng.

Giờ phút này bọn họ thân ở quốc lộ, đưa tay không thấy được năm ngón, càng có khả năng bị chiếc xe chạy phía sau đ.â.m chết.
 
Tê Diệu biết khả năng còn sống là xa vời, lại không chịu từ bỏ như cũ, dùng hết sức lực toàn thân ôm lấy eo Tê Vọng, túm lấy anh kéo ra bên ngoài.
 
Thân hình Tê Vọng thon gầy, sờ tới sờ lui không có mấy lượng thịt, xương cốt lại cực nặng.

Tê Diệu dùng sức đến khớp xương cả người đều đang phát run, cô chưa bao giờ trải qua chuyện gì mà cảm thấy bất lực giống như hiện tại, cô chỉ có thể gắt gao dắt lấy Tê Vọng, tựa như một con rùa đen cắn hoài không thả, đem anh từ trong xe đẩy ra ngoài.
 
Mỗi một bước đi được đều cực gian khổ.
 
Gió lạnh thổi đánh vào trên da lạnh buốt, Tê Diệu một chút cũng không cảm giác được cái lạnh này, tương phản, toàn thân cô khô nóng, từ khuỷu tay đến đốt ngón tay, đầu ngón tay, mỗi một tấc làn da đều siết đến đau nhức, đau đến nỗi cô không khống chế nổi nước mắt, đau đến khiến cô run rẩy.
 
Bước chân của cô không thể ngừng.

Dừng lại thêm một giây, thì càng có khả năng bị vụ nổ tác động đến.
 
Giữa bầu trời đêm đen kịt, một làn khói đặc màu xám đen cuồn cuộn, bị gió thổi đến tứ tán.
 
"Mình nhất định..


Mình nhất định có thể!"
 
"Ai cũng không thể chết!"
 
"Đau quá a..."
 
Tê Diệu một bên khóc một bên dắt lấy Tê Vọng thoát khỏi hoàn cảnh nguy hiểm, cô sức cùng lực tận, đại não như ngất đi, cả người lâm vào một loại trạng thái ngơ ngơ ngác ngác, chỉ biết hướng tới địa phương an toàn mà đi --
 
Ầm!
 
Một ngọn lửa màu đỏ vàng kim bao trùm lấy chiếc xe làm nó nổ tung, dư chấn nóng hổi xông tới, đốt hai gò má Tê Diệu nóng lên, tác động đó làm cho đại não rơi vào hôn mê.
 
Trước mắt của cô một trận trời đất quay cuồng, thấy không rõ con đường phía trước.

Cô chỉ thấy đầy trên bầu trời màu đen là sắc lửa cháy màu vàng kim xoay tròn bay múa, sau đó, mọi thứ rơi vào bóng đêm.
 
***
Tê Diệu có một giấc chiêm bao.
 
Trong mộng cô mơ tới Tê Vọng ôm cô, sức lực lớn đến giống như muốn đem cô bóp khảm vào xương cốt.

Cô còn mơ tới có người vẫn luôn khóc, không biết là cha Tê hay là mẹ Tê, khóc đến thút tha thút thít, thở không ra hơi.
 
Lòng Tê Diệu nóng như lửa đốt, vẫn luôn khuyên bọn họ đừng có lại khóc, nhưng vẫn luôn không làm nên chuyện gì.
 
Bên tai truyền đến tiếng nói nhỏ của bác sĩ, làm thế nào cũng nghe không rõ.


Thần chí mê mang hỗn độn dần dần thanh tỉnh -- Tê Diệu bỗng nhiên mở mắt.
 
Cô chớp chớp con mắt khô khốc, nhìn hai gã mặc áo khoác trắng bên giường, nỗ lực nghẹn ra một câu: "Nơi này là.."
 
"Sở nữ sĩ, ngài tỉnh rồi!"
 
"!"
 
Tê Diệu ngồi ở trên giường bệnh, đối mặt với cái gương nhỏ sáng loáng, sau một lúc lâu cũng chưa có lấy lại tinh thần.

Cô về tới thân thể của mình, vậy kẻ chiếm dụng thân thể của cô ở đâu? Thân thể của Tê Diệu lại ở nơi nào?
 
"..."
 
Quen thuộc ấm áp ở Tê gia, lần nữa trở lại Sở gia, hết thảy đều là xa lạ như thế.

Nghe bác sĩ nói cô là đột nhiên té xỉu trên đất, được đưa đến bệnh viện nằm cho tới bây giờ, không có bất kỳ người nào ở Sở gia đến nhìn qua cô, ở cũng là phòng bệnh bình thường.
 
Tê Diệu tự giễu kéo lên môi, đem tấm gương đặt ở trên tủ đầu giường..