"Có việc gì vội như vậy? Vội đi đâu anh đưa em đi." Lục Cảnh Bắc chạy theo cô 3 bước thành 2 bước kéo tay giữ cô lại hỏi.
"Em vừa nhận được điện thoại, gần đây có một vụ tai nạn nghiêm trọng. Rất nhiều người bị thương. Em phải tới đó giúp đỡ ngay, anh đưa em đi được chứ?" Mộc Nghi trả lời anh mà mặt không che giấu được lo lắng.
"Đi ra xe. Anh đưa em đi." Anh hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc lập tức kéo tay cô tới chỗ xe. Mạng người là trên hết bây giờ không có thời gian hỏi nhiều nữa.
Hai người đi nhanh lấy xe rồi lập tức lái xe tới hiện trường.
Hiện trường xảy ra tai nạn cách chỗ hai người không xa. Là một đoạn đường hầm bị sập. Bên trong hầm không biết còn bao nhiêu phương tiện đang lưu thông nữa. Bán kính 500m quanh hiện trường đã được phong tỏa vậy nên xe của hai người chỉ có thể dừng bên ngoài. Xung quanh có không ít phương tiện truyền thông đang đưa tin và người dân đang vây xem.
"Xin chào, tôi là bác sĩ của bệnh viện Thành Vinh tới hỗ trợ. Có thể cho tôi vào trong chứ?" Mộc Nghi đi tới nói với nhân viên an ninh. Cô dơ ra thẻ bác sĩ của mình, cũng may có để thẻ trong túi xách.
"Bác sĩ Cung Mộc Nghi bệnh viện Thành Vinh chuyên khoa ngoại. Được mời cô vào trong. Anh này thì phải ở ngoài, chỉ có người có chuyên môn mới có thể vào trong." Nhân viên an ninh xem qua thẻ bác sĩ của cô nói. Ngay khi Lục Cảnh Bắc định theo cô đi vào thì bị ngăn lại. Hiện trường giải cứu rất phức tạp, chỉ có bác sĩ và nhân viên cứu hộ cùng lực lượng chức năng có thể đi vào.
"Anh cứ về trước cũng được không cần đợi em đâu. Nơi này rất phức tạp anh ở lại cũng không giúp được gì." Mộc Nghi nhìn anh nói.
"Em đứng đó đợi anh chút." Lục Cảnh Bắc nhìn cô nói rồi quay lại xe. Khi anh quay lại trong tay cầm một chiếc sơ mi đen và một đôi dép.
"Trước hết em mặc áo vào rồi thay dép. Anh không mang giày vừa size với em nên có tạm đôi dép này. Khi vận động sẽ không đau chân."
"Cảm ơn anh." Mộc Nghi nhận lấy áo và dép rồi khoác vội áo lên bấm cúc áo, thay dép buộc tóc lên cao sau đó lập tức đi vào khu vực cấm.
"Nhớ cẩn thận, đảm bảo cho bản thân trước." Anh nói với theo bóng lưng cô đang vội chạy đi. Không biết cô có nghe được không.
Bên trong đã có không ít bác sĩ và nhân viên cứu hộ đang tiến hành cứu người. Bởi vì thời gian còn sớm nên không biết bên trong hầm có bao nhiêu phương tiện di chuyển, số lượng người bị thương là bao nhiêu. Cũng may là đoạn đường hầm bị sập không quá dài chỉ khoảng 300m. Đã có nhiều người được đưa ra ngoài. Lực lượng cứu hộ vẫn đang thực hiện dò tìm phát hiện nạn nhân.
Lục Cảnh Bắc không được vào trong nên anh mang giày cao gót của cô quay lại xe chờ đợi. Bên ngoài có rất nhiều phương tiện truyền thông nên anh không muốn lộ mặt.
Hàng loạt xe cấp cứu không ngừng dí còi inh ỏi. Nhân viên y tế và đội cứu hộ cũng lần lượt đi vào hiện trường. Nơi này ngày càng đông, mọi người đều rất vội vã với công việc của mình. Lục Cảnh Bắc lặng lẽ đánh xe ra một góc bên cạnh khu vực an ninh rồi dừng lại. Nhân viên an ninh giữ hiện trường thấy anh tới cùng bác sĩ đã vào bên trong đoán anh là người nhà bác sĩ nên cũng không ngăn. Một mình chiếc Porsche xanh đen của anh lặng lẽ đậu ở một bên.
4 tiếng sau.
[Báo cáo bên trong đoạn hầm sập có tổng cộng 11 phương tiện. Tổng số nạn nhân là 38 người, gồm 22 người trên xe khách và 16 người trên phương tiện cá nhân. Tất cả đều đã được giải cứu an toàn. 15 nạn nhân bị thương nặng hôn mê, 23 nạn nhân có bị thương nặng có bị thương nhẹ. Tất cả đều được đưa ra ngoài an toàn. Hiện đã được đưa tới bệnh viện.]
[Thay mặt cơ quan chức năng cảm ơn tất cả mọi người. Cảm ơn đội cứu hộ,các y bác sĩ, cùng lực lượng an ninh đã cố hết sức không quản nguy hiểm giải cứu mọi người bị mắc kẹt.] Một người đàn ông trung niên đứng trước hàng loạt ống kính máy ảnh cúi đầu tới mọi người. Người này chính là chủ tịch thành phố.
[Không có gì. Đây là chức trách của chúng tôi. Mọi người trước hết về trước, hiện trường chúng tôi sẽ dọn dẹp lại một chút.] Đội trưởng đội cứu hộ xua tay nói. Cả đội cứu hộ ai cũng lấm lem bùn đất nhưng trên mặt đều cười nhẹ nhõm. Không ai thiệt mạng đã là may mắn lắm rồi.
"Bác sĩ Cung Mộc Nghi của bệnh viện Thành Vinh. Ai thấy bác sĩ Cung ở đâu không? Cô ấy mặc áo sơ mi đen, tóc buộc cao." Lục Cảnh Bắc thấy mọi người lần lượt đi ra mà chờ không thấy cô nên đã đi tới lo lắng hỏi.
"Thiếu người sao? Bác sĩ Cung Mộc Nghi của bệnh viện Thành Vinh. Ai thấy cô ấy đâu không?" Đội trưởng đội cứu hộ thấy anh hỏi vậy ngạc nhiên hỏi lại mọi người. Bỗng nhiên thiếu mất một bác sĩ mà không ai nhận ra?
"Không thấy/ chúng tôi cũng không thấy…" Mọi người nghe hỏi vậy cũng hoang mang đáp. Đồng bạn đi bên cạnh mình đều vẫn còn. Bọn họ là lực lượng hỗ trợ tới từ nhiều bệnh viện nên không nhận biết được tất cả mọi người.
"Cho tôi vào trong. Tôi muốn đi tìm người." Lục Cảnh Bắc nghe thấy vậy đã cảm thấy không ổn lập tức muốn vào trong. Chính mắt anh thấy cô đi vào mà bây giờ không thấy cô đâu thì sao không lo cho được.
"Xin anh bình tĩnh. Chúng tôi sẽ quay lại tìm ngay bây giờ, trước hết anh cứ ở ngoài chờ đã." Đội trưởng đội cứu hộ thấy anh kích động vội tới khuyên.
"Tránh ra, tôi nói cho tôi đi vào. Tránh đường." Anh kích động đẩy tay nhân viên an ninh muốn xông vào khu vực cấm. Không thấy bóng dáng cô đâu làm anh ngày càng lo lắng hơn.
"Xin anh bình tĩnh lại. Đội cứu hộ lập tức quay lại tìm người." Đội trưởng đội cứu hộ chắn anh lại rồi hạ lệnh cho toàn đội quay lại tìm người.
"Đã rõ." Đội cứu hộ lập tức quay đầu chạy vào trong khu vực cấm. Mạng người quan trọng, chậm một giây là cả một vấn đề.