Sở Thần vừa dứt câu, sắc mặt của một nhà ông Cường đều tái như gan heo, đặc biệt là An An, cô ta vừa mới chịu đả kích từ Tĩnh Hàm thật vất vả trạng thái mới được cô Mai bình ổn hiện tại đầu óc lại ong ong, lửa giận điên cuồng trào ra.
Cô Mai nói hiện tại Tĩnh Hàm chỉ là món đồ chơi của Sở Thần, sở hữu một cái hay hai cái như cô đều được. Nếu cô có thể leo lên người anh thì An An cũng có thể.
Vậy nên dã tâm của An Anlại bắt đầu sinh sôi, thậm chí vừa rồi khi thấy Sở Thần tới nhà, cô ta đã nghĩ sẵn nên mang anh lên giường mình thế nào.
Nhưng không ngờ anh lại vì Tĩnh Hàm mà buông lời cay độc với gia đình cô ta như vậy.
Chẳng lẽ anh thích con nhỏ Tĩnh Hàm thật sao?
Không! Cô ta không cho phép!
An An bất chấp tất cả xông tới lớn tiếng nói:
“Anh đừng bị nó lừa, thân thể nó đã bị vô số đàn ông chơi nát rồi, nó chỉ cố làm ra vẻ gái ngoan cho anh thương tiếc mà thôi. Mẹ nó là tiện nhân tráo đổi con mình với con người khác, bà ngoại của nó cũng là hạng bỏ nhà theo trai, chắc chắn trong người nó chảy dòng máu lẳng lơ phản bội đấy. Anh mau vứt bỏ nó đi!”
“Câm miệng!”
Sở Thần và bà Tuyết đồng loạt hô to.
Ánh mắt của Sở Thần tối sầm lại, toàn thân tản ra hơi lạnh bức người.
Nhưng An An căn bản không nhận ra mình đang cận kề cái chết mà vẫn tiếp tục oang oang cái miệng:
“Sở Thần, em thích anh, em vẫn còn trong sạch không dơ bẩn như nó, nếu anh muốn em sẵn sàng trở thành tình nhân của anh.”
Đôi mắt của An An lộ ra sự mê ly nhìn chằm chằm Sở Thần, hiện tại cô ta chỉ muốn bày tỏ tâm ý của mình với anh hoàn toàn không biết xấu hổ là gì cả.
Ông Cường và cô Mai cảm thấy gò má nóng rác, từ trước tới giờ họ chưa từng nhục nhã vì con cái như thế, hiện tại thì hay rồi, con gái tự dâng hiến cho người ta, nhưng thái độ của đối phương thì lại vô cùng chán ghét thậm chí buồn nôn, thử hỏi với người nhiều năm trong giới thượng lưu như họ làm sao chịu nổi?
Ông Cường quát:
“Đủ rồi! Con mau về phòng cho ba!”
Ông ta vẫn chưa quên lời cảnh cáo của Sở Thần, thật không biết hôm nay anh tới có phải vì muốn thu nợ hay không. Nếu thế thì ông ta phải cho con gái trốn trước đã.
Tuy nhiên An An là đồng đội heo, cô ta chẳng những không đi mà còn nạt lại:
“Sao con phải đi? Ba không nói tốt con với anh Sở Thần thì thôi còn muốn đuổi con, có phải ba cũng bị con Tĩnh Hàm mê hoặc rồi không?”
Bốp!
Không đợi ông Cường phản ứng, Sở Thần đã vung tay tát mạnh vào mặt An An một cái, máu mũi chảy ra, cô ta cũng bất tỉnh nhân sự.
Cô Mai hốt hoảng chạy tới đỡ con gái, gào lên:
“Con ơi con sao vậy? Sao cậu dám đánh con tôi hả? Cậu có coi pháp luật ra gì nữa không?”
Sở Thần nhếch môi.
“Lúc con gái của các người hãm hại Tĩnh Hàm thì có coi pháp luật ra gì không? Đáng lẽ tôi để Tĩnh Hàm giải quyết chuyện trong nhà là vì muốn cho các người con đường sống, nếu lòng tốt của tôi các người không nhận thì hãy chờ cơn thịnh nộ của tôi trút xuống đi. Hy vọng nhà họ Lý sẽ chịu nổi một đòn của tôi.”
Dứt câu anh kéo tay Tĩnh Hàm đi ra khỏi nhà họ Lý, bà Tuyết muốn giữ cô lại nhưng cô ra hiệu bà đừng làm vậy, sau đó ngoan ngoãn đi theo anh lên xe.
Bà Tuyết liếc nhìn gia đình ông Cường, trong lòng thất vọng đến cực điểm, đứa con gái và cháu gái mà bà yêu thương nhất trở nên quá xa lạ, thật không biết đợi bà trăm tuổi rồi, có phải chúng sẽ đối xử nhẫn tâm với bà như cái cách mà chúng đã làm với Tĩnh Hàm hay không.