Lâm Trản về đến nhà vào lúc chạng vạng.
Đèn trong phòng khách bật sáng trưng, pha lê rũ xuống phản chiếu vô số tầng ánh sáng khiến người ta lóa mắt.
Tưởng Uyển ngồi trước bàn ăn: "Về rồi đó à?"
Lâm Trản gật đầu: "Dạ."
Thanh âm nhẹ nhàng, khuôn mặt không mang biểu cảm gì.
Lâm Chính Bình đang ngồi trên sô pha, nhìn thấy cô trở về, bực bội cầm điều khiển TV chuyển kênh: "Ăn cơm trước."
"Con ăn rồi." Lâm Trản nói: "Con về phòng trước."
Lâm Chính Bình ghim cô ngay tại chỗ chỉ bằng một lời.
"Nghe nói đã có kết quả của cuộc thi triển lãm tranh kia, kết quả của con thế nào?"
Lâm Trản đứng ở nơi đó, không quay đầu lại, đưa lưng về phía Lâm Chính Bình: "Ba không biết à?"
Tưởng Uyển: "Đừng quay lưng khi nói chuyện với ba."
Lâm Trản không nghe.
Lâm Chính Bình: "Ba đã nói gì, ba nói con thật tự phụ mà!? Vốn có thể đoạt hạng nhất của Kim Hội..."
"Con không hề." Lâm Trản nghiến răng nói: "Con còn phải nói mấy lần nữa, không phải cứ làm không tốt là tự phụ."
"Còn chối, lần nào con cũng không nghe lời ba! Ba sẽ làm hại con sao?" Lâm Chính Bình đứng dậy: "Ba đã thấy nhiều học sinh như vậy, ba biết rất rõ cái tính nổi loạn tuổi dậy thì của các con!"
Lâm Trản không muốn nói nhiều với ông: "Tùy ba vậy."
"Tại sao con luôn nổi loạn như vậy, ba nói gì cũng không nghe hả?" Lâm Chính Bình nghiêm túc nói: "Lâm Trản, con đừng nghĩ rằng bản thân có chút tài năng thì đã có thể làm được mọi thứ. Ở thành phố này, trình độ của con chỉ ở mức trung bình thôi, điều đó là chưa đủ!"
"Vậy ba còn muốn con phải thế nào nữa?" Lâm Trản quay người lại hỏi ông: "Con đã cố gắng hết sức, nhưng ba lúc nào cũng nói là chưa đủ. Con cảm thấy đây là giới hạn của bản thân rồi và con chỉ có thể làm tới đây thôi."
Lâm Chính Bình tức bừng bừng: "Làm gì có giới hạn chứ, chỉ là con không muốn nỗ lực mà thôi! Tháng sau sẽ có một cuộc thi vẽ vô cùng chất lượng, trường ta chỉ lấy được một suất, ba quyết định để con đi."
Lâm Trản quay đầu nhìn ông: "Chẳng lẽ con không muốn cố gắng ư? Hội họa vốn phải có cảm hứng. Lần trước sau khi kết thúc cuộc thi Kim Hội, con bị cảm sốt cả tuần, Ba có biết con áp lực đến mức nào không? Nguyên đêm trước trận đấu con không được ngủ ngon, vậy mà ba còn muốn sắp xếp cho con đi thi nữa, con không đi."
"Tự xem lại bản thân con đi!"
Lâm Chính Bình tiến tới định đánh cô nhưng bị Tưởng Uyển ngăn lại.
Tưởng Uyển: "Lâm Trản, mau vào phòng làm bài tập đi."
Lâm Trản mở cửa phòng, bước vào rồi khóa cửa lại.
Hồi đầu, gia đình cũng coi như hòa thuận, không hề cãi vã, tính tình cô cũng tương đối vui vẻ.
Nhưng từ khi vào cấp ba, Lâm Chính Bình lúc nào cũng điên cuồng bắt cô phải phấn đấu giành lấy hạng nhất trong các cuộc thi, nào là giỏi nhất về hội họa rồi cái gì cũng phải giỏi nhất. Dù sao, trong mắt Lâm Chính Bình cái gì cũng dễ làm, chỉ cần mỗi ngày chỉ trích cô là được.
Đây là phương pháp dạy con của Lâm Chính Bình.
Ông cảm thấy mình đúng, nếu Lâm Trản không nghe theo tức là cô đang nổi loạn.
Kể từ khi học cấp ba, chưa bao giờ Lâm Trản được nhận lời khen ngợi từ ông khi mình giành được giải thưởng, mà trái lại cô càng sợ hơn, cô sợ rằng nếu lần sau mình không làm tốt hơn sẽ bị Lâm Chính Bình nói: "Con quá tự phụ Lâm Trản."
Cũng may, Tưởng Uyển vẫn đối với cô khá dịu dàng, bình thường bà sẽ làm công tác tư tưởng cho Lâm Trản sau khi bọn họ cãi nhau ầm ĩ, để cô hiểu Lâm Chính Bình hơn.
Cô không muốn biến vẽ tranh thành thứ khiến mình chán ghét, nên mỗi ngày khi rời nhà, cô buộc mình không nghĩ đến những thứ vô nghĩa này nữa, và trở về với con người thoải mái của mình.
Nhưng mỗi lần về nhà, cô đều phải đối mặt với những vấn đề khó khăn này.
May là cũng sắp được giải thoát rồi, Lâm Trản thầm hạ quyết tâm, đợi sau khi tốt nghiệp, cô nhất định sẽ dùng năng lực và cách của bản thân giáng cho Lâm Chính Bình một đòn vang dội.
Nói cho ông biết rằng phương pháp dạy con mà ông ấy vẫn luôn lấy làm tự hào là sai lầm—
Dựa vào một mình cô vẫn có thể thắng đẹp mọi trận chiến.
Không giống với Thẩm Tức một đêm ngủ ngon lành, đêm nay Lâm Trản chỉ ngủ được hai tiếng.
Nghĩ tới Lâm Chính Bình có khả năng lại đưa mình đi thi đấu, cô liền đau đầu.
Tinh thần của cô chưa bao giờ ngừng căng thẳng, phải chịu rất nhiều áp lực, nếu có kỳ thi hay cuộc thi lớn nào, cô sẽ bị mất ngủ vào đêm hôm trước. Hay giả như có kỳ thi hoặc cuộc thi cực kỳ lớn, cô sẽ bắt đầu bị mất ngủ.
Mỗi lần có cuộc thi chất lượng cao, Sùng Cao chỉ có một suất duy nhất, Lâm Chính Bình sẽ đưa cho cô, điều đó có nghĩa là rất nhiều người không được tham gia.
Những học sinh kia và giáo viên của họ đang nhìn chằm chằm vào cô.
Vì có năng lực xuất chúng, nên cũng sẽ có nhiều đôi mắt ngầm theo dõi cô.
Hở có một xíu sai sót nào, Lâm Trản sẽ trở thành tâm điểm bàn tàn lúc rảnh rỗi của họ.
Tài năng mang lại cho cô sự linh lợi lớn lao, khiến cô trở thành thiên tài trong mắt mọi người nhưng cũng mang đến một gánh nặng tương đương.
Ban cho tôi vinh quang, cũng ban cho tôi tấm lụa trắng.
Mọi thứ trên đời này đều công bằng.
Đột nhiên, cô muốn hỏi Thẩm Tức – người ngay từ giây phút đầu tiên đã thu hút cô bằng sự điềm tĩnh của mình rằng rốt cuộc làm thế nào mới giữ được sự bình tĩnh khi đứng trước gian nguy?
Có vẻ rất khó để cô làm được.
Khi đến lớp, Trịnh Ý Miên thấy trạng thái mất hồn mất vía của cô thì đau lòng hỏi: "Trản Trản, cậu lại mất ngủ à?"
Cô gật đầu, xem như trả lời.
Trịnh Ý Miên: "Đừng lúc nào cũng suy nghĩ nhiều, nếu không cậu sẽ không thể ngủ ngon được. Lần trước tớ bảo cậu mua chút đồ hỗ trợ giấc ngủ, cậu mua chưa?"
Lâm Trản: "Mua, nhưng không hiệu quả."
Khi tiết tự học buổi sáng sắp bắt đầu, có người ở cửa kêu.
"Lâm Trản, có người tìm kìa!"
Trịnh Ý Miên lay lay Lâm trản đang gục xuống bàn: "Trản Trản, Thẩm Tức tới..."
Lâm Trản ỉu xìu: "Cậu ta tới làm gì? Trả lại còi hả?"
Trịnh Ý Miên: "Hình như là..."
Cô thực sự không còn sức để đứng dậy, ngay cả liều thuốc kích thích Thẩm Tức cũng không thể khiến cô di chuyển dù chỉ nửa bước.
Lâm Trản ủ rũ nói: "Vậy cậu đi lấy giúp tớ đi. Tớ thực sự thấy không khỏe."
Trịnh Ý Miên hơi ngạc nhiên, nhưng nghĩ đến sức khỏe của Lâm Trản, vẫn là vỗ vỗ lưng cô.
"Được rồi, cậu nghỉ ngơi đi, tớ đi lấy giúp cậu."
*
Thấy Trịnh Ý Miên đứng lên, Thẩm Tức vô thức cau mày.
Trịnh Ý Miên bước đến trước mặt anh giải thích: "Xin lỗi, Trản Trản thấy không khỏe, không thể đứng dậy đi lấy đồ được, nhờ tớ lấy giùm."
Nói xong, Thẩm Tức vẫn không đưa còi ra.
Anh hỏi: "Cậu ấy bị sao thế? Đau bụng?"
"Không phải." Trịnh Ý Miên lắc đầu: "Tối qua cậu ấy bị mất ngủ, chỉ cần không ngon giấc cậu ấy sẽ uể oải như vậy đấy."
Thẩm Tức nhìn thoáng qua Lâm Trản đang gục trên bàn, chỉ lộ ra cái đầu tròn trịa.
Mỗi lần thấy cô đều là lúc cô tràn đầy sức sống, còn khi sa sút như thế này khiến anh có hơi thất thần.
Trông cô có vẻ rất khó chịu.
"Vậy buổi chiều tôi sẽ quay lại đưa cho cậu ấy."
Bỏ lại những lời này, Thẩm Tức vội vàng rời đi.
*
Nghe thấy tiếng Trịnh Ý Miên quay về, Lâm Trản miễn cưỡng đưa tay ra: "Còi đâu?"
Nói không chừng chạm vào chiếc còi Thẩm Tức đưa cho, cô sẽ hồi máu sống lại.
...Mặc dù điều đó không khả thi mấy.
Trịnh Ý Miên: "Cậu ấy nói chiều cậu ấy sẽ quay lại đưa cho cậu."
Sợi dây nào đó trong đầu Lâm Trản chưa kịp xoắn đúng: "Hả?"
Trịnh Ý Miên: "Có lẽ cậu ấy muốn đích thân đưa cho cậu."
"Không thể nào." Lâm Trản nói: "Cậu ấy không thể nào là người nhiệt tình như vậy được."
"Có phải Thẩm Tức muốn cười vào quầng thâm trước mặt tớ không?"
Trịnh Ý Miên: "..."
"Trông cậu ấy rảnh lắm sao?"
*
Cả buổi sáng, Lâm Trản lên dây cót tinh thần nghe giảng bài, nhưng vừa tan học là cô chỉ muốn ngã xuống bàn để ngủ bù.
Nhưng thật khó để ngủ yên.
Ngay lúc đang mơ mơ màng màng, cô nghe thấy Trịnh Ý Miên bị Trương Trạch gọi ra ngoài.
Lúc cô nhắm mắt lại, hình như Trịnh Ý Miên đã trở về.
Lâm Trản vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, nhắm mắt nằm trên bàn nhưng lại chẳng buồn ngủ nổi.
"Trương Trạch thả cậu về sớm vậy?"
"Mệt thì cứ ngủ."
Là giọng nói của Thẩm Tức.
Lâm Trản cho là mình ngủ đến mê muội, nhanh chóng dụi dụi mắt, mở ra.
Vẫn là gương mặt đó của Thẩm Tức, từ góc độ nhìn lên cũng thật thích mắt.
"Sao cậu lại tới đây?" Lâm Trản muốn ngồi dậy nhưng lại bị anh dằn lại.
"Quầng thâm đen như vậy thì mau mau ngủ đi."
Coi đi! Quả nhiên là tới cười nhạo quầng thâm đen thui của cô!
Lâm Trản gối lên tay nói: "Tớ cũng muốn ngủ lắm chứ, khổ nổi không ngủ được."
Thẩm Tức có lẽ thấy mệt mỏi quá khi nói thế này, nên ngồi xuống chỗ Trịnh Ý Miên.
"Cậu đừng hở tí là mở mắt ra, nhắm mắt lại đi."
Lâm Trản nhắm mắt, cùng lúc đó nội tâm có chút xao xuyến.
"Nhắm mắt hả, cậu muốn làm gì?"
Thẩm Tức: "..."
Cố ngủ một hồi, Lâm Trản vẫn không nhịn được mở miệng: "Mắt thì mở không nổi nhưng lại không ngủ được."
Thẩm Tức nhìn cô nhắm chặt mắt như đang phân cao thấp với cô: "Sao không ngủ được."
Lâm Trản bĩu môi: "Bởi vì suy nghĩ quá nhiều."
Thẩm Tức: "Đừng nghĩ nữa."
Lâm Trản: 'Không làm được, nhắm mắt lại là nó cứ quơ qua quơ lại."
Đã như vậy, anh quyết định tra ra đến cùng.
Trái lại anh muốn xem với tài ăn nói của Lâm Trản, cô có thể giải thích về chứng mất ngủ của mình như thế nào.
"Tại sao lại nghĩ nhiều như vậy?"
"Thì cứ muốn nghĩ thôi." Lâm Trản có chút tủi thân trước những gì anh nói: "Tớ cũng có muốn đâu, nhưng tớ có thể làm gì được."
Nhìn khuôn mặt nhăn lại của cô, Thẩm Tức hạ giọng, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất có thể: "Tại sao muốn nghĩ về nó."
Lâm Trản: "Áp lực lớn."
Giọng nói của Thẩm Tức trở nên nhẹ nhàng hơn, như thể có bông gòn bao quanh cô, cảm giác như cả cơ thể đang lún vào bên trong.
"Sao lại áp lực?"
Lâm Trản bắt đầu lần lữa: "...cậu đang kiểm tra hộ khẩu đó à..."
"Ừ." Thẩm Tức nói: "Năm nay cậu bao nhiêu tuổi?"
"17..."
"Học nghành gì?"
"Mỹ thuật."
"Buổi sáng mấy giờ đến trường?"
"7h."
Không ổn, Lâm Trản cảm thấy có thứ gì đó kéo cô lơ lửng trên mây.
Khung cảnh ngôi trường, tiếng nói ồn ào, cuộc sống hằng ngày khô khan, phòng vẽ và lớp học...
Những cảm xúc nhẹ nhàng này đã thay thế sự lo lắng của cô, giúp cô chìm vào giấc ngủ thành công.
Trên tay Thẩm Tức đang cầm một cuốn tài liệu tổng hợp trích văn, lúc đầu anh nghĩ nếu cô vẫn không ngủ được thì mình sẽ đọc cho cô nghe vài câu chuyện.
Nhưng bây giờ...điều đó không còn cần thiết nữa.
Cô từ từ nhắm hai mắt, chìm vào giấc ngủ yên bình, cơ thể phập phồng theo từng hơi thở.
Nốt ruồi lệ kia dường như cũng bước vào giấc ngủ, nằm yên dưới mắt cô.
Anh đặt cuốn tài liệu lên bàn.
Rồi nhìn cô một cái.
Tác giả:
Anh Tức: [Dỗ vợ ngủ] Thành tựu đầu tiên.