Xoảng!
Bà Tuyết quăng đôi đũa lên bàn, người trong nhà đều im thin thít, ngoài mặt họ tỏ ra lo lắng bà tức giận ảnh hưởng đến sức khỏe nhưng bên trong lại mong An An làm lớn chuyện hơn nữa, họ cũng bất mãn với con bé Tĩnh Hàm này lắm rồi.
Tĩnh Hàm đương nhiên nhận ra điều này, cô siết chặt nắm đấm cố gắng không để bản thân rơi nước mắt.
“Thưa cả nhà cháu đi học.”
Sau đó cô xoay người đi thẳng ra xe, hiện tại tài xế vẫn chưa có mặt, trong xe chỉ có một mình cô, lúc nay cô mới nghẹn ngào khóc thút thít.
Ngay cả khóc cô cũng không thể tự do thoải mái mà làm, tại sao cô lại phải sống một cuộc đời bi thảm như vậy chứ?
Một lúc sau...
“Cô bé, khóc đủ chưa?”
Một giọng nam trầm vang lên khiến Tĩnh Hàm giật thót mình, cô ngẩng đầu lên thì thấy Sở Thần đang ngồi ở vị trí lái xe.
Vừa rồi đinh ninh tài xế vẫn chưa có mặt nên cô không thèm nhìn xung quanh, bây giờ tại sao ngài Trầm lại ở đây?
Chưa đợi cô hỏi ra miệng thì anh đã nói:
“Đây là xe của tôi.”
Tĩnh Hàm mới biết mình lên nhầm xe rồi.
“Xin... xin lỗi, tôi xuống xe ngay, thật xin lỗi.”
Nước mắt chưa kịp lau cô đã cuống quýt xuống xe, Sở Thần cũng không nán lại, chờ cô rời khỏi anh lập tức lái xe chạy đi, để lại một mình cô ngơ ngác nhìn theo.
“Chú ta đến nhà bà dì mình làm gì?”
Ở trên xe, Sở Thần cũng đang có cùng thắc mắc với cô.
Anh không biết tại sao mới sáng sớm mình lại chạy xe đến biệt thự nhà họ Lý, đến khi phục hồi tinh thần muốn rời đi thì Tĩnh Hàm đột nhiên chạy vào khóc bù lu bù loa.
Nhìn cô khóc, anh rất muốn ôm cô vào lòng dỗ dành yêu thương nhưng đồng thời cũng giật mình phát hiện hành vi này vô cùng khác lạ, nếu anh không mau chóng chữa trị rất có thể sẽ trở thành nhược điểm chí mạng cho anh mất.
Thời gian một tháng nhanh chóng trôi qua, một tháng này Tĩnh Hàm ở nhà họ Lý phải chịu bạo lực lạnh từ phía người nhà và cả bạn học.
Cô cắn răng chịu đựng, thầm nghĩ chỉ còn một tháng nữa là cô sẽ thi tốt nghiệp, đến lúc đó cô có thể tự do quyết định cuộc đời của mình rồi.
Hôm nay là sinh nhật tuổi mười tám của Tĩnh Hàm, bà Tuyết muốn tổ chức sinh nhật tại nhà cho cô nhưng cô Mai lại khuyên:
“Mẹ à, hay để nhóm của An An đưa con bé Tĩnh Hàm đi tụ họp vui chơi đi, dù sao tụi nó cũng là chị em trong nhà, nhân dịp này bồi đắp tình cảm cũng tốt.”
Đáy mắt của An An xẹt qua một tia tính kế, cô ta nói:
“Đúng vậy đó ngoại, có lẽ hồi trước cháu hiểu lầm Tĩnh Hàm, bây giờ đi chơi chung biết đâu lại hòa hợp.”
Bà Tuyết suy nghĩ một lát cũng gật đầu, bà già rồi sống không được bao nhiêu năm, đợi bà chết rồi có cậu mợ dì dượng chăm sóc Tĩnh Hàm bà mới yên tâm.
Khi Tĩnh Hàm đi học về thì biết tin này, cô muốn từ chối nhưng nhìn thấy bà Tuyết vui vẻ cô lại không nói nên lời vì vậy chỉ có thể đồng ý buổi tối đi chơi với nhóm của An An.
Tối đến, Khánh Linh và Lan Đồng kéo cô lên xe, bốn năm thanh thiếu niên cùng nhau đến một tòa quán bar nằm ở trung tâm thành phố.
Tĩnh Hàm không muốn vào nơi phức tạp thế này nhưng vẫn bị chúng lôi thẳng vào trong.
Tiếng nhạc xập xình đinh tai nhức óc khiến Tĩnh Hàm khó chịu, tất cả họ ngồi xuống ở trong một góc, phục vụ bưng rượu và trái cây ra.
Tĩnh Hàm nhìn ly rượu trước mặt mình nói:
“Tôi không uống rượu.”
An An nhếch môi cười nhạo:
“Mày đúng là đồ nhà quê, hôm nay để tao rửa phèn cho mày.”