Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 232: Tiền gia nãi nãi tới




Mùng hai tết là ngày chúc tết người thân, Đổng Tú Lan đều mang theo ba hài tử đi nhà mẹ đẻ.

Cố Vân Đông không thân không thích, dẫn theo ba người Dương thị đi học đường huyện thành, vừa lúc chúc tết Tần phu tử.

Buổi chiều lại đi Liễu gia, Liễu lão gia tử có đại nữ nhi đã xuất giá vừa lúc trở về, bởi vậy bọn họ không ra cửa.

Mùng ba Cố Vân Đông liền không ra cửa, Trịnh Cương mang theo người nhà lại đây, Triệu Trụ thế nhưng cũng mang theo Cẩu Thặng lại đây chúc tết.

Rồi đến mùng bốn, trước cửa lại tới một người không thể tưởng tượng được.

Người này ăn mặc xiêm y đầy những mụn vá, chống quải trượng, tóc đều đã bạc gần hết, hơi hơi run run đứng ở cổng lớn nhìn xung quanh.

Đổng lão cha thiếu chút nữa cho rằng nàng là tới ăn xin, hỏi nhiều thêm hai câu, mới biết được lão thái thái này là bà bà Tiền gia, nói là tới trả tiền.
Chỉ là khi đến trước cửa, nhìn đến đại môn khí phái này, nàng liền có chút sợ, trong lòng bồn chồn, lúc này mới chần chờ không dám tiến lên gõ cửa.

Đồng lão cha không quen biết người này, vội vàng đi bẩm báo Cố Vân Đông.

Cố Vân Đông trước tiên mời người tiến vào, thấy lão thái thái có vẻ rất lạnh, vội đem chậu than dọn vào đây để làm nàng thấy ấm áp hơn.

Nàng chưa từng gặp mặt nhưng nàng cũng biết Tiền gia ở thôn bên rốt cuộc là ai.

Chính là người cùng Thung Tử Hồ Lượng bọn họ cùng nhau tới nhà nàng làm tặc vừa vặn bị bắt Đại Tiền.

Lúc trước khi nàng bắt mỗi người bọn họ đều phải giao ra năm lượng bạc, Hồ Lượng giao, nhà Triệu Trụ còn tính có thể, khẽ cắn môi cũng có thể giao ra được. Nhà Thung Tử giao một chút, dư lại cũng đã trả hết.

Chỉ có Đại Tiền, lúc ấy bốn người bên trong có ba người có người nhà tới, chỉ có nhà hắn là không ai tới. Bởi vậy cuối cùng hắn phải viết giấy nợ mới đi, lần này vừa đi liền không có tin tức.
Sau Thung Tử làm việc cùng nàng mới nói, Đại Tiền là đi ra ngoài tìm việc.

Nhà hắn chỉ có một nãi nãi, tuổi già nên chân cũng không còn nhanh nhẹn. Thời điểm Đại Tiền mới sinh ra đã sinh bênh, cha mẹ hắn mang theo hắn đi huyện thành xem đại phu, kết quả năm ấy huyện thành thực loạn, ngay lúc đó huyện lệnh đại nhân chẳng những sợ chết còn ngu đần, ba ngày trong thành thì đến hai ngày phát sinh loạn đấu, cha mẹ hắn trở thành cá ở trong chậu, đều chết.

Cuối cùng Đại Tiền được một người cùng thôn bảo vệ mang về được, ngay cả bệnh cũng khỏi.

Người trong thôn đồn đãi vớ vẩn rằng hắn là một ngôi sao chổi, khắc cha khắc mẹ, dùng mệnh của cha mẹ để đổi mệnh cho mình.

Đại Tiền từ nhỏ đã bị chỉ chỉ trỏ trỏ, chỉ có nãi nãi của hắn là không tin những lời này đối xử với hắn thực tốt, nhưng cái tự ti mẫn cảm của hắn lại dưỡng ra tính tình hung ác nham hiểm.
Hắn khi còn nhỏ cũng không có bằng hữu, thường xuyên bị đánh đến cả người đều là thương tích. Sau lại chậm rãi trưởng thành được một chút, hiểu được đánh trả, nhưng phần lớn đều đánh không lại.

Hồ Lượng xem như là bằng hữu đầu tiên của hắn, chẳng những thời điểm hắn bị đánh đã giúp hắn, còn mang theo hắn đi tác quai tác quái.

Cứ việc đi theo hắn lăn lộn về sau, Đại Tiền liền biết Hồ Lượng làm sự tình cũng không phải chính đạo.

Nhưng là có quan hệ gì đâu? Bọn họ là bằng hữu, hẳn là phải trợ giúp lẫn nhau. Hơn nữa những người này trước nay cũng chỉ toàn đánh hắn mắng hắn, bọn họ chỉ là trộm một chút đồ vật, lại không làm bị thương bọn họ.

Nhìn xem, sau khi hắn đi theo Hồ Lượng, những người này vừa nhìn thấy mình liền sợ, sợ muốn chết.
Vì thế Tiền nãi nãi tức giận đến không được, nhưng có biện pháp nào sao? Nàng tuổi lớn, quản không được.

Cho đến mấy tháng trước Tiền nãi nãi tức giận hôn mê một hồi, đại phu nói nàng không thể chịu được thêm kíƈɦ ŧɦíƈɦ nào nữa, Đại Tiền mới tỉnh táo lại.

Hắn chỉ có một người thân là nãi nãi, từ nhỏ sống nương tựa lẫn nhau, như thế nào lại bỏ mặc nàng xảy ra chuyện.

Bởi vậy Đại Tiền đi tìm Hồ Lượng nói chính mình về sau không muốn chung chạ cùng hắn nữa, an an phận phận làm ruộng.

Hồ Lượng đương nhiên không chịu, ngay cả Thung Tử cùng Cẩu Thặng ngay lúc đó đều không thể lý giải, mắng to hắn vong ân phụ nghĩa, súc sinh không bằng.

Nhưng tâm ý Đại Tiền đã quyết, không có biện pháp, cuối cùng Hồ Lượng yêu cầu hắn lại đi làm một phi vụ cuối cùng.
Phi vụ cuối cùng kia, lại chính là đi trộm tiền của Cố Vân Đông, kết quả là, thất thủ.