Trên lầu.
Bà Tuyết nắm chặt tay của Tĩnh Hàm, nước mắt rưng rưng.
“Bà dì xin lỗi cháu, đều tại bà già cả mắt mù tai điếc không biết đám nhỏ làm chuyện tày trời với cháu, bà nhận hết, cháu muốn cái gì bà cũng đều cho cháu.”
Tĩnh Hàm lau nước mắt cho bà, trong lòng vô cùng cảm động.
Rốt cuộc cô cũng có người thương mình rồi.
“Ngài Trầm đã giúp cháu đòi công bằng rồi, cháu sẽ không đưa An An và đôi song sinh vào tù, nhưng nếu không làm cái gì cháu không cam tâm...”
Bà Tuyết biết cô lo lắng điều gì bèn nói:
“Không tống chúng nó vào tù khiến lý lịch để lại vết nhơ thì chúng nó nên quỳ lạy cảm ơn cháu rồi, bà sẽ không trách cháu, hiện tại mới lớn còn như vậy, đợi lớn muốn dạy đã trễ.”
Tĩnh Hàm gật đầu không nói gì thêm.
Bà Tuyết vuốt ve mái tóc của cô, ánh mắt tràn ngập lo lắng.
“Cậu Sở Thần kia có tốt với cháu không?”
Nghe bà hỏi, trong đầu Tĩnh Hàm hiện ra dáng vẻ dịu dàng săn sóc của người đàn ông kia.
Cô không hiểu, rõ ràng lúc mới gặp anh không thích cô thậm chí có ác cảm, nhưng hiện tại anh đối xử với cô rất tốt, cô muốn gì anh cũng mua cho hơn nữa không cần cô yêu cầu anh đã thay cô xử lý nhà họ Lưu và cảnh cáo nhà họ Lý.
Thái độ thay đổi đột ngột như thế khiến cô bối rối không biết phải làm sao đối mặt với anh.
Thà rằng anh cứ coi cô như tình nhân...
Sống trong sự cưng chiều vô độ của anh mãi thành thói quen, cô sợ mình sẽ không chịu nổi chuyện anh bỏ rơi mình mất.
“Cháu sao vậy? Cậu kia không tốt với cháu à? Hay là bà dì nói chuyện với cậu ấy, xin cậu ấy buông tha cho cháu nhé.”
Trong giới làm ăn liên hôn thương nghiệp hoặc cho con gái cháu gái làm bạn tình của người quyền lực hòng củng cố gia sản trong nhà là chuyện bình thường.
Nhưng bà Tuyết hoàn toàn không có ý định để con cháu mình chịu nhục nhã làm tình nhân cho người khác.
Như vậy có khác nào những cô gái bán mình trong mấy hộp đêm đâu chứ.
Nếu Tĩnh Hàm vì nợ ân tình của Sở Thần mà chấp nhận ở bên anh không danh không phận, bà sẵn sàng dùng cổ phần Lý thị để đổi tự do cho cô.
Hiện tại cô chỉ mới mười tám tuổi, tương lai còn dài, bà không thể để cuộc đời cô có vết nhơ được.
Tĩnh Hàm nghe bà Tuyết nói chuyện cũng thoát khỏi suy nghĩ miên man của mình, lắc đầu nói:
“Không ạ, anh ấy đối xử với cháu rất tốt, không ép buộc cháu làm cái gì cả. Cứ coi như bọn cháu đang tìm hiểu nhau đi, nếu hợp thì kết hôn còn không thì chia tay trong hòa bình.”
Bà Tuyết còn muốn khuyên nhủ cô thêm vài câu thì bên ngoài truyền tới giọng nói của người giúp việc.
“Thưa bà chủ, ngài Trầm đến chơi, nói là muốn dẫn cô Tĩnh Hàm đi mua chút đồ ạ.”
Bà Tuyết giật mình, bà không nghĩ Sở Thần sẽ đến tận nơi tìm Tĩnh Hàm, đây tuyệt đối không phải đãi ngộ dành cho tình nhân.
“Bà và cháu xuống gặp cậu ấy đi.” Bà Tuyết nói.
Tĩnh Hàm gật đầu, trong lòng không khỏi nhộn nhạo.
Anh đến làm gì? Chẳng lẽ biết hôm nay cô xảy ra xung đột với người trong nhà nên đến để chống lưng cho cô?
Tĩnh Hàm lắc đầu.
Cô lại nghĩ gì nữa vậy? Sao anh có thể hạ mình như thế vì cô chứ?
Hai người xuống lầu thì thấy ông Cường và cô Mai đang cười nói với Sở Thần, An An cũng ngồi bên cạnh, ánh mắt chứa đầy tình ý nhìn về phía anh một cách không che lấp.
Tuy nhiên Sở Thần căn bản không để ý đến ba người này, thấy cô đi xuống anh lập tức đứng dậy đi về phía cô.
“Có bị thương không? Nếu trầy xước chỗ nào anh sẽ lóc miếng da chỗ đó của họ.”