Mặc kệ cha mẹ của Thu Giai van xin đến cỡ nào thì bà Tuyết cũng không bỏ qua, đặc biệt là khi nhìn thấy cái đầu bị băng bó của cháu gái, lửa giận trong lòng bà không cách nào ức chế được.
Kết cục của vụ việc này chính là Thu Giai thôi học, sản nghiệp của cha mẹ cô ta vướng phải rắc rối lớn phải bán đổ bán tháo để trả nợ, còn đám bạn tiếp tay cho cô ta thì bị hạ hạnh kiểm yếu, đình chỉ học một tuần răn đe.
Một kích vừa ra, đám học sinh trong trường đều im như thóc, không ai dám bắt nạt Tĩnh Hàm, tuy nhiên cũng không ai dám tới gần làm bạn với cô nữa.
Tuấn Hào cũng nghe được tin tức, khóe môi của anh hơi nhếch lên.
“Mới vừa rời đi thôi đã nhảy nhót lợi hại như vậy rồi, quả nhiên chim nhỏ vẫn nên bị nhốt vào lồng.”
Sau khi tan học, Tuấn Hào không trở về nhà mình mà đi thẳng đến bệnh viện Thu Giai đang nằm, thấy anh đến thăm con gái, cha mẹ của cô ta cũng không ngăn cản, thậm chí còn chừa không gian riêng cho hai người.
Mấy ngày nay tuy vì con gái mà họ lao đao, nhưng nhìn tinh thần cô ta không ổn định, họ cũng không dám trách cứ.
Nhìn thấy Tuấn Hào, Thu Giai như tìm được sợi rơm cứu mạng, cô ta vồ lấy anh hoảng hốt nói:
“Tuấn Hào cứu em với, bọn chúng muốn cả nhà em chết, anh mau cứu em đi mà.”
Tuấn Hào hất tay cô ta ra, lấy khăn ra lau bàn tay của mình như thể cô ta là thứ gì đó dơ bẩn lắm vậy.
“Cô nghĩ thế nào mà cầu xin tôi giúp cô trong khi cô làm tổn thương Tĩnh Hàm vậy hả?”
Thu Giai lắc đầu khó tin lớn tiếng chất vấn:
“Anh cũng ghét cô ta mà? Thậm chí anh còn khuyến khích thành viên trong hội học sinh tẩy chay bắt nạt nó, bây giờ anh lại đến đây nói vậy là sao?”
Chính vì anh như thế nên cô ta mới gom đủ tự tin ức hiếp Tĩnh Hàm, bây giờ anh lại phủi sạch quan hệ dồn hết mọi tội ác lên đầu cô ta sao?
Lúc này cô lại nghe Tuấn Hào nói:
“Đúng là vậy, cô làm rất khá, nhưng hiện tại cô hết tác dụng rồi, học sinh hư thì phải trả giá nha.”
Nhìn khuôn mặt toát lên vẻ điên cuồng của Tuấn Hào, Thu Giai sợ hãi lùi ra sau, khi cô ta muốn la lên thì đã thấy anh đặt một ngón tay lên miệng.
“Suỵt, đừng làm phiền cha mẹ của mình chứ, họ đã vất vả vì cô rồi, đừng khiến họ phải mất luôn cái mạng.”
Thu Giai nghe xong càng thêm hoảng hốt, cô ta run rẩy hỏi:
“Anh muốn làm gì? Anh không được đụng tới cha mẹ của tôi!”
Hiện giờ cô ta chỉ cảm thấy chàng trai trước mặt tựa như ác quỷ ngoi lên từ địa ngục, hoàn toàn không yêu thích gì nữa, anh quá xa lạ quá đáng sợ, thảo nào Tĩnh Hàm lại trốn tránh anh đến vậy.
Tuấn Hào đứng thẳng người nhếch môi lộ ra một nụ cười ôn hòa, chậm rãi nói:
“Có biết Trúc Linh, bạn thân của cô chết như thế nào không? Công an nói cô ta chết do một cú đập mạnh từ sau ót, nhưng thực tế không phải vậy, khi bị gõ toét sọ, cô ta vẫn còn sống, nếu được cấp cứu kịp thời có lẽ cô ta sẽ không chết...”
Thu Giai trừng to đôi mắt không dám tin, toàn thân cô ta run bần bật, một cảm giác buồn nôn xộc thẳng lên cổ họng.
“Anh đã giết Trúc Linh? Tại sao...”
Giọng nói của cô ta vì sợ hãi mà lạc đi, nước mắt lộp bộp rơi xuống, Tuấn Hào lại rất thích thú với tình trạng của cô ta, anh nhẹ giọng nói:
“Do cái thằng Hoàng Long kia dám nhìn ngó đồ chơi của tôi và vô tình bạn của cô được chọn mà thôi.”
“Ọe!”
Thu Giai nghiêng đầu nôn mửa, cô ta sắp bị anh bức điên rồi, ánh mắt của cô ta tràn ngập sự khiếp đảm, tâm trí như sợi dây đàn bị căng chặt có thể đứt bất cứ lúc nào.
Đối diện truyền tới tiếng cười ma quỷ của Tuấn Hào, anh kề sát vào mặt cô ta, cười nói:
“Cô muốn thử cảm giác từ từ chết đi giống Trúc Linh không?”
...
Bên trong diễn đàn trường trung học phổ thông Phú Gia, một tin nhắn xuất hiện ngang trời khiến toàn bộ học sinh hốt hoảng.
“Con Thu Giai nhảy lầu tự sát rồi.”