Nói Yêu Em Muộn Màng

Chương 70: Điều tra từ đâu?




Sau khi Tống Khiết rời đi được một lúc thì Tống Diên đã thức giấc. Vừa mở mắt ra là cô đã nhìn thấy Kha Duẫn đang mỉm cười nhìn mình, cô nở nụ cười đáp lại và tiện tay dụi dụi mắt.

- Em ngủ bao lâu rồi?

Kha Duẫn xoa xoa đầu cô rồi nhìn đồng hồ.

- Cũng khá lâu đấy! Đến nỗi hai chân anh sắp rụng rời rồi đây.

Nghe hắn nói vậy, Tống Diên mới hoảng hốt nhớ ra là mình đang nằm trên đùi của hắn. Một tay cô giữ trên bụng, một tay chống xuống ghế và ngồi dậy

- Em quên mất, anh mỏi lắm không?

Kha Duẫn giúp cô ngồi lại, mọi cử chỉ đều rất ân cần.

- Em và con ngủ ngon là được.

Vừa nói hắn vừa cúi xuống áp mặt vào bụng của cô, nụ cười hạnh phúc lẫn thỏa mãn.

- Hai mẹ con đói chưa nào? Anh bảo dì Dung chuẩn bị bữa tối nhé.

Tống Diên mỉm cười gật đầu nhẹ, hình như đang định nói gì đó mà không trọn ý.

- Anh và anh hai, hai người có phải đang....

Kha Duẫn chưa hiểu ý cô nên liền hỏi lại.

- Sao vậy? Em muốn biết chuyện hợp tác giữa anh và anh hai em?

Tống Diên như muốn hỏi tiếp nhưng rồi lại thôi.

- À không có gì? Em với con đói rồi, chúng ta ăn tối thôi.

Thật ra thì tất cả nội dung hai người họ bàn bạc hôm nay thì cô đã nghe được hết rồi. Bọn họ đều đang điều tra về Vương Kỳ, chuyện Vương Kỳ từng đến tìm cô và cuộc gặp bí mật giữ ông ta với cha cô trước khi biến cố xảy ra chắc bọn họ vẫn chưa biết, cô có nên nói ra điều này không chứ? Liệu nó có giúp gì được cho bọn họ không hay sẽ khiến cho mối quan hệ hiện giờ trở lại tình trạng tồi tệ như trước?

Tạm gác qua một bên trước đi đã. Cô lắc đầu cho đầu óc tỉnh táo lại và cùng Kha Duẫn ra khỏi phòng sách.

-------------------------------

Khu vườn rộng lớn này nằm ở vùng ngoại ô nên được thiên nhiên ban cho một khí hậu rất tuyệt diệu, thích hợp cho việc trồng nhiều loại cây khác nhau của các miền. Ông chủ của khu vườn đang chăm chú cắt tỉa từng chiếc lá trên một khóm cây cảnh, ông ta mặc bộ đồ làm vườn rất giản dị.

- Nguyên tổng!

Một người đàn ông khác chạy đến và dừng bước cách ông chủ kia một khoảng rồi cung kính chào.

Ông chủ kia vẫn tiếp tục công việc của mình, chỉ lên tiếng như đang cho phép người đàn ông kia nói tiếp.

- Có chuyện gì?

Người đàn ông kia cẩn trọng báo cáo, mồ hôi trán đang dần tuôn ra.

- Nguyên tổng! Tôi vừa biết được một bí mật đó là Kha Duẫn và Tống Khiết đã tạm gác thù hận sang một bên, bắt tay hợp tác với nhau rồi ạ!

Nguyên Đằng nghe được tin này chẳng khác nào sét đánh ngang tai, khó tin quay lại nhìn tên trợ lý của mình phía sau.

- Cậu vừa nói gì? Tống Khiết và Kha Duẫn hợp tác với nhau? Cậu lấy thông tin này ở đâu ra?

Tên trợ lý lấy ra một sấp ảnh đưa cho ông ta, cẩn thận báo lại.

- Đây là ảnh mà đám thuộc hạ chụp được trước Vân Phong Điện ạ.

Nguyên Đằng cầm vội đống ảnh đấy và xem  hết tất cả trong mấy giây, sự tức giận đã dâng lên trong lòng ông ta.

- Cái quái gì đây hả? Bọn họ có phải bị mất trí hết rồi không? Bỏ qua thù hận? Một lũ điên mà!

Đây là điều mà ông ta không mong muốn nhất, chỉ khi Tống Khiết và Kha Duẫn đấu đá với nhau thì ông ta mới được hưởng nhiều lợi. Vậy mà bây giờ bọn họ lại âm thầm hợp tác với nhau?

- Vậy hai tên đần độn đó đang làm trò ngu xuẩn gì hả?

Ông ta hỏi với giọng điệu vô cùng căm phẫn, hai mắt đục ngầu nổi lên sát khí bừng bừng.

Tên trợ lý cũng run sợ khi phải đối diện với cơn thịnh nộ của ông ta, càng phải cẩn thận hơn trong từng câu từng chữ.

- Bọn họ đang cùng điều tra về Vương Kỳ ạ. Vài ngày trước trợ lý của Tống Khiết có đến Chiết Giang - quê ngoại của Vương Kỳ để dò hỏi những thông tin liên quan từ hàng xóm xung quanh. Nhưng hình như bọn họ không tìm ra được gì đặc biệt cả!

Từng làm việc với nhau khi Tống gia chưa xảy ra biến cố nên Nguyên Đằng cũng biết khá rõ về Vương Kỳ. Lúc trước Vương Kỳ đảm nhận chức trưởng phòng tài chính của Tống Thị nhưng với Tống Thiên Minh cũng chỉ là quan hệ cấp trên với nhân viên bình thường mà thôi, cũng chẳng được Tống Thiên Minh đề cử gì nhiều. Ông ta cũng không chú ý gì đến Vương Kỳ. Nhưng sao Kha Duẫn và Tống Khiết lại điều tra về người này chứ? Không lẽ có liên quan gì đến Tống Thiên Minh?

Như vừa nhớ ra gì đó, ông ta hỏi lại tên trợ lí.

- Nạp Tiều Quân từng đến gặp Vương Kỳ?

Tên trợ lí gật đầu và trả lời.

- Vâng, nhưng không ai biết hai người họ đã nói gì cả. Và có vẻ Bách Long cũng không biết chuyện này.

Nguyên Đằng để cây kéo cắt tỉa lại vào trong thùng đựng dụng cụ, vẻ mặt như đang suy tính điều gì đó.

- Cậu giúp tôi hẹn gặp Nạp Tiều Quân.

----------------------------------

Vừa sáng sớm Sa Tử Đình đã đến Vân Phong Điện tìm Tống Diên rồi, nhưng hôm nay cô rất kỳ lạ, đó chính là cô né ánh nhìn của Kha Duẫn lúc hắn rời khỏi nhà mà cũng chẳng ai chú ý.

Bưng cốc sữa từ trong bếp ra ngoài vườn, Sa Tử Đình dừng bước lại do dự rất lâu. Nhìn Tống Diên đang ngồi trong vườn tay xoa xoa bụng trò chuyện cùng đứa con chưa chào đời rất vui vẻ, nhìn hình ảnh đó cô lại thấy đau lòng, đau cho chính bản thân cô, đau cho gia đình cô, đau cho mẹ con Tống Diên, đau cho tình bạn giữ hai người. Cô làm vậy có đúng không? Tống Diên sẽ hiểu cho cô chứ? Cô không thể bỏ mặc mẹ mình, càng không thể để gia đình mình tan vỡ. Cô cũng là bất đắc dĩ mà thôi...

Với Tống Diên cô chỉ còn có thể nói lời xin lỗi thôi, cô không phải một người bạn tốt, rốt cuộc thì cô cũng là một kẻ ích kỷ.

Cắn chặt răng, cô nặng nề bưng cốc sữa đi về phía Tống Diên. Cốc sữa trên tay cô trở nên nặng và nóng rát hơn bao giờ hết.



- Diên Diên, sữa của cậu đây! Uống đi kẻo nguội đấy.

Tống Diên không chút nghi ngờ gì mà đón lấy cốc sữa từ người bạn của mình. Cô còn cười rất vui và không quên cảm ơn. Thật không ngờ ngay khoảnh khắc cô đặt miệng cốc lên môi thì Sa Tử Đình liền giật lại cốc sữa.

- Đừng uống!

Tống Diên ngơ ngác nhìn cô bạn thân của mình, nhất là biểu hiện rất lạ kia, ánh mắt né tránh sợ sệt cùng hai tay đang run rẩy. Cô liền hỏi

- Đình Đình, sao vậy?

Sa Tử Đình lúng túng giơ cốc sữa lên và tìm đại một câu lí giải để lấp liếm.

- Tớ vừa thấy một con bọ bay vào trong cốc nên sữa này cậu đừng uống, rất hại cho bảo bảo đấy! Để tớ nhờ dì Dung đổi cho cậu cốc khác.

Nói xong, cô liền gọi dì Dung ngay mà không dám nhìn thẳng vào mắt của Tống Diên.

Là bạn thân hơn mười năm nên Tống Diên khá hiểu rõ người bạn này của mình. Những biểu hiện này của cô ấy thật sự cô chưa từng thấy bao giờ, rất là kỳ lạ. Chẳng lẽ cô ấy đang có bí mật gì đó không muốn cho cô biết?

------------------------------

Nghĩa trang lạnh lẽo đến rợn người, những cơn gió buổi chiều tối thổi qua rét buốt cùng không gian đáng sợ vô cùng. Hai người đàn ông đứng cùng nhau trước một ngôi mộ vừa được đặt hoa mới.

- Thật không ngờ tất cả đều được chôn cất cùng một nơi thế này đấy. Đây là nghiệt duyên sao?

Kha Duẫn nhếch mép cười nhẹ, giọng điệu trầm đều, ánh mắt lạnh lùng được che dưới lớp kính râm.

- Nghiệt duyên này đã sớm bắt đầu từ ba mươi năm trước rồi. Nên anh đừng quên lí do tôi và anh bắt tay với nhau vì muốn hóa giải nó.

Tống Khiết đút hai tay vô túi quần, nghe giọng có vẻ dửng dưng và cợt nhả.

- Nếu cậu muốn tháo gỡ thù hận đó thì hai năm trước đã không ra tay với Tống gia như vậy rồi.

Câu này vừa nghe đã biết đang giễu cợt, Kha Duẫn cười nhẹ. Nhìn sang ngôi mộ bên cạnh, trầm mặc trong giây lát.

- Hai năm trước khi bắt đầu kế hoạch trả thù, tôi đã không nghĩ rằng mình sẽ có tình cảm với tiểu Diên. Mọi chuyện diễn ra sau đó đều nằm ngoài dự tính của tôi. Nhưng tất cả đều không thể thay đổi sự thật của ba mươi năm trước.

Tống Khiết bước thêm ba bước đến cạnh bia mộ kia, nói vu vơ.

- Thật không ngờ Kha gia của cậu lại có thể dùng chiêu hoán đổi thân phận này để che mắt thiên hạ suốt ba mươi năm đấy. Nhưng cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra. Bí mật mà Kha gia che giấu suốt ba mươi năm nhưng Vương Kỳ lại biết được thì cũng đồng nghĩa là còn người khác biết được chuyện này. Nên cậu nghĩ bí mật này còn giấu được bao lâu nữa?

Đương nhiên Kha Duẫn hiểu được ý của những lời này. Thời gian không còn nhiều nữa rồi, trước khi bí mật của Kha gia bị bại lộ trước thế giới thì hắn phải tìm ra được những bí mật khác được cất giấu từ ba mươi năm trước. Tại sao Vương Kỳ lại biết được chuyện này? Ai là người đứng đằng sau ông ta? Còn Nguyên Đằng, ông ta đã biết được gì chưa? Và trong mối ân oán này thì ông ta là ai?

Nhìn qua thấy vẻ mặt lạnh lẽo trầm tư của Kha Duẫn, Tống Khiết cũng ngẫm nghĩ suy tư một lúc rồi nói tiếp.

- Cậu nên nhớ tôi chỉ là tạm gác thù hận qua một bên để hợp tác với cậu chứ không phải tôi sẽ bỏ qua hết tất cả. Sau khi làm rõ tất cả những chuyện này, tôi sẽ giải quyết ân oán với cậu sau. Trong thời gian đó, cậu lo mà chăm sóc em gái tôi cho tốt; nếu cậu và Kha gia còn làm gì tổn hại đến con bé thì chúng ta sẽ không có hợp tác gì nữa cả.

Mấy lời này của anh khiến Kha Duẫn vừa giận vừa thấy nực cười.

- Theo như những gì tôi nhớ thì người làm tổn hại đến tiểu Diên cũng bao gồm cả anh đấy.

Hắn đổi nhẹ tư thế đứng, như nhớ ra thêm điều gì cần nói.

- À đúng rồi, anh đã chọn Nạp Tiều Quân là em rể nhưng sao bây giờ lại đột ngột đổi ý chứ?

Tống Khiết không hiểu hết ý nghĩa của câu hỏi này nên trả lời bằng một câu bông đùa.

- Chắc cậu hiểu lầm rồi đấy chứ tôi đâu hề khẳng định là sẽ không để Nạp Tiều Quân làm em rể tôi đâu chứ.

Kha Duẫn nghe xong liền bật cười nhẹ, lắc đầu một cách thong thả.

-------------------------------------

Rời khỏi Vân Phong Điện mà Sa Tử Đình như vừa trải qua một cuộc tra tấn tinh thần vô cùng gay gắt. Cô thở dài một hơi nặng nề rồi lái xe rời đi. Vừa đi được một lúc, điện thoại của cô lại đổ chuông, cô bật nút nhận cuộc gọi trong khi đang lái xe.

- Tôi nghe đây!

Đầu dây bên kia trả lời bằng giọng điệu cợt nhả cùng vài phần giận dữ.

- Sa tiểu thư, có phải cô đang thử thách tính kiên nhẫn của tôi hay đang xem thường tôi? Nếu cô không làm được thì để tôi tự mình ra tay vậy.

Điện thoại của Nạp Tiều Quân đúng là một điềm gỡ đối với cô mà. Nhận cuộc gọi này cô vừa giận vừa lo.

- Chẳng phải anh muốn tôi thực hiện cho anh hai việc sao? Tôi sẽ lừa lấy chữ ký của Kha Duẫn trước, sau đó tôi sẽ làm điều còn lại.

Nạp Tiều Quân hừ lạnh một tiếng, giọng điệu trở nên cộc cằn và tàn ác.

- Tôi biết cô sẽ không nỡ ra tay, đừng tìm cách kéo dài thêm thời gian nữa. Bây giờ cô chuẩn bị tinh thần đến bệnh viện nhận xác mẹ cô đi là vừa, à còn phải chuẩn bị giải thích với truyền thông đi đã.

Dù không biết có thể thay đổi được gì hay không nhưng vẫn cố gắng thuyết phục anh ta lần nữa.

- Nạp Tiều Quân, anh làm vậy là hại Diên Diên đấy. Dù thế nào thì đứa bé cũng là một phần xác thịt của cậu ấy, anh giết nó khác gì giết cậu ấy không? Nếu anh thật sự yêu cậu ấy thì nên chúc phúc cho cậu ấy đi. Diên Diên đã khổ nhiều rồi, không phải anh cũng biết rất rõ sao?

Nạp Tiều Quân tức giận, hắng giọng nói.

- Vì tôi yêu Diên Diên nên mới muốn cô ấy ở bên cạnh tôi. Đúng! Cô ấy đã khổ nhiều rồi, nhưng kẻ làm cô ấy khổ không phải Kha Duẫn sao? Cho nên tôi không thể để cô ấy tiếp tục ở bên cạnh tên ác ma đó được. Chỉ có giết chết đứa bé thì mới cắt đứt được mối liên hệ giữ hai người họ.

Sa Tử Đình vừa giận vừa bất lực cố gắng nói thêm.

- Anh vẫn không hiểu sao? Dù anh có giết đứa bé thì sao chứ? Cũng có thay đổi được sự thật là Diên Diên và Kha Duẫn yêu nhau không hả? Anh làm vậy chỉ khiến cậu ấy thêm ghét anh mà thôi. Có được cậu ấy thì sao chứ? Anh có nghĩ cậu ấy sẽ hạnh phúc không?

Nạp Tiều Quân càng nghe càng thêm tức giận, lớn tiếng cắt ngang.

- Cô không cần phải phí thời gian dạy đời tôi làm gì. Tôi cho cô ba ngày, nếu không ra tay được thì tôi sẽ đến tìm mẹ cô để nói chuyện cho rõ ràng.

Nói xong anh ta đã liền cúp máy mà không để Sa Tử Đình có cơ hội phản biện lại.

........................................



Cùng lúc mới tắt máy thì đã có người đến tìm Nạp Tiều Quân.

- Nạp nhị thiếu, ông chủ của chúng tôi muốn gặp anh. Có thể phiền anh đi cùng chúng tôi một lát không?

Nạp Tiều Quân nhìn đám người trước mặt bằng vẻ khó hiểu.

- Ông chủ của các người là ai? Sao lại muốn gặp tôi?

Người dẫn đầu đám người đó nói tiếp.

- Anh cứ đến gặp ông chủ của chúng tôi thì sẽ rõ ạ!

Nạp Tiều Quân nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn quyết định đi theo đám người đó.

Bọn họ dẫn anh ta ra cách nhà hàng mười lăm phút đi bộ về phía bên trái. Ở đây có vài chiếc xe đậu thành một hàng ngay ngắn nên lề đường. Anh ta được dẫn tới chiếc xe thứ hai, chiếc khác biệt duy nhất so với những chiếc xe còn lại.

- Ông chủ, Nạp nhị thiếu đã đến ạ!

Gã đàn ông dẫn Nạp Tiều Quân cung kính cúi đầu báo cáo với chủ nhân bên trong chiếc xe đó. Khi nghe được lệnh của người bên trong, anh ta mới cúi chào và lui ra.

Nạp Tiều Quân kinh ngạc nhìn lớp cửa kính dần dần hạ xuống, xuất hiện gương mặt một người đàn ông. Vừa nhìn thấy anh ta, người đàn ông đó đã nở nụ cười xã giao nhưng đầy mưu mô.

- Nạp nhị thiếu, hân hạnh được gặp cậu! Không biết cậu có thể cho tôi xin vài phút để trao đổi chút công việc được không?

Nghe câu chào hỏi của ông ta, Nạp Tiều Quân không khỏi nhếch mép cười nhạo.

- Cho vệ sĩ trực tiếp đến nơi bắt người mà lại còn xin phép sao? Ông cũng vui tính thật đấy, Nguyên tổng!

Nguyên Đằng không ngờ rằng anh ta lại biết mình, nhưng điều này càng khiến ông ta thêm hứng thú hơn với con người này. Nhanh chóng gạt đi vẻ mặt hoang mang, ông ta liền bật cười một cách sảng khoái.

- Một kẻ vô danh tiểu tốt như tôi mà lại được Nạp nhị thiếu đây biết đến đúng là vinh dự quá đấy.

Vừa nói ông ta vừa ra lệnh cho thuộc hạ của mình mở cửa cho Nạp Tiều Quân. Sau khi cánh cửa đóng lại thì chỉ còn hai người bọn họ ngồi vơi nhau.

- Cứ vào thẳng vấn đề đi. Ông muốn thỏa thuận về việc gì đây?

Vừa ngồi vào thì Nạp Tiều Quân đã thẳng thắn hỏi.

Nguyên Đằng cười vang như sấm, càng thêm hứng thú với hợp tác với anh ta.

- Nạp nhị thiếu đúng là rất thẳng thắn. Nếu vậy thì tôi xin phép được nói thẳng. Không biết Nạp nhị thiếu đây có mối quan hệ như thế nào với Vương Kỳ?

Không nghĩ rằng ông ta lại hỏi mình về Vương Kỳ nên Nạp Tiều Quân cũng có chút kinh ngạc và tò mò.

- Vương Kỳ và tôi chẳng có mối quan hệ gì cả. Vậy ông muốn hỏi gì chứ?

Lần này Nguyên Đằng không ngờ anh ta lại không thẳng thắn như mình tưởng nữa. Nhưng ông ta vẫn không tỏ thái độ gì mà nhẫn nại nói tiếp.

- Nạp nhị thiếu, tôi biết cậu là người không dư dả gì thời gian, tôi cũng không phải kẻ nói mà không có căn cứ gì. Cậu đến gặp riêng Vương Kỳ tôi đã tìm hiểu được, nên tôi muốn biết cậu và ông ta đã nói gì? Chuyện liên quan đến Tống gia, Tống Thiên Minh và Kha gia?

Nạp Tiều Quân nghe xong im lặng một lúc rồi bất ngờ bật cười, kiểu cười chế giễu, gật đầu nửa phần thừa nhận.

- Đúng là tôi đã tìm gặp Vương Kỳ đấy! Nhưng chuyện của Kha gia với Tống gia chẳng liên quan gì đến tôi cả.

Nguyên Đằng ồ một tiếng tỏ vẻ bất ngờ và tiếp tục vấn đề của mình.

- Theo như những gì tôi biết được thì Nạp nhị thiếu đây không phải có tình cảm với Tống tiểu thư sao? Nếu vậy thì chẳng lẽ chuyện của gia đình cô ấy và tình địch lại không khiến cậu quan tâm ư? Thật khó tin đấy.

Lí do của ông ta không sai vào đâu được nên Nạp Tiều Quân càng nảy sinh thêm cảnh giác.

- Ông muốn moi thông tin về Vương Kỳ thì ông chọn nhầm người rồi đấy. Tôi chẳng biết gì về người đó cả, tôi gặp mặt ông ta cũng để bàn chuyện làm ăn bình thường mà thôi. Còn ân oán giữ các người tôi không có hứng thú. Vậy nên tôi xin phép!

Khi anh ta đang có ý định rời đi thì Nguyên Đằng liền nói thêm một câu.

- Tôi vẫn chưa kịp nói gì sao cậu lại biết đến ân oán giữ chúng tôi? Điều này có nghĩa là cậu đã biết rất rõ và biết rất nhiều nhỉ? Cậu và Vương Kỳ rốt cuộc đã nói gì vậy? Nạp nhị thiếu, cậu đừng cho đây là đe dọa hay ép buộc mà chúng ta đang thương lượng đấy.

Thật ra thì lúc đầu Nạp Tiều Quân đã biết ông ta muốn thương lượng gì đó rồi, nhưng vấn đề là anh ta không muốn hợp tác hay dính dáng gì đến Nguyên Đằng cả. Nhưng bây giờ ông ta đã thẳng thắn nói ra yêu cầu hợp tác nên cũng muốn nghe thử điều kiện của ông ta là gì.

- Thương lượng? Vậy thì nói thử điều kiện của ông đi.

Thấy anh ta đã có chút giấu hiệu thỏa hiệp nên Nguyên Đằng cũng khá hài lòng, gật đầu chắc chắn.

- Đúng vậy, nếu cậu cho tôi biết lí do cậu đến tìm Vương Kỳ và nội dung cuộc trò chuyện của hai người thì tôi sẽ cho cậu tất cả những gì cậu muốn.

Vừa nghe hết câu thì Nạp Tiều Quân đã bật cười, lắc đầu khó tin.

- Tất cả những gì tôi muốn? Ông đang tự cho mình là Thượng đế hay sao vậy?

Nguyên Đằng cười vang, vỗ đùi rất khoái chí. Sau đó nói một cách tự tin nhưng giọng điệu lại mang vẻ thâm độc.

- Đúng là tôi không phải Thượng đế nhưng tôi có thể làm những gì mà ngay cả Thượng đế cũng không thể làm làm được đấy.

Nhìn vào đôi mắt đầy mưu mô và thâm độc của ông ta, Nạp Tiều Quân biết ông ta không nói khoác và đặc biệt đây không phải con người đơn giản. Thỏa thuận với một người như vậy chắc chắn lợi ích sẽ được đảm bảo rất tốt. Dù sao chuyện đó cũng không phải bí mật quyết định sự sống chết của anh ta mà là tin tức độc quyền để anh ta có thể chống lại Kha Duẫn, bây giờ dùng nó để Nguyên Đằng giúp mình đối phó với Kha Duẫn cũng tốt. Nghĩ vậy, anh ta liền ướm hỏi thử vài câu.

- Những người cùng chung kẻ thù thì sẽ ngồi chung một con thuyền, tôi tò mò liệu kẻ thù của ông là ai trong số bọn họ đấy?

Nguyên Đằng đã sớm đoán được câu hỏi này của anh ta nên khi vừa nghe xong thì ông ta chỉ bình thản trả lời.

- Nếu tôi nói là Kha gia và Kha Duẫn thì tôi và cậu sẽ là người cùng một con thuyền rồi? Nhưng không chỉ có Kha gia mà Tống gia cũng chính là kẻ thù của tôi?

Nói đến đây, ông ta tạm dừng để quan sát biểu cảm của Nạp Tiều Quân. Thấy anh ta hơi lưỡng lự, ông ta mới hỏi với giọng chế giễu.

- Thế nào? Có phải cậu đang muốn suy nghĩ lại? Vì Tống tiểu thư à?

Nhìn vẻ mặt phân vân đang định đưa ra ý kiến của Nạp Tiều Quân mà Nguyên Đằng dõng dạc tuyên bố.

- Kẻ thù của tôi mặc dù là Tống gia nhưng không phải Tống tiểu thư nên cậu có thể yên tâm.