Nữ Chính Đừng Tự Tử Nữa

Chương 18: Thương nhớ cả một đời




Lương Thanh Từ ngắm nhìn màn pháo hoa rực rỡ nhất cuộc đời hắn.

Cô nương hắn chỉ dám giấu trong lòng đã biến thành đám mây, biến thành suối ngọt, biến thành pháo đài bảo vệ bên trên thành trì.

Những đốm lửa đó cháy trên máu thịt của nàng.

"Ông trời phù hộ đất nước ta! Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"

Thần tử may mắn còn sống bên cạnh hắn lập tức hét to. Tâm phúc nằm vùng bên phe địch cũng đáp lại kịp thời.

Đương kim thiên tử kế thừa thiên mệnh, ngài là chính tông! Giọng điệu thảng thốt, ca ngợi được truyền miệng truyền tai. Tiếng gào thét ngày một lớn, trở thành hồi kèn báo hiệu cuộc chiến đã thắng lợi.

Họ không biết, không có thiên mệnh cũng chẳng có thần linh nào chở che. Hết thảy đều đến từ trò nghịch ngợm của một cô nương tên Trần Yến Yến.

Họ không biết đến sự tồn tại của nàng, lại càng không biết tên họ của nàng.

Họ quy mọi công lao cho thiên mệnh - kẻ gây ra mọi tai ương.

Trần Yến Yến cứ vậy biến mất khỏi tầm mắt của Lương Thanh Từ. Chân trời nhuốm sắc đỏ, chẳng hay là màu của lửa hay màu của máu nàng.

Thế gian của muôn dân thật huyên náo, thế gian của Lương Thanh Từ yên tĩnh làm sao.

Hắn nghĩ, cớ sao vẫn chưa bắt đầu luân hồi?

Nhưng, thời gian vẫn lặng lẽ trôi.

Hắn bất tri bất giác giành thắng lợi, lại trở thành đế vương cao thượng. Thần dân của hắn đều đang ngợi ca cuộc chiến lịch sử.

Còn về những con người nhỏ bé đã chết trong chiến tranh, tất cả đã hoàn toàn bị lãng quên sau tiếng than khóc, biến thành lớp bụi của thời gian.

Bao gồm cả thiếu nữ bán hoa mai, bao gồm cả cô nương mà hắn thầm thương.

Lương Thanh Từ ép bản thân phải đi xử lý công việc sau chiến tranh trước.

Đại chiến vừa chấm dứt, còn rất nhiều việc đang chờ hắn xử lý. Hắn phải ban ngay chính sách để trấn an lòng dân, phải giảm thuế, phải động viên dân chúng. Hắn là quân chủ, cần phải chăm lo cho bách tính.

Hắn dốc hết sức mình, lao đầu vào xử lý quốc sự. Còn về tư tình ư? Hắn chẳng bận lòng nữa.

Cho đến một ngày nào đó, các đại thần thân cận lo lắng quỳ xuống khuyên hắn bảo trọng long thể. Lương Thanh Từ mới chợt nhận ra cô nương giục hắn đi ngủ sớm mà hắn vẫn luôn đợi sẽ không trở về nữa.

Nàng sẽ không bao giờ đột ngột xuất hiện rồi mắng hắn cứ mải lo chính vụ là chán sống nữa.

Hóa ra bi thương lớn nhất của một người là đau đến chẳng thể rơi nước mắt. Toàn bộ cơ thể hắn không nơi nào không đau nhói, hắn chỉ biết ôm ngực thở dốc.

Từng giọt nước mắt rơi xuống.

Các đại thần vội vàng cúi gằm mặt, không dám nhìn thiên tử thất thố.

Không dưới một lần Lương Thanh Từ leo lên Đạp Nguyệt Lâu, ngồi trên lan can ngắm nhìn cảnh sắc như hắn đã từng.

Ngày ấy, hắn từ bỏ chống đối vận mệnh. Thất bại nhiều lần như thế, thôi thì đành buông xuôi. Hắn không ngờ lại có một bàn tay nắm chặt mình, gồng mình kéo hắn ra khỏi đầm lấy từng chút một.

Một mình hắn đã vùng vẫy quá lâu trong đầm lầy luân hồi.

Ban đầu, hắn chỉ ỷ vào năng lực của nàng. Sau đó mới có suy nghĩ, chỉ cần nàng còn ở bên cạnh hắn, dù không làm gì thì cũng có dũng cảm chống lại vận mệnh.

Trần Yến Yến luôn nói hai người cùng sóng bước sẽ dễ vượt qua hơn một người.

Nàng còn nói Lương quốc là thành quả thắng lợi của cả hai.

Vậy khi nào thì nàng đến hưởng thắng lợi cùng hắn?

Nàng là yêu quái sinh ra ở thành trì. Hắn sẽ mãi thống trị thiên hạ, để một ngày nào đó nàng thức tỉnh sẽ thấy ngay Lương quốc phồn hoa.

Hết lần này đến lần khác, Lương Thanh Từ bước xuống Đạp Nguyệt Lâu với hạt giống hy vọng: Chỉ cần thống trị đất nước của hai người, và đợi một ngày nào đó nàng bất thình lình xuất hiện phía sau rồi gọi "Này! Lương Thanh Từ!".

Hắn hứa, lúc ấy sẽ giả vờ bị nàng dọa, chiều nàng vui.

Lương Thanh Từ ôm thương nhớ một mình vượt qua hết năm này qua năm khác, cho đến khi sương tuyết phai dần vào mái tóc, cho đến khi hắn không còn sức leo lên Đạp Nguyệt Lâu, cho đến khi muốn đi đến bức tường thành cũng phải nghỉ lấy hơi liên tục.

Cho đến một ngày nào đó, Lương Thanh Từ dựa vào tường thành, thủ thỉ: "Thôi vậy, Trần Yến Yến, để kiếp sau chúng ta gặp lại nhau đi. Ta già rồi, em sẽ chê ta mất."

Bức tường không đáp lại.

Ánh sao rơi vào trong đôi mắt hắn.

Giây phút hấp hối, Lương Thanh Từ dặn người con nuôi hãy chôn cất hắn bên cạnh cổng thành, đừng bận tâm đến chuyện quy định hay phong cảnh làm gì.

Ánh mắt của hắn vượt qua khung cửa sổ, băng qua mười mấy dặm để đến kinh thành phồn hoa.

Lương Thanh Từ biết ở nơi xa đó là khung cảnh sầm uất, là "thiên hạ thái bình" mà hắn không mong cầu gì khác trong bảy kiếp trước.

Bộ não lú lẫn ngẫm nghĩ: Nhưng còn kiếp này thì sao? Hắn cầu mong điều gì?

Trái tim của hắn đưa ra chỉ thị trước cả lý trí: Ta muốn bắt đầu luân hồi một lần nữa, muốn đi gặp một người một lần nữa. Ta muốn nói cho nàng biết ta đã chăm lo tốt cho thiên hạ của cả hai, và thú thật, lòng ta có nàng.

Lương Thanh Từ giỏi kiềm chế và đánh giá. Hắn biết Trần Yến Yến bận lòng chuyện hắn là phu quân của bạn thân, dù cho nàng biết rõ mối quan hệ giữa hắn và Bạch Nhược Hoan có biết bao điều khó hiểu. Hắn cũng biết trước khi kết thúc luân hồi, hắn không có tư cách kéo nàng xuống đầm lầy.

Khoảnh khắc đôi mắt hắn sắp mất đi ánh sáng, thế gian chợt biến hóa.

Là sự thay đổi mà hắn quen thuộc.

Bắt đầu lần luân hồi thứ chín.

Lương Thanh Từ mỉm cười.