Nốt Ruồi Lệ Nhỏ

Chương 9: Triển lãm nghệ thuật




Trong suốt bữa ăn, Thẩm Tức vẫn giữ thái độ tốt, không nói một lời.

Lâm Trản cảm thấy chán muốn chết, muốn kéo dài thời gian ở bên nhau nhiều nhất có thể, nhưng cô không biết phải làm gì.

Cô muốn để anh thấy mình là một người thú vị, nhưng lại sợ mình làm lố quá sẽ rước lấy phản cảm từ anh.

Nghĩ đi nghĩ lại. Cô quyết định không không làm gì hết.

Sau khi ăn xong, cả hai trở về chỗ ngồi, Trịnh Ý Miên thấy Lâm Trản về, hỏi cô: "Trưa nay cậu ăn gì?"

Lâm Trản vốn định nói "thịt" nhưng sau khi suy nghĩ hồi lâu, cô không nhớ mình đã ăn loại thịt gì, nên chỉ có thể đáp: "Rau diếp."

Cũng không còn cách nào, sự tồn tại của rau diếp mạnh đến mức cô chỉ nhớ rõ nó.

Trong lòng cô, rau củ Thẩm Tức gắp còn đáng giá hơn cả thịt.

*

Mãi đến khi đại hội kết thúc, Thẩm Tức mới trở lại.

Lúc đó Trương Trạch đang nghịch điện thoại, thấy anh ngồi xuống, cậu ta đùa: "Nghe nói hôm nay có nhiều bài viết gửi đến đài phát thanh lắm đó, có người còn gửi thẳng thơ tình cho cậu nữa, đỉnh ghê."

Xuyên suốt trận đấu, đài phát thanh luôn phải đọc nhiều lời cổ vũ khác nhau.

Vàng thau lẫn lộn, có người sẽ lén nhét thư tình các thứ vào giữa lời cổ vũ của mình. Muốn người khác thay mặt họ truyền đạt nó cho Thẩm Tức.

Trịnh Ý Miên khá bối rối, hỏi: "Sao tớ không nghe gì hết?"

"Cậu ngốc à? Mấy lời này có thể để cho mọi người nghe sao?" Lâm Trản cười: "Đương nhiên người ở đài phát thanh đã bỏ qua rồi."

Vừa dứt lời đã nghe thấy một giọng nữ thấy chết không sờn: "Lương Ngụ! Tớ--"

"Két—" Một tiếng động lớn vang lên, thành công che đậy ba chữ quen thuộc đó.

Micro rơi xuống và ai đó đã tắt nguồn.

Âm thanh leng keng đột nhiên dừng lại, lời tỏ tình được chuẩn bị kỹ lưỡng cũng tan biến không còn dấu vết.

Trong tích tắt, cả sân vận động cực kỳ yên tĩnh.

Tôn Hồng đứng dậy hét lên: "Wow, kích thích thật!"

Âm thanh từ đài phát thanh lại vang lên, có người giả vờ ho khan: "Xin lỗi, vừa nãy micro đột ngột bị giật mất..."

"Tiếp theo là lời cổ vũ dành cho lớp 11-6: Bóng dáng các cậu chạy trên sân..."

Sau tình tiết cao trào đó, cơn buồn ngủ của mọi người đã bị dập tắt.

Có người đang ngồi ở lớp 3 khom lưng đứng dậy, trốn chạy về lớp 6.

Lương Ngụ ngồi ở vị trí lớp 6, ngồi im phăng phắt như thể người vừa được tỏ tình không phải là anh.

Anh không quan tâm đến điều đó.

Thấy Đường Uyên cúi thấp người chạy về, anh vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh, ra hiệu cho cậu ta ngồi lại đây.

Đường Uyên thở phì phò không dứt.

Lương Ngụ khẽ nhướng mi, giờ mới có chút biểu cảm: "Sao rồi?"

"Hoàn thành xuất sắc." Đường Uyên nói: "Ăn xong rồi, cả quá trình tớ đều nhìn cậu ấy ăn."

Ánh mắt Lương Ngụ lóe lên: "Thật?"

Đường Uyên: "Không không không, không phải cả quá trình tớ nhìn cậu ấy ăn, mà là lúc cậu ấy bắt đầu ăn tớ có nhìn, sau đó đợi cậu ấy ăn xong tớ lại nhìn thoáng qua thì thấy gần hết rồi!"

Giọng Lương Ngụ uể oải, tựa như đang chìm trong cơn buồn ngủ vô tận: "Vậy thì tốt."

"Anh Ngụ." Đường Uyên gọi anh.

Lương Ngụ: "Sao?"

Đường Uyên: "Sau khi ăn xong, bọn họ phát hiện ra rằng phần cơm được ai đó đưa tới, họ còn suy đoán về những lần tặng táo, đồ sưởi tay, sau đó họ còn suy đoán về cậu một chút..."

Lương Ngụ bắt đầu thấy hứng thú, khẽ gõ một cái trên đùi, cười nói: "Họ đoán gì về tôi?"

Đường Uyên: "Ờ...đại khái nói cậu vừa lùn vừa xấu, vô cùng tự ti."

Khóe miệng đang cười của Lương Ngụ - người từ nhỏ đến lớn luôn là tâm điểm của mọi người, chưa bao giờ dính líu đến những từ mang nghĩa xấu cứng đờ lại: "..."

*

3h rưỡi, đại hội thể thao kết thúc.

Lâm Trản tính toán, ngày hôm nay cô và Thẩm Tức đã ngồi cùng nhau tổng cộng nửa tiếng lẻ năm phút.

So ra thì đã có bước tiến triển.

Lúc thu dọn đồ đạc, Lâm Trản hỏi Thẩm Tức: "Cậu không trả còi cho tớ à?"

Thẩm Tức nhìn cô: "..."

Đây là cách gợi chuyện khi không còn gì để nói, Lâm Trản thầm nghĩ, mình lại đang nói tầm bậy tầm bạ cái gì vậy.

Bây giờ Thẩm Tức nhìn cô như thể cô có cái sở thích đặc biệt gì đó.

Thẩm Tức thản nhiên nói: "Để tôi mua cái khác trả cậu."

Lâm Trản phản ứng rất nhanh, lập tức hỏi: "Chính cậu đến lớp tớ trả à?"

Đã nói đến vậy, Thẩm Tức chỉ có thể gật đầu.

"Ừ." Anh nói: "Chính tớ đi."

Dù sao cũng là anh mượn, tự mình đi sẽ lịch sự hơn.

Lâm Trản đeo cặp, nghĩ thầm, hôm nay cũng tính là có thu hoạch nhỉ.

Cơ mà...

Cô thực sự muốn lấy chiếc còi Thẩm Tức từng thổi qua...

*

Lâm Trản và Trịnh Ý Miên rời đi trước cùng với các bạn lớp 3, Thẩm Tức cũng đang định rời đi thì có người đến thông báo.

"Thẩm Tức, giáo viên nhờ tớ thông báo với cậu tuần sau có lãnh đạo đến kiểm tra, nhờ cậu đến bảo tàng nghệ thuật diễn giải tiếp, cậu hãy chuẩn bị một chút nhé."

Thẩm Tức: "Ừ, tôi biết rồi."

Vì thế trên đường về nhà sau đó, anh cùng Trương Trạch ghé qua bảo tàng nghệ thuật.

Vốn dĩ không cần thiết phải đi, trước đây khi làm bài tập xong không có nơi nào để đi thì sẽ ghé qua bảo tàng nghệ thuật một chuyến. Anh đã quen thuộc với các tác phẩm ở đó, thậm chí có thể đọc thuộc lòng vài tác phẩm trong số đó.

Nhưng báo địa phương và bảo tàng nghệ thuật đã tổ chức sự kiện Call for papers, và có vẻ như những tác phẩm đoạt giải sẽ được trưng bày vào hôm nay.

Đó đều là tác phẩm mới, để đề phòng phát sinh chuyện bất trắc, anh vẫn nên xem sơ qua.

Nhân tiện nhìn thử trường của mình có ai đoạt giải không.

*

Trong bảo tàng rất ít người, điều hòa được bật hoàn toàn, rất thích hợp để thưởng thức tranh.

Cánh cửa kính như con đập chặn hết các lớp sóng nhiệt đằng sau.

Lúc lên lầu xem các tác phẩm mới, Trương Trạch nghĩ đến điều gì đó: "Nghe nói Lâm Trản...vẽ rất giỏi, cậu đã xem qua tranh của cậu ấy chưa?"

Thẩm Tức: "...Chưa."

Anh đã từng thấy khi còn nhỏ, nhưng mà cũng không nhớ rõ lắm.

Trương Trạch: "Hình như phong cách vẽ của cậu ấy có vẻ vô cùng độc đáo, cậu ấy đã giành được rất nhiều giải thưởng về cho trường. Có lần, trường còn treo một tấm áp phích bự để tuyên dương cậu ấy, cậu có nhớ không?"

Thẩm Tức trầm ngâm: "Có chút ấn tượng."

Tấm áp phích bự đó treo suốt một tuần, nằm ở vị trí dễ thấy nhất trên bảng thông báo, ước chừng tất cả học sinh của trường Sùng Cao sẽ không bao giờ quên được.

Trương Trạch hứng thú nói: "Có bao nhiêu người theo đuổi cậu ấy, vậy mà chẳng biết sao cậu ấy lại một lòng một dạ đâm đầu tới chết vào cậu..."

Thẩm Tức bình thản nhìn cậu ta: "Sao cậu biết cô ấy sẽ đâm đầu tới chết."

Người có sức mạnh kinh khủng như cô mới khiến anh đau tới chết ấy chứ.

Trương Trạch có phần vui mừng, hỏi anh: "Không phải chứ, hai người có hi vọng thật ư?"

Thẩm Tức bất lực nhìn những bức tranh trên tường: "Chúng ta không nói về cùng một chủ đề."

Anh không ghét cô, nhưng cũng không thể nói là thích được, chỉ vì lúc nhỏ có duyên gặp một lần, hơn nữa cô cũng không phải là người xấu gì, nên lúc ấy có thể giúp được gì thì tiện thể giúp luôn.

Khi đó nói "Thích cậu ấy thì tên tôi viết ngược" chỉ để Trương Trạch lắm lời kia im lặng thôi.

Trương Trạch ở bên cạnh đang luyên thuyên, còn anh thì nghe chẳng lọt chữ nào.

Bức họa trước mặt đã thu hút sự chú ý của anh ngay từ giây phút đầu tiên.

Nó có bố cục và màu sắc rất độc đáo, gây ấn tượng mạnh với mọi người ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Sự tương phản giữa sáng và tối, trước và sau.

Chọn màu tối cho nền ảnh để làm nổi bật những nhân vật quan trọng trong bức tranh.

Màu sắc không phải là thứ mấu chốt, mấu chốt nhất là hiệu ứng hình ảnh.

Một thứ giống như lụa sa tanh treo lơ lửng từ trên cao xuống, nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay phải của nhân vật.

Bàn tay phải của người đó đặt bên hông trái, nắm lấy vạt lụa, nhắm chặt mắt, vẻ mặt vừa như là nhẹ nhõm mà cũng tựa như là cô đơn.

- -Không đúng, hình như đó không phải lụa sa tanh, mà là tấm lụa trắng để tự vẫn.

Dường như có một vệt sáng ấm áp xen lẫn trong tấm lụa, màu vàng ấm áp đó bao bọc lấy mép lụa, tạo nên sự trong trẻo, tinh khôi.

Cả bức họa có phần chán chường, nhưng lại nhờ chút ánh sáng này mà tưng bừng sức sống.

Bên dưới có một câu giới thiệu của tác giả về bức họa.

"Ban cho tôi vinh quang, cũng ban cho tôi tấm lụa trắng vô tận."

Tên của bức họa này rất đơn giản, nó gọi là "Ban thưởng".

Một câu ngắn gọn này càng làm nổi bật sự mâu thuẫn một cách dữ dội hơn, mang theo một chút bi thường và bất lực.

Thẩm Tức đứng im trước bức tranh kia một lúc lâu.

Bình thường anh cũng sốc với những tác phẩm trong đây, nhưng lúc này ngoài việc bị sốc, anh còn cảm thấy những cảm xúc khác đang khuấy động trong lồng ngực.

Một cảm giác dây dưa và mâu thuẫn mãnh liệt, tác giả đã khiến anh cảm nhận được hết thảy cảm giác ấy qua bức tranh.

Mãi đến khi Trương Trạch gọi anh, anh mới giật mình nhận ra bản thân đã đứng ở đây rất lâu rồi.

Trước khi rời đi, anh vội nhìn thoáng qua tên của tác giả--

A Sạn.

A Sạn, Thẩm Tức lẩm nhẩm lại một lần và ghi nhớ kỹ.

*

Sau khi về nhà tắm rửa, Thẩm Tức nằm trên giường.

Diệp Thiến cắt trái cây cho anh, Thẩm Túc ở bên ngoài xem TV.

Anh lấy điện thoại di động ra, đăng nhập weibo và tìm kiếm hai chữ "A Sạn".

Anh muốn xem thử người này có tài khoản weibo hay không.

Lúc đầu không ôm nhiều hy vọng lắm, nhưng khi nhấn nút tìm kiếm, một người dùng hiện ra, anh hơi bất ngờ.

...Vậy mà thực sự có nè.

Giới thiệu ngắn của tài khoản đó ghi là: [Artist: A Sạn]

Có hơn 6000 người theo dõi.

Cơ mà có thể thấy người này không hay hoạt động trên weibo lắm, chỉ có một số hình ảnh kiểu chibi, nhân vật, đôi khi còn đăng ít bản phác thảo lên nữa.

Trông như là một người bình thường hay đọc tiểu thuyết, sẵn vẽ nhân vật trong đó luôn.

Không giống như trong tưởng tượng cho lắm.

Nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy phong cách gần như giống nhau.

Thẩm Tức xem weibo của cô từ đầu tới cuối rồi mới ngưng.

Quả thực vẽ rất đẹp

Xuất phát từ tâm lý kỳ lạ nào đó, anh bấm vào phần thông tin song chẳng thấy gì.

Có điều, triển lãm nghệ thuật này chủ yếu dành cho các họa sĩ đến từ thành phố W, cho dù A Sạn không điền bất kỳ thông tin nào, Thẩm Tức cũng có thể đoán được người này cũng sống ở thành phố W.

Cảm giác này có chút vi diệu.

Sau khi thoát ra, Thẩm Tức thoáng suy nghĩ rồi lại bấm vào trang chủ của A Sạn.

Ngón tay dừng dừng, không lâu sau bấm vào nút theo dõi.

Một cái ô vuông nhỏ hiện lên, Thẩm Tức do dự một lát rồi đổi A Sạn vào phần—

Đặc biệt quan tâm.