Nói Yêu Em Muộn Màng

Chương 71: Âm mưu mới




Do dự một lúc cuối cùng Nạp Tiều Quân cũng đồng ý thương lượng.

- Được! Tôi đồng ý thỏa thuận với ông.

Nói xong, anh ta lấy trong túi áo ra một cái USB đưa cho Nguyên Đằng nhưng lại không thả tay đưa hoàn toàn khi ông ta định nhận mà lại nói thêm một câu nữa.

- Ông còn chưa nghe điều kiện của tôi đấy!

Nguyên Đằng bật cười, tạm rút tay về và nói

- Điều cậu muốn là gì?

Nạp Tiều Quân không suy nghĩ gì lâu nữa mà lập tức nói ra điều mình mong muốn.

- Con của Kha Duẫn. Tôi muốn nó không bao giờ được sinh ra!

Yêu cầu của anh ta đã khiến Nguyên Đằng hơi bất ngờ, nhưng lại khá vui mừng.

- Thật không ngờ lại có sự trùng hợp như vậy đấy. Không giấu gì cậu, mục tiêu của tôi cũng bao gồm cả đứa con chưa chào đời của Kha Duẫn.

Nạp Tiều Quân cũng sững người trong vài giây, sau đó đưa ra ý định từ lâu của mình với giọng điệu đầy tàn độc.

- Vậy ông giết nó ngay bây giờ được chứ?

Nguyên Đằng nhìn vẻ mặt khẩn trương của anh ta mà không khỏi thấy buồn cười nên đưa ra gợi ý cho anh ta

- Nếu cậu muốn tôi giết nó ngay bây giờ thì tôi sẽ giết cả Tống tiểu thư, người phụ nữ cậu yêu nhất đấy. Cho nên tôi đã có kế hoạch hoàn mỹ hơn ý tưởng của cậu rồi đấy.

Ông ta tạm ngừng rồi tiếp tục nói.

- Đó chính là đợi nó chào đời rồi mới ra tay.

Kế hoạch này đúng là ngoài sức tưởng tượng của Nạp Tiều Quân.

Nhìn anh ta tỏ vẻ bất ngờ, Nguyên Đằng cười lớn và bắt đầu nói rõ hơn

-----------------------------

Sa Tử Đình vừa về đến nhà đã nhận được tin dữ đó là mẹ cô vừa nhập viện vì lên cơn đau tim. Tin này khiến cô suýt nữa không thể đứng vững, mẹ cô lên cơn đau tim chắc chắn là đã biết được chuyện gì rất lớn ngoài khả năng kiểm soát của bà. Chuyện đấy có thể là chuyện cha cô lăng nhăng bên ngoài?

- Tiểu Thúy, tại sao mẹ tôi lại đột nhiên lên cơn đau tim? Không phải tôi đã dặn rất kỹ là cho mẹ tôi uống thuốc đúng giờ sao?

Cô người làm tên tiểu Thúy hoảng loạn kể lại mọi chuyện đã diễn ra

- Tiểu thư, bọn em vẫn cho phu nhân uống thuốc theo giờ. Còn chuyện phu nhân đột nhiên lên cơn đau tim không phải do việc uống thuốc đâu ạ, em nghĩ là do người đàn ông vừa nãy đến tìm phu nhân ạ.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của cô. Nạp Tiều Quân đúng là đã đến tìm mẹ cô và nói hết mọi chuyện với bà nên bà mới đột ngột lên cơn đau tim rồi phải nhập viện. Giọng cô kích động và cuống cuồng gặng hỏi cô người làm.

- Người đàn ông? Hắn ta đã nói gì với mẹ tôi cô có nghe được không?

Tiểu Thúy thành thật lắc đầu, kể không sót một chi tiết.

- Có hai người đàn ông đến đây và nói muốn gặp phu nhân. Sau đó phu nhân mời họ ra sau vườn để nói chuyện, phu nhân không cho ai lại gần kể cả quản gia ạ, cho nên bọn em đều không nghe được người đó nói gì với phu nhân cả. Sau một lúc thì bọn em nghe tiếng thở hấp hối của phu nhân nên đã hớt hải chạy đến thì hai người kia chỉ im lặng rồi rời đi. Lúc đấy tất cả mọi người chỉ nghĩ đến việc đưa phu nhân đến bệnh viện mà không quan tâm người đàn ông đó đến vì mục đích gì nữa.

Hai tai Sa Tử Đình ong ong như không thể tin nổi vào những gì mình vừa nghe nữa.

Nạp Tiều Quân!

Tên khốn đó lại dám lật lọng nhanh như vậy. Anh ta đụng đến mẹ cô rồi thì cô không còn gì phải sợ nữa

--------------------------------

Trong con hẻm cũ kỹ, những bức tường quanh năm phủ đầy rêu, căn nhà cuối hẻm hiện đang trở nên đáng chú ý vì chiếc Maybach sang trọng đậu trước đó đã được một lúc. Bên trong căn nhà nhỏ, cũ nát mà mưa dột một nửa, hoàn toàn không phải một nơi phù hợp với vị khách đang ghé thăm. Gia chủ là một bà lão khoảng ngoài bảy mươi và một người đàn ông trung niên đang sợ hãi nhìn vị khách trước mặt.

- Thật không ngờ ông tốn bao nhiêu công sức nhưng vẫn phải để mẹ mình ở trong căn nhà không bằng chuồng chó như vậy đấy. Như vậy không thấy oan uổng và bất công sao?

Người đàn ông trung niên đứng bên cạnh che chắn cho bà lão, cũng là mẹ của ông ta và cất giọng kích động đáp lại.

- Kha tổng, tôi không biết cậu đến đây với mục đích gì. Tôi và cậu chẳng có gì để nói với nhau cả. Mời cậu về cho! Đừng làm phiền mẹ tôi nghỉ ngơi.

Kha Duẫn đổi lại tư thế ngồi, thản nhiên nói tiếp.

- Không biết kẻ nào có thể mua chuộc ông nhưng lại không thể đáp ứng được hết mong muốn của ông. Dù là vậy ông vẫn cam tâm bán mạng cho kẻ đó? Đây không biết có được gọi là ngu ngốc không đây?

Ánh mắt người đàn ông trung niên kia lộ vẻ hoảng sợ, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra thật bình tĩnh đáp lại những lời công kích vừa rồi.

- Kha tổng, tôi và cậu từ trước đến nay nước sông không phạm nước giếng nên cậu đừng đến đây nói những lời này. Nếu cậu vẫn cố tình làm phiền chúng tôi thì tôi buộc phải thất lễ đấy!

Kha Duẫn vừa cười vừa lắc đầu, nụ cười đầy gian xảo cùng đắc ý.

- Chậc chậc! Trưởng phòng Vương, ông đâu cần phải nóng vội như vậy. Chúng ta có thể ngồi xuống từ từ nói chuyện cũng được.

Vẻ mặt Vương Kỳ càng lúc càng trở nên vô cùng khó coi. Tức giận cũng không hẳn mà sợ hãi thì cũng chằng giống lắm.

- Cậu đừng có nói khùng nói điên nữa! Nếu cậu không ra khỏi đây ngay thì tôi sẽ gọi cảnh sát đấy!

Biết những lời đe dọa này chẳng có tác dụng gì với một người như Kha Duẫn nhưng Vương Kỳ không thể cứ im lặng để hắn dồn ép thế này được.

Kha Duẫn đúng thật là như chẳng nghe thấy gì, rất bình thản tự nhiên, không nhanh không chậm nói.

- Tôi không biết kẻ nào đã mua chuộc ông nhưng tôi biết chắc chắn một điều là kẻ đó đã chết rồi. Ông giữ bí mật của một người chết để chống đối bao nhiêu người đang muốn giết ông à?

Vương Kỳ nghe câu này mới bắt đầu thấy hoảng sợ, có người muốn giết ông ta? Nhưng những gì ông ta biết đều không ai biết được cả, như Kha Duẫn vừa nói người biết tất cả đã chết rồi? Không lẽ nào?

Nhìn vẻ mặt hoảng loạn của ông ta, Kha Duẫn khẽ nhếch mép, có vẻ khá hài lòng.

Chỉ đến đây thôi, hắn không tiếp tục công kích nữa mà rất nhã nhặn đứng lên, còn gật đầu chào bà cụ rồi rời khỏi căn nhà cũ đấy.



Vương Kỳ nhìn theo với ánh mắt hoang mang tột độ, rốt cuộc thì mục đích hắn đến đây hôm nay là gì? Vẫn chưa nói gì cho ra nhẽ mà hắn đã rời đi như vậy rồi? Chẳng lẽ hắn đến đây chỉ để nói với ông ta là có người đang muốn giết ông ta thôi sao?

----------------------------------

Đã đến bệnh viện được một lúc rồi nhưng Sa Tử Đình lại không đủ can đảm để bước vào trong, cô không biết phải đối diện với người mẹ và người bạn thân của mình như thế nào đây? Dù họ không biết những gì cô làm nhưng mọi chuyện lại đi đến kết cục này cũng là từ cô mà ra cả. Cô có nên thú nhận tất cả với họ và xin họ tha thứ không đây?

Nhưng không! Trước khi làm những điều đó thì cô phải tìm cho ra Nạp Tiều Quân để tính sổ đã. Vừa nghĩ đến lại càng thêm tức tối, cô cầm điện thoại gọi liên tục cho Nạp Tiều Quân nhưng anh ta vẫn không bắt máy.

- Đừng gọi nữa! Cô có đứng đây gọi đến sáng mai thì anh ta cũng không nghe đâu.

Giọng nói lạnh lùng của nam nhân từ xa truyền đến và đã gần sát khiến Sa Tử Đình không khỏi hoảng loạn cùng bất ngờ. Tay cô vô thức buông điện thoại xuống, ngạc nhiên hỏi.

- Kha Duẫn? Sao anh biết tôi đang gọi cho ai chứ?

Kha Duẫn bước đến gần Sa Tử Đình, vẫn giọng điệu lạnh lùng đó.

- Những gì cô làm chỉ lừa được con nít mà thôi. Cô nghĩ tất cả đều ngu ngốc như cô vậy à?

Sa Tử Đình vừa bực vừa khó hiểu nhìn người đàn ông trước mặt. Nhanh chóng hỏi rõ

- Anh nói vậy nghĩa là sao? Đừng úp mở nưa, nói rõ đi!

Kha Duẫn rút tay ra khỏi túi quần và chỉ vào bên trong phòng bệnh, nhếch môi cười nhạt và nói

- Cô nghĩ mẹ cô không biết những gì cô đang giấu và những gì cô đang làm sao?

Chỉ câu đó thôi cũng đã đủ khiến Sa Tử Đình đứng hình mất vài giây. Mẹ cô đã biết hết tất cả? Chuyện ba cô lăng nhăng bên ngoài bà cũng đã biết hết ư? Bà còn biết cả việc cô cố tình giấu bà? Chuyện này là sao chứ? Nếu như bà đã biết hết tất cả thì sao vẫn không làm gì như vậy? Tại sao lại giả vờ như chưa biết gì và sống trong một màn kịch đấy?

Kha Duẫn im lặng như cho cô chút thời gian thích ứng rồi lại nói tiếp.

- Còn chuyện cô bị Nạp Tiều Quân đe dọa phải giết con của tôi và tiểu Diên? Cô ấy cũng đã biết cả rồi!

Sa Tử Đình lại thêm một lần bị sốc vì sự thật này, Tống Diên cũng đã biết hết? Và cũng lựa chọn im lặng, tỏ ra không biết gì như mẹ cô? Rốt cuộc thì lí do là gì chứ? Nếu đã biết hết tất cả thì cứ việc vạch trần cô để cả hai không phải rơi vào tình huống khó xử như vậy.

Mất một lúc, Sa Tử Đình mới có thể lấy lại tinh thần để nói chuyện rõ ràng với Kha Duẫn.

- Anh biết hết tất cả? Vậy anh nói tôi biết Nạp Tiều Quân đang ở đâu đi! Tôi muốn gặp anh ta để hỏi rõ.

Đúng là đã không nằm ngoài dự đoán của mình, Kha Duẫn nghe câu hỏi đầu tiên của cô mà không khỏi cười hả hê. Hắn lắc đầu và nói thêm một chuyện.

- Cô vẫn chưa hiểu sao? Vẫn nghĩ Nạp Tiều Quân là người đến tìm mẹ cô?

Sa Tử Đình khẽ nhíu mày, giương đôi mắt khó hiểu nhìn hắn.

- Ý anh là sao? Không phải Nạp Tiều Quân thì có thể là ai chứ....?

Vừa hỏi đến đây thì hình như cô đã mơ hồ đoán ra được đáp án. Cô chậm rãi hỏi từng từ

- Không lẽ nào....? Là anh sao?

Kha Duẫn chỉ chờ đến lúc cô đoán ra để gật đầu thừa nhận.

- Phải! Tôi là người đến tìm mẹ cô đấy. Những gì Nạp Tiều Quân định nói với mẹ cô tôi đều đã thay mặt anh ta nói hết rồi.

Từ hoảng loạn Sa Tử Đình đã chuyển sang tức giận vô cùng, như muốn nhào tới đấm thẳng vào mặt gã đàn ông này vậy.

- Tại sao hả? Tôi đã làm gì anh mà anh lại hại mẹ tôi nhập viện như vậy?

Kha Duẫn không hề lấy làm kinh ngạc trước thái độ quá kích này của cô mà ngược lại vô cùng bình thản như đấy là điều hiển nhiên.

- Hình như cô vẫn nghe chưa hiểu vấn đề thì phải? Chuyện ba cô ở bên ngoài từ lâu mẹ cô đã biết rôi. Tôi chỉ là đến nói cho bà ấy biết con gái yêu quý của bà ấy suýt nữa đã làm hại bạn thân của mình hòng che đậy tội lỗi của người cha phản bội gia đình.

Càng nghe hắn nói thì Sa Từ Đình càng thêm giận dữ, nhưng Kha Duẫn không để cô kịp nói gì đã sớm chen ngang nói tiếp.

- Hãy khoan tức giận nào Sa tiểu thư, cô có biết vì sao mẹ cô lại chọn cách im lặng như không biết gì không? Vì bà ấy cũng từng có suy nghĩ như cô, đó chính là bảo vệ cô và bảo vệ gia đình của mình. Nhưng sau đó bà ấy chính là muốn cho cô một cơ hội nói thật tất cả với bà ấy, mà cách cô chọn lại là ngoan cố che giấu đến cùng.

Hắn dừng một lát rồi tiếp tục nói.

- Còn về tiểu Diên, cô ấy cũng như mẹ cô, đợi cô nói hết tất cả. Vậy mà cô vẫn chọn im lặng để Nạp Tiều Quân điều khiển. Cô đã làm cô ấy thất vọng đấy.

Sa Tử Đình dường như đã hối hận về quyết định ngu ngốc của mình. Nhìn Tống Diên đang trò chuyện với mẹ mình trong phòng bệnh mà cô càng cảm thấy tội lỗi vô cùng, suýt chút nữa là cô đã hại chết những người thân nhất của cô rồi. Cô thật sự không còn mặt mũi nào để đối diện với họ cả.

- Nếu cảm thấy có lỗi thì vào nhận lỗi và xin họ tha thứ đi. Tôi đã tưởng cô sẽ có quyết định thông minh nhưng tôi tin lầm rồi. Cũng may cô còn nghĩ đến tình bạn bao nhiêu năm nay, nếu không thì tôi đã tiễn cô đi trước mẹ cô rồi.

Thật sự khi biết được chuyện Sa Tử Đình đồng ý thỏa thuận với Nạp Tiều Quân ra tay với con của hắn và Tống Diên thì hắn đã tức giận vô cùng, nếu không phải nể mặt Kha Luân và Tống Diên thì hắn đã dạy cho Sa Tử Đình một bài học rồi.

- Anh hai, anh lại ức hiếp Đình Đình sao?

Không khí đang im ắng thì chợt một giọng nói truyền đến phá tan đi. Kha Luân không vui bước đến bên cạnh Sa Tử Đình, nhìn Kha Duẫn như đang trách móc.

- Anh lo chuyện của anh đi, đừng suốt ngày phá em và Đình Đình nữa được không?

Đương nhiên là vì Kha Luân không biết chuyện đã xảy ra nên mới thấy khó chịu và bực tức như vậy. Nên Kha Duẫn cũng chẳng để tâm gì, hắn nhìn vào trong phòng bệnh lần nữa và nói với hai người đang đứng trước mặt.

- Hai người vào đi. Nói tiểu Diên đợi tôi xong việc sẽ quay lại đón cô ấy.

Nói xong hắn quay lưng rời khỏi, Huấn Dịch cũng nhanh gật đầu chào và bước theo sau.

Kha Duẫn vừa đi khỏi thì Kha Luân và Sa Tử Đình cũng đi vào trong phòng bệnh.

..................................

Đã đứng trước mặt mẹ mình rồi nhưng Sa Tử Đình lại không dám mở miệng nói gì mà chỉ im lặng cúi đầu. Kha Luân đứng bên cạnh vẫn chưa hiểu chuyện gì thì Sa phu nhân đang ngồi trên giường bệnh đã vẩy nhẹ tay gọi con gái mình đến.

- Đình Đình, con lại đây ngồi đi!



Sa Tử Đình lúc này mới nhích từng bước chân đến gần giường và ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Tống Diên.

Kha Luân cũng nhẹ bước đến đứng gần sau lưng cô ấy.

Sa phu nhân thở dài nhìn con gái mình đang im lặng cắn cắn môi, đôi mắt cụp xuống vì hối hận. Bà nắm tay con gái và điềm tĩnh nói.

- Đình Đình, chắc con đã nghe hết rồi. Mẹ không giận không trách con, mẹ cũng không oán gì cha con. Mẹ chỉ buồn và thấy thất vọng thôi. Con lại muốn giấu mẹ tất cả? Còn suýt nữa nghe lời kẻ xấu mà hãm hại mẹ con Diên Diên. Đình Đình à, sao con có thể hồ đồ như vậy chứ?

Sa Tử Đình rơm rớm nước mắt nhìn mẹ mình, tay cô nắm chặt tay mẹ hơn. Giọng cô lí nhí nghẹn ngào không thành lời.

- Mẹ, con xin lỗi! Con sai rồi.

Xin lỗi mẹ mình xong cô liền quay sang nhận lỗi với Tống Diên.

Kha Luân vẫn chưa hiểu rõ hết mọi chuyện nên vừa khó chịu vừa lo lắng không yên.

-------------------------------------

Vừa lái xe Huấn Dịch vừa nhìn lên kính chiếu hậu để quan sát sắc thái khuôn mặt của Kha Duẫn mới dám hỏi.

- Kha tiên sinh, sao ngài biết Nạp Tiều Quân sẽ không đến tìm Sa tiểu thư nữa vậy?

Kha Duẫn lật qua trang tài liệu khác, tay kia cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, bình thản nói.

- Mặc dù đến đe dọa Sa Tử Đình nhưng Nạp Tiều Quân đã sớm đoán được khả năng thành công sẽ không cao. Anh ta biết Sa Tử Đình sẽ do dự không dám ra tay với tiểu Diên nên cũng không đặt hết hy vọng vào cô ta. Bây giờ chắc anh ta đang tìm được đối tượng hợp tác tốt hơn nên mới không muốn liên lạc với Sa Tử Đình nữa.

Huấn Dịch nghe xong thì gật đầu, vô tình nói một câu.

- Cậu nghe rồi chứ nhị thiếu?

Đây đúng là một điểm sơ ý của cậu ta. Và Kha Duẫn đương nhiên đủ hút tinh ý để có thể phát hiện ra được cuộc gọi lén của cậu ta. Hắn không nói gì mà hỏi thẳng

- Là tiểu Luân?

Huấn Dịch rõ hơn ai hết nên chỉ việc cúi đầu thừa nhận.

- Vâng, là nhị thiếu nhờ tôi hỏi chuyện của Sa tiểu thư, có vẻ chỉ duy nhất cậu ấy là không biết chuyện gì đã xảy ra.

Tưởng đâu Kha Duẫn sẽ nổi giận nhưng hắn chỉ gật đầu một cái và cho qua chuyện này.

- Chỗ ông chủ Châu hẹn mấy giờ?

Huấn Dịch hiểu ý liền nhìn đồng hồ rồi báo.

- Bây giờ ngài đến đó là được rồi ạ!

Thấy Kha Duẫn gật đầu một cái, cậu ta liền trung vào việc lái xe đến điểm hẹn.

........................................

Sau khi Sa phu nhân đã ngủ, Tống Diên cũng rời khỏi phòng bệnh và đi dạo trong khuôn viên bệnh viện. Còn khoảng hai tháng là đến ngày sinh rồi nên bụng cô đã lớn hơn rất nhiều, đi lại cũng khó khăn hơn. Đi được hai vòng thì cô ngồi xuống ghế băng gần đó, tay xoa nhẹ bụng và cúi nhẹ đầu cười rất hạnh phúc.

- Diên Diên, tớ có thể ngồi cùng chứ?

Sa Tử Đình đi tới và nhẹ giọng hỏi.

Tống Diên ngước nhìn người bạn của mình, mỉm cười gật đầu một cái. Đồng thời một chếch qua một bên nhường chỗ cho bạn mình ngồi.

- Cậu ngồi đi!

Sa Tử Đình ngồi xuống thì im lặng một lúc rồi thở dài, lấy lại tinh thần mà nói.

- Tớ thật sự không còn mặt mũi nào để tự nhận là bạn thân của cậu nữa, tớ từng rất ghét Nạp Tiều Quân nhưng bây giờ tớ thấy bản thân tớ còn khốn nạn hơn anh ta nữa. Cậu không cần phải tha thứ cho tớ, tớ biết cậu cũng sẽ rất khó xử mà. Tớ xin lỗi cậu, xin lỗi bảo bảo.

Tống Diên cũng thở dài rồi lắc đầu, nhìn thẳng vào người bạn của mình mà nói.

- Cậu không cần phải xin lỗi tớ. Tớ hiểu cảm giác của cậu, tớ biết cậu đã phải đấu tranh tự tưởng như thế nào nào. Cho nên tớ không trách cậu, cũng không giận gì cả. Sau khi cha mẹ mất rồi, tớ mới càng hối hận, cậu không làm gì sai cả, đừng tự dằn vặt bản thân như vậy. Không phải cậu làm hại bảo bảo mà cậu đã cứu nó đấy thôi.

Những lời này cô nói rất chân thành, cô không muốn vì chuyện lần này mà đánh mất đi một tình bạn hơn mười năm. Hơn nữa, Sa Tử Đình từ đầu đến cuối vẫn chưa từng có ý định hãm hại mẹ con cô và bây giờ thì con của cô vẫn an toàn nên chuyện này càng hóa nhỏ càng tốt.

Nghe những lời này càng khiến Sa Tử Đình không thể cầm được nước mắt, vừa mừng vừa tủi mà nắm lấy tay Tống Diên, nghẹn ngào hỏi.

- Diên Diên, cậu nói thật chứ? Cậu không trách tớ thật sao? Chúng ta, chúng ta vẫn là chị em tốt của nhau đúng không?

Tống Diên cười nhẹ và gật đầu.

Chỉ cần như vậy thôi, Sa Tử Đình liền ôm chầm lấy cô bạn của mình, nghẹn ngào nói cảm ơn không ngừng.

--------------------------------------

Đã đến giờ đóng cửa nhà hàng nên Nạp Tiều Quân cũng đang chuẩn bị lấy xe về. Nhưng vừa định mở cửa xe thì một bàn tay chặn cánh cửa lại, anh ta nhìn lại phía sau thì thấy Kha Luân đang nhìn mình bằng ánh mắt vô cùng tức giận.

- Chúng ta nói chuyện một chút đi.

Nạp Tiều Quân miễn cưỡng bỏ tay ra khỏi cửa xe và gật đầu đồng ý.

- Cậu muốn nói gì thì nói nhanh đi! Tôi không có nhiều thời gian đâu.

Bốp!

Không một dấu hiệu báo trước, một cú đấm giáng vào mặt của Nạp Tiều Quân khiến anh ta nhất thời mất thăng bằng nên lùi về phía sau vài bước. Kèm theo đó là giọng cực kỳ phẫn nộ của Kha Luân

- Tên khốn! Đến khi nào mày mới chịu tỉnh ra hả? Mày hại chị dâu tao bao nhiêu lần không thành bây giờ mày còn hại cả người phụ nữ của tao? Tên rác rưởi như mày sao còn có thể sống đến bây giờ chứ?

Vừa nói cậu vừa túm cổ áo của Nạp Tiều Quân mà lôi anh ta tới để dồn vào chiếc xe của chính anh ta. Khi cậu vừa định giáng thêm một cú đấm thứ hai thì anh ta đã lên tiếng phản bác lại.

- Tức giận như vậy nhưng cậu có làm được gì không nào? Hay chỉ suốt ngày làm những trò con nít? Kha nhị thiếu, tôi thấy cậu đúng là đáng thương đấy, đến cả bí mật của gia đình mình mà cậu cũng không biết gì.