Hai người tới một quán chuyên món Hàn ở bên sông ăn tối. View nhìn thẳng ra cầu bắc ngang sông vào buổi tối rất lãng mạn. Sau khi ăn xong hai người gửi lại xe tại quán rồi cùng nhau đi dạo bên bờ.
Bởi vì nơi này vị trí rất đẹp đã trở thành tụ điểm ăn uống vui chơi giải trí của mọi người. Hai bên sát bờ sông cứ đi một đoạn lại có những xe bán nước hoặc đồ ăn vặt hay đồ lưu niệm. Mọi người sẽ ngồi lại ven bờ uống nước nói chuyện với nhau.
"Sao anh biết chỗ này vậy. Em ở gần đây lâu rồi mà không biết có nơi này luôn đó." Hai người sóng vai bước đi Mộc Nghi hứng thú hỏi anh. Hình như nơi này mới mở nên cô không biết bởi cũng khá lâu rồi cô không về đây.
"Trước đây chỗ này chỉ có khu biệt thự bên nhà em kia. Năm ngoái cây cầu này khánh thành bắc ngang sông nối hai bên bờ nên mọi người mới đổ dồn về đây nhiều như vậy. Anh hay đi quay nên biết thôi, vô tình nơi này gần nhà em." Lục Cảnh Bắc đưa mắt nhìn ra phía cây cầu nói.
"Hóa ra mới thật. Lâu rồi em không về nên không biết. Đi thôi em muốn lên cầu ngắm sông một chút." Mộc Nghi gật đầu như đã biết. Cô có tính tò mò với tất cả mọi thứ nên ngó nghiêng ngắm hết chỗ này chỗ kia. Không nói chẳng ai biết cô là một bác sĩ điềm đạm cả. Lúc này trở thành cô thiếu nữ tinh nghịch.
"Đi thôi." Lục Cảnh Bắc chủ động nắm lấy tay cô dắt đi.
Mộc Nghi thoáng sửng sốt rồi cũng để yên cho anh nắm mình không vung ra. Dù sao hai người bây giờ cũng đang trong mối quan hệ yêu đương cho dù không phải yêu thật.
Trên cầu có không ít những cặp đôi đang nắm tay nhau cùng đi dạo như hai người bọn họ. Vì mục đích cây cầu xây lên để cho người đi bộ nên không có phương tiện qua lại. Mọi người thoải mái đi lại mà không sợ nguy hiểm từ phương tiện.
"Anh đẹp trai ơi. Anh mua hoa tặng chị xinh đẹp đi ạ." Một cô bé khoảng chừng 7,8 tuổi tay xách giỏ hoa đi tới chỗ hai người nói. Trong giỏ có cả hoa tươi và hoa handmade nhìn rất đẹp mắt. Bé gái mắt đầy hy vọng ngẩng đầu lên nhìn anh chờ đợi.
"Thật xin lỗi cô bé nhưng anh đã mua hoa tặng chị trước đó rồi." Anh ngồi xổm xuống trước mặt cô bé nhẹ giọng nói. Vẻ mặt rất nhẹ nhàng không hề có chút khó chịu nào khi bị làm phiền. Có vẻ như anh cũng thích trẻ con.
"Không sao ạ. Em cảm ơn anh chị." Cô bé thoáng qua nét thất vọng rồi lại mỉm cười đáp. Một đêm đi bán như vậy cô bé gặp rất nhiều người nên không bất ngờ lắm. Không phải ai cũng mua hoa.
"Chúc anh chị đi chơi vui vẻ. Anh chị đẹp đôi lắm ạ." Cô bé vẫn không quên chúc lại hai người trước khi đi.
"Khoan đã cô bé." Ngay khi cô bé quay lưng đi Mộc Nghi đã gọi cô bé lại.
"Dạ chị gọi em ạ?" Cô bé quay đầu tò mò hỏi lại. Không biết vì sao chị gái này lại gọi mình, hai người cũng không mua hoa mà?
"Ừm, em có thể bán cho chị bông hoa kia chứ?" Mộc Nghi chỉ tay vào một bông hoa khá đặc biệt đặt trong giỏ. Là một bông Thiên Điểu được làm thủ công bằng giấy rất tinh tế. Màu không khác hoa thật là mấy.
"Dạ được ạ. Đây là hoa của chị." Cô bé thoáng ngạc nhiên rồi cười tươi lấy bông hoa ra đưa cho cô. Bông hoa này là mẹ cô bé chính tay làm nhưng đã bán lâu rồi không ai muốn nó nên không bán được. Không nghĩ hôm nay chị gái này lại mua nó.
"Ừm chị cảm ơn. Bé con không cần trả lại đâu." Mộc Nghi nhận lấy bông hoa rồi đưa tiền cho cô bé.
"Để anh mua cho em." Lục Cảnh Bắc nhanh tay giữ tay cô lại nói. Đi chơi với anh mà cô phải bỏ tiền ra mua hoa thì thật xấu hổ.
"Không sao. Anh cứ để em trả." Mộc Nghi nhìn anh ánh mắt kiên định. Cô không giải thích gì mà chỉ nhìn anh nói đúng một câu. Thế nhưng cô lại chắc chắn anh sẽ không từ chối được.
"Ừm." Anh nhẹ giọng đáp rồi thu tay lại để tùy cô quyết. Đây chính là ánh mắt anh chỉ thấy khi cô khám bệnh cho bệnh nhân. Một khi nói ra là không rút lại, rất chắc chắn. Biết vậy rồi thì thôi để cô muốn làm gì thì làm chứ ngăn sao được mà ngăn.
"Em xin ạ. Cảm ơn chị em đi đây." Cô bé nhận tiền xong cười tươi tung tăng nhảy chân sáo rời đi. Nụ cười hôn nhiên vui vẻ biết mấy.
"Em thích nó sao?" Lục Cảnh Bắc nhìn bông hoa kì lạ trong tay cô hỏi. Anh không biết tên bông hoa mà cô đang cầm kia là gì. Nhìn hình thù nó khá kỳ lạ. Những cánh hoa màu sắc xếp với nhau như hình phiến quạt, đỉnh tán trông giống một chú chim vậy.
"Không, tặng anh đó. Nhìn nó rất hợp với anh." Mộc Nghi lắc đầu cười cười rồi đưa bông hoa trong tay cho anh. Bởi vì cô đã nhận hoa từ anh nên cũng muốn tặng lại gì đó. Vừa lúc thấy trong giỏ hoa của cô bé có bông Thiên Điểu này nên cô đã mua. Cái vẻ thanh cao ngạo nghễ mà sặc sỡ này không hợp với ảnh đế Lục thì còn hợp với ai nữa chứ?
"Tặng anh?" Lục Cảnh Bắc ngạc nhiên hỏi lại. Anh còn nghĩ cô thích nó nên mua. Vậy mà không phải, hóa ra cô mua để tặng anh.
"Ừm, là mua tặng anh đó. Hoa Thiên Điểu, bông hoa tựa như một chú chim đang bay. Cảm thấy nó rất phù hợp với anh nên cố ý mua tặng anh. Anh sẽ thích nó chứ?" Mộc Nghi đưa bông hoa tới trước mặt anh nói. Cô nhớ tới khi lần đầu hai người gặp mặt, anh dù bị gãy chân rất đau nhưng không kêu lên một tiếng. Ý chí mạnh mẽ kiên cường đó rất giống với ý nghĩa của loài hoa này.
"Rất đẹp, cảm ơn em. Rất thích." Anh nhận lấy bông hoa mà bất giác cong khóe miệng. Tâm tình có vẻ rất tốt, cơ mặt bỗng trở nên nhu hòa hơn. Trong mắt còn không giấu nổi ý cười.
"Anh thích là được rồi. Đi, em muốn uống nước ép ổi, anh mua cho em đi." Mộc Nghi chăm chú bắt hết tất cả biểu cảm trên mặt anh. Cảm thấy anh rất đáng yêu nên tâm tình cũng phơi phới chủ động dắt tay kéo đi.
Hai người dắt tay nhau tới xe nước ép mua nước. Một tay anh cầm chắc bông hoa cô vừa tặng tay còn lại đan với tay cô không rời.
[Reng…reng…]
Điện thoại trong túi xách của cô đổ chuông.
"Em có điện thoại này." Anh lấy túi đưa cho cô nói. Bởi vì túi của cô được anh đeo trên người. Ảnh đế Lục có là ảnh đế thì đi chơi cũng phải cầm túi cho bạn gái mà thôi.
"Cảm ơn anh. Alo bác sĩ Cung Mộc Nghi khoa ngoại xin nghe." Vừa lấy điện thoại ra thấy là số của bệnh viện gọi tới cô lập tức bắt máy. Cô vẫn còn đang ngày nghỉ không biết bệnh viện gọi có việc gì.
[Được rồi, tôi lập tức tới ngay. Phiền cô báo với trưởng khoa tôi sẽ tới hiện trường giúp đỡ, hiện tôi đang ở gần đó. Đúng rồi cảm ơn.] Giọng của cô bỗng trở nên căng thẳng khi nghe điện thoại. Không biết cuộc gọi về việc gì mà nhìn mặt cô rất lo lắng.
"Thật xin lỗi anh Cảnh Bắc. Bệnh viện đang có việc rất gấp, em phải lập tức rời đi. Hôm nay chỉ có thể dừng ở đây thôi. Tạm biệt." Mộc Nghi nói xong không để anh trả lời đã quay đầu chạy. Dáng vẻ rất vội vàng.
"Nghi…đợi chút. Đi đâu anh đưa em đi. Làm phiền chị tôi không mua nữa." Lục Cảnh Bắc rút vội tờ tiền trong ví ra để vào xe nước rồi chạy theo cô. Cũng mặc kệ chân sáng nay vừa phải đi viện.