Tin tức này nhanh chóng tới tai Tĩnh Hàm, cốc nước trên tay cô rơi xuống, toàn thân không ngừng run rẩy, một cảm giác tội lỗi xâm nhập tâm trí của cô.
Hốc mắt của cô đỏ lên, từng giọt nước mắt rơi xuống, bà Tuyết thấy vậy vội hỏi:
“Cháu sao vậy? Sao khóc? Vết thương trên trán đau à?”
Sau khi tỉnh lại ở phòng y tế của trường, Tĩnh Hàm chỉ theo Minh Nghĩa tới bệnh viện khám vết thương, xác định không để lại di chứng thì cô một mực đòi về chứ không nằm viện, anh ta hết cách chỉ có thể nghe theo cô.
Bà Tuyết vốn đã không tán thành chuyện này, bây giờ thấy cô khóc, bà lập tức nghĩ cô đang bị đau.
Tĩnh Hàm lắc đầu nghẹn ngào nói:
“Bà dì ơi, cháu... cháu không muốn ai chết vì cháu hết, cháu đã hại bạn ấy rồi đúng không?”
Bà Tuyết nhìn vào điện thoại trên tay Tĩnh Hàm và đọc được tin tức về cái chết của Thu Giai, sau đó thở dài xoa đầu cháu gái an ủi:
“Cháu bị nó bắt nạt suốt mấy tháng, những điều nó làm với cháu còn kinh khủng hơn thế, nhưng cháu vẫn kiên cường sống sót, mà nó lại ích kỷ bỏ lại cha mẹ không quan tâm chỉ muốn tìm sự giải thoát cho mình. Huống chi chúng ta lại không dồn nó vào đường cùng, bà dì không công khai tội ác của nó cho truyền thông cũng không cấm các trường học khác cho nó vào học, là do nó tự nghĩ quẩn thôi.”
Bà Tuyết cảm thấy cháu gái quá lương thiện, thậm chí có lúc bà nghĩ nếu tính tình của cô ác liệt được một phần của bà ngoại và mẹ mình thì đã không phải đau khổ chịu đựng bị người ta hành hạ trong mấy tháng qua rồi.
Tĩnh Hàm vẫn khóc, bàn tay cô siết chặt vạt áo, lúc này đây cô không biết mình đã làm đúng hay chưa? Cô chỉ muốn tạo vỏ bọc để bảo vệ mình chứ không muốn ai chết.
Nhưng mà hiện tại một mạng người đã mất vì cô...
“Bà dì của cháu nói đúng đấy, cháu không phải ôm quả báo của kẻ ác vào mình rồi tự bi thương như vậy, nên nhớ, cháu không có lỗi nên không cần áy náy biết không?”
Một giọng nam trầm thấp vang lên khiến hai bà cháu quay đầu sang nhìn.
“Dượng.”
Tĩnh Hàm khẽ gọi một tiếng, chú Cường gật đầu, sau đó nói với người bên cạnh:
“Ngài Trầm, đây là mẹ vợ và cháu ngoại gái của tôi.”
Sở Thần gật đầu chào bà Tuyết sau đó nhìn chằm chằm Tĩnh Hàm, trong lòng anh sinh ra một cảm giác rất khác lạ với cô gái này, giống như đã từng quen biết cô vậy.
“Chúng ta đã từng gặp nhau sao?” Sở Thần hỏi.
Tĩnh Hàm đứng nép sau lưng bà Tuyết khẽ lắc đầu.
Khí thế của người đàn ông này quá mạnh khiến cô hơi sợ, đây là bản năng nguyên thủy của động vật khi đứng trước kẻ săn mồi.
Ánh mắt của chú Cường chợt lóe, đang lúc chú ta không biết nên lấy lòng ngài Trầm thế nào, nếu ngài ấy có hứng thú với con bé Tĩnh Hàm, vậy chú ta không ngại dâng tặng đứa cháu đổi lại một chút lợi ích.
Tính toán xẹt qua, chú Cường cười hỏi:
“Hai bà cháu đến trung tâm mua sắm à?”
Bà Tuyết gật đầu đáp:
“Đúng vậy, quần áo của con bé Tĩnh Hàm quá ít, mẹ muốn mua cho nó vài bộ có mà thay đổi.”
Hiện tại họ đang đứng ở bên ngoài trung tâm thương mại lớn nhất thành phố, chạm mặt chú Cường và đối tác của chú ta tại đây cũng không lạ, dù sao nơi này phần lớn dành cho người có tiền đến hưởng thụ.
Chú Cường không hỏi gì nữa mà cung kính mời Sở Thần đi theo mình tới địa điểm bàn chuyện làm ăn, bà Tuyết cũng dẫn Tĩnh Hàm bước vào cửa hàng trang phục.
Mà lúc hai bên vừa tách ra, Sở Thần lại quay đầu nhìn theo bóng lưng của Tĩnh Hàm, mãi cho đến khi cô biến mất, anh mới thu hồi tầm mắt.