Đối mặt với chất vấn của Tê Diệu, Trình Lịch đang túm tay cô bỗng hơi buông lỏng, Tê Diệu động tác cực nhanh rút tay về.
Thần sắc Trình Lịch hơi có vẻ cứng ngắc, dường như bị Tê Diệu hỏi vấn đề khó, không đợi cậu tiếp tục phản bác, Tê Diệu nói ra: "Chúng ta tốt xấu gì cũng trải qua thời gian gần mười năm ở chung, cậu đối với tớ không có bất kỳ cái ý nghĩ gì, cậu cho rằng thay cái thân xác chính là tình yêu sao? Cậu nghĩ quá đơn giản."
Trình Lịch: "Nhưng.."
"Đừng cùng tớ đùa kiểu này." Tê Diệu biểu lộ cũng nghiêm túc rất nhiều, "Cậu là người bạn thân lâu năm tốt nhất của tớ, Trình Lịch."
* * *
Lúc đầu mẹ Tê muốn chuẩn bị cơm tối phong phú, không ngờ Trình Lịch sớm rời khỏi Tê gia, ngay cả lời chào cũng không có nói.
Tê Diệu ngồi ở trong sân vuốt ve Đần, mẹ Tê cười tủm tỉm ngồi xổm ở sau lưng cô, hỏi: "Diệu Diệu, chuyện gì xảy ra vậy.
Là cãi nhau cùng Trình Lịch à?"
"Không có."
Nhắc tới Trình Lịch, biểu lộ của Tê Diệu có chút khó chịu.
Cô tuyệt không muốn Trình Lịch bởi vì những sự tình giả dối hư ảo này xúc phạm tới tình cảm giữa hai người.
Trình Lịch chẳng qua là bị bề ngoài cỗ thân thể này mê hoặc, cái này rất bình thường, Tê Diệu sẽ không đi trách cứ cậu.
Trình Lịch rất dễ dàng nhất thời xúc động lại là người bạc tình bạc nghĩa, tin tưởng không lâu nữa, sẽ lại cùng cô khôi phục thành quan hệ hồ bằng cẩu hữu.
Bạc nghĩa: Không trọng tình nghĩa)
Tê Diệu đối với điểm này tin tưởng không nghi ngờ.
Mẹ Tê ở một bên cười mà không nói.
Tình cảm của con cái, bà không nhúng vào.
Cuộc sống sau của bọn nó còn dài mà.
Dư gia.
Trình Lịch từ nửa buổi chiều trở lại phòng, đóng cửa lại liền không có âm thanh tiếng động gì nữa.
Quản gia đứng ở ngoài cửa chờ đợi hồi lâu, không nghe được tiếng âm nhạc vang động ồn ào, không khỏi khiến ông càng thêm lo lắng.
Trình Lịch tự giam mình ở trong phòng nghĩ lại.
Trong đầu của cậu cũng là lời Tê Diệu nói với cậu vào ban ngày.
Trình Lịch từng lần một tái diễn ngôn ngữ của cô, chất vấn nội tâm của mình.
Đến tột cùng là cậu thật sự thích cô, hay chỉ vẻn vẹn thích lấy cái thân xác kia?
Chỉ cần nhắm mắt lại, ký ức hiển hiện đều là nét mặt tươi cười linh động của cô, cô khó chịu trong ngoài không đồng nhất, bộ dáng cô cố gắng để cho mình hung một chút lại luôn nhụt chí thất bại.
"..."
Trình Lịch hít sâu một hơi, bỗng nhiên nghĩ thông suốt.
Dù là vừa thấy đã yêu, cũng tuyệt không chỉ bởi vì gương mặt kia.
Bởi vì cô là Tê Diệu, bởi vì cô là Sở Du Du mới đúng.
Cái linh hồn cùng bề ngoài của người kia, cậu cũng đều thích.
Cậu yêu đó là thể chất mâu thuẫn của cô, điều này làm cậu cảm thấy mê muội thật sâu.
"Mình nhất định phải nói rõ ràng.."
Trình Lịch xác định mà cùng chính mình lặp lại một lần: "Nhất định phải ở trước mặt nói rõ ràng."
Cho dù Tê Diệu không thích cậu, cậu cũng muốn nói rõ ràng tình cảm trong lòng của mình, để Tê Diệu hiểu rõ cậu tuyệt đối không phải là xúc động nhất thời.
Thích của cậu đối với cô, cũng tuyệt không chỉ là lưu lại cái vẻ bên ngoài một tháng.
Cậu thích cô.
Cậu thậm chí có nghĩ đến việc cưới cô.
Trong mắt Trình Lịch có tia sáng lấp lóe.
Cậu sẽ gặp mặt nói rõ ràng.
Tất cả những cảm nhận của cậu, từng câu từng chữ nói rõ.
*
Tê Diệu đối với tâm tình trạng thái biến hóa của Trình Lịch cũng không thể hiểu hết.
Cuối tuần có một buổi tiệc tối, bởi vì chủ nhân mở tiệc chiêu đãi là Đông gia có quan hệ mật thiết cùng Tê gia, cha Tê mẹ Tê liền định dẫn theo cả Tê Diệu.
Cha Tê mẹ Tê ngồi một chiếc xe, nửa đường muốn tới thăm một vị bạn tốt, bởi vậy đem Tê Diệu ném cho Tê Vọng.
Cái này khiến Tê Diệu cảm thấy xấu hổ lạ thường.
Cô ngồi ở hàng sau, cùng Tê Vọng sóng vai ngồi cùng một chỗ.
Cửa xe đóng lại, chiếc xe vững vàng chạy ở trong màn đêm.
Tài xe ngồi hàng phía trước rất yên tĩnh, hai người xếp sau càng là một đường không nói gì.
Từ trước đến nay tính cách phóng túng bên ngoài của Tê Diệu ở trước mặt Tê Vọng luôn có chút không thi triển được, hai tay của cô câu nệ khoác lên trên đầu gối, kiên nhẫn chờ đợi đến khách sạn.
Tê Vọng nhếch môi, nghiêng mặt qua lườm cô một chút.
Trên cái khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thuần kia cái gì cũng không có viết, ngược lại càng dễ dàng làm anh suy nghĩ nhiều.
"Cô.."
Tiếng nói của anh chưa kịp phát ra hết, cửa sổ thuỷ tinh ở hàng phía trước bỗng xẹt qua một đạo ánh sáng màu trắng.
Lần này tới quá nhanh, hầu như đến quá không ngờ trước được nên không ai kịp chuẩn bị, Tê Diệu cảm thấy hoa mắt cái gì cũng đều không thấy rõ.
"Rầm!".