Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 233: Còn tiền




Chẳng những thất thủ, còn phải thâm vốn năm lượng bạc.

Tiền gia nơi nào có?

Kỳ thật lúc trước Tiền gia lão thái thái cũng nghe đến việc tôn tử của nàng xảy ra chuyện, cũng chạy đến Vĩnh Phúc thôn, chỉ là nàng đi chậm, mới đến nửa đường Đại Tiền đã trở lại.

Ngày hôm sau, hắn liền ra cửa tìm việc, vẫn luôn không trở về.

Cố Vân Đông cũng chưa từng nghĩ tới việc thúc giục người ta trả nợ, tuy rằng có giấy nợ, nhưng nàng lúc ấy cũng không có viết rõ ngày phải trả tiền lại. Nàng biết khi Đại Tiền ra ngoài kiếm việc thì trong nhà chỉ còn mình Tiền nãi nãi, liền càng sẽ không đi.

Chỉ là không nghĩ tới, trong lúc ăn tết thế này, Tiền nãi nãi cư nhiên tới cửa.

Trong phòng thực ấm áp, Tiền nãi nãi đã cảm giác tay không còn lạnh băng như lúc trước, mới chậm rãi từ trong lòng ngực móc ra một cái mảnh vải.
Mảnh vải nằm trên tay nàng, được nàng một tầng lại một tầng mở ra, chậm rãi lộ ra bạc vụn bên trong.

Nàng run run rẩy rẩy đem bạc vụn từng bước từng bước đặt ở trên bàn, đếm đếm, đếm xong rồi mới nhìn về phía Cố Vân Đông, “Cô nương, đây là năm lượng nhà ta thiếu ngươi, ta đều đã đem đến đây.”

Cố Vân Đông sau một lúc lâu đều nói không ra lời.

Tiền nãi nãi rũ đầu thấp giọng nói, “Đại Tiền hắn là một hảo hài tử, chỉ là nhất thời luẩn ở ngay ngã ba đường, về sau hắn sẽ không như thế nữa. Hắn không nghĩ đến việc quỵt nợ số tiền này đâu, ngày đó trở về hắn liền chạy ra ngoài đi kiếm việc làm, sáng hôm nay vừa mới trở về. Vừa đến nhà liền nói tiền thiếu ngươi đều kiếm đủ rồi, hiện tại mệt nên ở nhà ngủ, ta liền lại đây đưa cho ngươi, cô nương xin lỗi, ngươi tha thứ hắn, không nên trách hắn được không?”
Cố Vân Đông đối mặt với con ngươi hơi hơi có chút vẩn đục của Tiền nãi nãi, cảm giác cổ họng có chút nghẹn.

Một hồi lâu mới khàn khàn mở miệng, “Được, biết sai có thể sửa ta liền tha thứ cho hắn.”

Mấy nếp gấp trên mặt Tiền nãi nãi đều buông lỏng ra, cười đến đôi mắt đều mị lên, “Hảo, hảo, ta đây liền đi trở về.”

Nàng nói xong cầm quải trượng muốn đi, ngay cả giấy nợ cũng chưa xin lại.

Cố Vân Đông vội đỡ nàng ngồi xuống, “Tiền nãi nãi à, không vội mà đi, đang Tết nhất, người tới nhà của ta nào có đạo lý đến chén nước cũng không uống chứ, tới, đây là nước đường, ngươi nếm thử xem, ngọt lắm.”

“Cô nương, ta này…”

“Nói nữa, lúc trước khi để Đại Tiền trở về hắn đã viết cho ta một cái giấy nợ, ta cũng không biết đặt ở nơi nào, còn phải tìm lại xem còn không, để đưa cho ngươi miễn cho sau này nói không rõ có phải hay không?”
Tiền nãi nãi nghe vậy mới nhớ tới còn có chuyện này, cái này nàng cũng không dễ đi.

Quải trượng bị Cố Vân Đông đặt ở một bên, trong tay cầm cái chén nước ấm, nàng theo bản năng nâng lên uống một ngụm, lập tức liền sửng sốt.

Thật sự ngọt tư tư, nhưng lại không giống thời điểm tuổi trẻ nàng từng được uống đường đỏ, trừ bỏ ngọt thì mùi vị cũng khác một chút.

Cố Vân Đông lại cho nàng ăn chút điểm tâm mềm mại, nhưng lão nhân gia lúc này nói cái gì cũng không chịu ăn.

Vừa lúc này Cố Vân Thư Cố Vân Khả hai người đã trở lại, nàng vẫy vẫy tay, làm cho bọn họ dụ dỗ Tiền nãi nãi ăn cái gì đó.

Nàng chính mình xoay người trở về phòng, thực mau tìm được tờ giấy nợ kia.

Chỉ là nhìn tờ giấy trong tay, lại hơi hơi thở dài một hơi.

Năm lượng bạc kia nàng là muốn thu, nếu làm phải trả giá đại giới, nếu là thấy người ta đáng thương liền miễn. Vậy nàng còn như thế nào quản lý xưởng cùng cửa hàng, quay đầu nhân gia đã làm sai chuyện tình ở trước mặt nàng vừa khóc vừa tố khổ liền không có việc gì, xưởng kia của nàng nhiều nhất cũng chỉ tồn tại được theo cái quy mô hiện tại mà thôi.
Nhưng nhìn Tiền nãi nãi liền như vậy mà trở về, nàng cũng làm không được.

Con người Tiền nãi nãi cũng không tồi, nàng không nghĩ tới muốn cuộc sống của người ta đi xuống.

Huống hồ, đối với Đại Tiền trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà có thể kiếm được năm lượng bạc, hiển nhiên người này cũng không phải là một người quá ngu xuẩn