Kiếp thứ chín bắt đầu ở năm Chiêu Minh thứ mười.
Lần này, thế gian có sự thay đổi cực kỳ lớn.
Mẫu phi đáng lẽ năm nay bị ép chết lại vẫn sống khỏe mạnh, chỉ dựa vào nhan sắc cũng kéo được phụ hoàng từ đạo quán sang hồng trần.
Nhân tài nhiều kiếp trước vất vả lắm hắn mới tìm được thì lần này, trời xui đất khiến thế nào lại chủ động tìm đến cống hiến cho hắn.
Hậu cung tiền triều cũng không cần hắn nhọc lòng.
Kiếp này cũng không xuất hiện Bạch Nhược Hoan. Hắn không bị buộc phải lấy người mà hắn không thích.
Lương Thanh Từ thừa nhận cảm thấy nhẹ nhõm vì kiếp này cũng giống như kiếp trước.
Hắn cố gắng hết sức xoay chuyển tình hình có lợi có mình hơn.
Vậy thì khi Trần Yến Yến thức tỉnh, nàng chỉ cần hưởng thụ thôi. Không, nàng sẽ chẳng sa vào hưởng lạc, nàng vẫn sẽ trở nên mạnh mẽ.
Vậy cũng tốt.
Lương Thanh Từ vô cùng mong chờ ngày gặp lại.
Nhưng, hình như có gì đó không đúng.
Năm Chiêu Minh thứ hai mươi, Chiêu Minh Đế nhường ngôi cho Lương Thanh Từ trước thời hạn. Thần dân quỳ xuống hô to vạn tuế.
Đêm ngày lên ngôi, Lương Thanh Từ lặng lẽ đặt ngọc tỷ lên tường thành. Mặc dù lần này chúng ta không kề vai sát cánh nhưng dù có ra sao, một nửa giang sơn của trẫm vẫn thuộc về nàng.
Bức tường không đáp lại.
Năm Chiêu Minh thứ ba mươi, Lương quốc bước vào giai đoạn cực thịnh.
Mùa xuân năm ấy, Lương Thanh Từ vi hành mua vài cành hoa mai.
Năm đó, người nào đó cứ nhắc đi nhắc lại mãi. Nhưng bao năm trôi qua hắn vẫn không xuất cung mua cho nàng được một cành. Có lẽ do hắn quá bận, cũng có thể vì hắn biết mình không có tư cách tặng nàng cành hoa tươi đẹp ấy.
Cành hoa được hắn đặt trên tường thành, nhưng đợi đến lúc héo úa cũng không có ai đến cảm ơn hắn.
Năm Chiêu Minh thứ ba mươi lăm, Lương Thanh Từ chiêu mộ phương sĩ khắp thiên hạ giống như phụ hoàng hắn. Đuổi tất cả đạo sĩ làm chật cứng Tam Thanh Cung đã lâu khiến lòng người đay nghiến.
Phương sĩ hỏi hắn cầu mong điều gì?
Lương Thanh Từ đáp: "Trẫm không cầu trường sinh, trẫm chỉ muốn nuôi một yêu quái hoạt bát đáng yêu, sinh ra ở thành trì..."
Phương sĩ chết điếng.
Muốn nuôi một yêu quái nghịch ngợm như vậy làm khó cho họ quá.
Bệ hạ không nghe lời khuyên, mắng họ là vô dụng rồi đuổi cổ họ ra ngoài.
Sau đó, Lương Thanh Từ nghe một hòa thượng nói rằng: "Nhân sinh có tám cái khổ, đừng cuồng si cũng đừng chấp nhất."
Lương Thanh Từ nghĩ, không ai trải nghiệm sâu sắc tám cái khổ này hơn trẫm. Sinh, lão, bệnh, tử, oán ghét, yêu mà phải chia xa, ngũ ấm xí thạnh, cầu mà không được.
Hừ, yêu mà phải chia xa, cầu mà không được.
Cuối cùng Lương Thanh Từ cũng đã hiểu tại sao kiếp này vẫn luân hồi.
Hóa ra, hắn vẫn thua.
Kiếp này mưa thuận gió hòa đâu có phải là món quà của vận mệnh, rõ ràng là châm biếm cùng cực.
Thôi vậy.
Bỗng nhiên Lương Thanh Từ thấy thật mệt mỏi. Thiên hạ này không có hắn vẫn như thường.
Hắn leo lên Đạp Nguyệt Lâu.
Lần này, không còn cô nương kéo hắn lại nữa.