Tĩnh Hàm nghe những lời sỉ nhục quá đáng từ miệng của Sở Thần, nước mắt lộp độp rơi xuống.
Nhìn cô khóc, trái tim của anh chợt nhói đau, bàn tay vô thức giơ lên hướng về khuôn mặt của cô.
Anh muốn lau nước mắt cho cô.
Nhưng chưa kịp chạm vào mặt cô, cô đã hất mạnh tay của anh ra, gào lên:
“Chú biết gì mà nói tôi như vậy? Chú làm sao biết được tôi đã trải qua ngày tháng kinh khủng như thế nào? Tôi cũng không muốn tiếp cận chú, nhưng tôi bị dồn vào đường cùng rồi!”
Hét lên xong, Tĩnh Hàm ngã khụy xuống nền gạch lạnh lẽo, bả vai không ngừng run rẩy, tiếng khóc nấc nghẹn chui vào trong lỗ tai Sở Thần.
Mấy lý do vì hoàn cảnh mà bán thân này anh đã nghe nhiều, bên trong không có nửa phần là thật, tuy nhiên anh vẫn không khỏi xiêu lòng trước những lời kể khổ của cô.
Sở Thần nhíu mày, cố nén khó chịu xuống đáy lòng thiếu kiên nhẫn nói:
“Cô còn nhỏ tương lai còn dài, cố gắng mà học hành đừng đi đường ngang lối tắt kẻo hối hận không kịp.”
Nhìn Tĩnh Hàm vẫn ngồi dưới đất khóc, anh bèn tiến tới kéo cánh tay cô lên rồi nói:
“Tôi đưa cô về nhà, có lẽ dượng của cô sẽ ở lại tới tận khuya đấy.”
“Không cần!”
Tĩnh Hàm đẩy Sở Thần ra rồi lảo đảo đứng dậy, cô đưa tay lau nước mắt, biểu cảm kiên cường pha chút tức giận.
“Không làm phiền ngài Trầm, tôi có thể tự về được. Thật xin lỗi vì đã làm phiền chú.”
Dứt câu Tĩnh Hàm khom lưng cúi đầu với anh, sau đó xoay người bước nhanh ra bên ngoài bắt taxi rời đi.
Nhìn theo bóng lưng đơn bạc quạnh quẽ của cô, Sở Thần suýt không tự chủ được mà muốn chạy tới ôm cô vào lòng. Nhận ra điều khác lạ này, Sở Thần càng thêm bực bội, anh không nên dễ dàng bị con bé mười mấy tuổi dắt mũi như vậy, thật mất mặt!
Bên này Tĩnh Hàm ngồi xe trở về biệt thự nhà họ Lý, may mà buổi tối mọi người đều về phòng của mình nên không ai chú ý tới cô.
Chui vào phòng, cô lấy chăn quấn quanh người mình, sự sợ hãi trong lòng lại bắt đầu bành trướng.
Nghĩ đến những lời Sở Thần đánh giá về mình, nước mắt của cô lại trào ra.
Hiện tại cô chẳng khác gì tấm thảm rách mặc người chà đạp, đến cả một người xa lạ cũng có thể tùy tiện la mắng sỉ nhục cô thế nhưng cô lại không có cách đáp trả.
Cô thật sự rất nhớ ngày tháng trước kia, lúc đó cô vô tư lự biết bao, còn bây giờ...
Từng giọt lệ rơi xuống tấm chăn bên người tạo thành vệt nước nhỏ.
“Chị ma... em nhớ chị quá...”
Hắt xì!
Sở Thần đang nói chuyện với đối tác đột nhiên hắt hơi một tiếng rõ to. Giống như có ai đó đang nhắc đến anh vậy.
Sáng hôm sau.
Tĩnh Hàm vừa bước xuống lầu đã nhìn thấy khuôn mặt không vui của chú Cường.
An An liếc xéo cô một cái rồi cất cao giọng mỉa mai:
“Đồ giả quả nhiên là đồ giả, dù có là tiểu thư suốt mười mấy năm thì cái cốt vẫn thấp kém đê hèn như cũ thôi.”
Rầm!
Bà Tuyết đập mạnh xuống bàn quát:
“Có im ngay không? Tĩnh Hàm là con cháu nhà họ Lý, cháu đang muốn mắng luôn cả ngoại à?”
Đột nhiên bị đội nồi, An An gân cổ cãi lại:
“Bà ngoại vì bênh vực nó và vu oan cho cháu sao? Cháu chưa bao giờ coi nó là người nhà họ Lý cả! Hừ, đã nói là để con tham dự tiệc của ngài Trầm mà bà ngoại cứ thiên vị nó. Nhìn xem, nó đã làm gì trong buổi tiệc kìa.”
Không đợi bà Tuyết phản ứng, cô ta đã kể ra:
“Mang tiếng là lẳng lơ quyến rũ khách nam khác lại còn bỏ về giữa chừng trong khi tiệc vẫn đang diễn ra. Chỉ có đồ nhà quê mới có thể làm mấy chuyện đáng xấu hổ kia thôi.”