Nói Yêu Em Muộn Màng

Chương 62: Trái tim anh không thể chia đôi.




Sau khi lên phòng chưa bao lâu, Tống Khiết lại ra ngoài cùng trợ lý của mình. Đợi anh đi được một lúc, Nạp Tiều Quân liền trở lại và ra lệnh cho thuộc hạ của mình bắt Lý quản gia lại.

- Nạp nhị thiếu\, cậu đang làm gì vậy?

Lý quản gia hoảng hốt hỏi.

Thấy Nạp Tiều Quân đột nhiên đến đây bắt người, mấy tên thuộc hạ của Tống Khiết cũng đi ra ngăn cản.

- Nạp nhị thiếu\, Tống thiếu đã có lệnh không ai được đưa Lý quản gia đi\, anh làm như vậy thật sự khiến chúng tôi rất khó xử đấy.

Nạp Tiều Quân trừng mắt nhìn tên thuộc hạ vừa mới nói, tức giận mắng.

- Đây là ý của Tống thiếu\, anh ấy nói không cần phải giữ lại loại người hầu phản bội này nên đã bảo tôi đến đây xử lý bà ta. Nếu không tin thì các cậu có thể gọi điện thoại hỏi trực tiếp anh ấy. Sao? Có muốn không?

Mấy tên thuộc hạ nghe vậy lại lúng túng nhìn nhau. Không phải ai không biết mối quan hệ giữ Nạp Tiều Quân và Tống Khiết, bọn họ thân nhau như anh em vậy, bây giờ còn sắp trở thành người nhà, lệnh của anh ta cũng như lệnh của Tống Khiết, chẳng ai làm trái cả, càng không dám nghi ngờ gì.

Bọn họ cúi đầu xin lỗi và lui ra.

Nạp Tiều Quân liếc nhìn bọn họ rồi ra lệnh cho thuộc hạ của mình bắt Lý quản gia lên xe.

- Nạp nhị thiếu\, cậu đang làm gì vậy? Cậu bắt tôi để làm gì?

Lý quản gia không phục mà hỏi nhưng Nạp Tiều Quân không hề có ý định trả lời bà mà đi thẳng lên xe.

Thấy bà bị bắt đi vô cớ như vậy, những người làm trong nhà đang rất hoảng loạn và lo lắng.

...........................

- Ưnm.....un.....

Lý quản gia bây giờ đã bị trói lại và bịt chặt miệng trong xe của Nạp Tiều Quân. Bà hoảng sợ nhìn mấy gã áo đen trên xe rồi lại nhìn ra bên ngoài, xung quanh rất hoang vu và hẻo lánh, bọn họ định làm gì đây?

Nạp Tiều Quân cho thuộc hạ dừng xe bên một vách núi rồi bảo bọn họ lôi Lý quản gia xuống.

- Unmm.......

Lý quản gia sợ hãi nhìn anh ta, liều mạng phản kháng nhưng đều vô ích.

Nạp Tiều Quân ung dung bước đến gần bà, giọng tàn độc cất lên.

- Lý quản gia\, tôi cũng không muốn làm vậy với bà đâu. Nhưng bà hết lần này đến lần khác chống đối tôi\, giúp Kha Duẫn có được Diên Diên\, cho nên tôi không thể để bà sống được. Diên Diên là người phụ nữ của tôi\, bất cứ kẻ nào chia cắt tôi và cô ấy đều phải chết.

Lý quản gia trừng mắt nhìn anh ta, cổ họng vẫn phát ra những tiếng ú ớ không thể thành lời. Bà kinh hãi khi thấy hắn hất cằm với hai tên thuộc hạ. Lập tức, hai tên đó chuẩn bị đẩy bà xuống vách núi.

Pằng!

Pằng!

Pằng!

Đột nhiên có người tập kích khiến mấy tên thuộc hạ của Nạp Tiều Quân trở tay không kịp, vài tên đã bị bắn chết tại chỗ.

Khoảng hai chiếc xe màu đen đang tiến gần đến, những phát súng liên tục từ trong xe bắn ra.

Nạp Tiều Quân nhanh chóng chọn chỗ ẩn nấp và cũng rút súng bắn trả.

Pằng!

Pằng!

Pằng!

Cuộc đấu súng diễn ra một lúc, mấy tên thuộc hạ của Nạp Tiều Quân đều đã bị bắn hạ. Thấy tình cảm như vậy, anh ta tức giận leo lên một chiếc xe, lao nhanh qua mưa đạn.

Nếu kỹ thuật lái xe của anh ta không đủ xuất sắc thì đã sớm bị bắt lại rồi.

Tiếng súng đã ngưng, Kha Duẫn ngồi trên xe lạnh lùng ra lệnh.

- Đưa bà ấy về!

Hai tên thuộc hạ vâng lệnh đi xuống cởi trói cho Lý quản gia. Thấy bà vẫn sợ hãi không dám đi theo, một tên thuộc hạ giải thích.

- Chúng tôi là người của Kha tiên sinh.

Nghe đến Kha Duẫn, Lý quản gia liền thở phào một hơi và không khỏi thấy mừng rỡ. Vậy là hắn thật sự còn sống? Những gì Nạp Tiều Quân và Tống Khiết nói với nhau là thật! Hắn còn sống và đã đến cứu mẹ con Tống Diên.

Thật là tốt, Kha Duẫn còn sống thì Tống Diên cũng được sống rồi.

Hai tên thuộc hạ dẫn Lý quản gia lên xe, ba chiếc xe lần lượt rời đi nhanh chóng.

----------------------------

Bốp!

Choang!

- Tống thiếu\, có chuyện gì chúng ta có thể từ từ nói được không?

- Từ từ nói? Cậu muốn giết vú nuôi của tôi mà còn muốn tôi từ từ nói chuyện với cậu?

Nạp Tiều Quân không nghĩ rằng Tống Khiết lại hùng hổ xông vào nhà hàng để đánh anh ta. Hóa ra là anh đã biết chuyện anh ta định giết Lý quản gia.

Vì bị đánh bất ngờ nên Nạp Tiều Quân đã hất văng bình hoa trên bàn xuống vỡ tan tành. Anh ta còn lảo đảo suýt ngã, phải chống tay lên bàn mới có thể đứng vững. Đưa tay quệt đi vết máu trên khoé miệng, anh ta nhìn hai tay Tống Khiết đang túm chặt cổ áo của mình mà cười nhạt.

- Anh xem bà ta là mẹ\, là vú nuôi nhưng bà ta lại phản bội anh\, giúp đỡ Kha Duẫn\, anh còn muốn bà ta sống làm gì chứ?

Nghe anh ta nói như vậy, Tống Khiết càng thêm phẫn nộ, túm chặt cổ áo của anh ta hơn nữa.

- Đó là chuyện của tôi. Bà ấy là người của Tống gia\, xử thế nào là do tôi quyết định\, cậu lấy quyền gì mà định đoạt mạng sống của bà ấy hả?

 

 

Ngừng một lát, anh tiếp tục nói.

- Đừng nghĩ rằng tôi đồng ý gả Diên Diên cho cậu thì cậu có thể trở thành người của Tống gia. Cậu và con bé chưa là gì cả\, khi nào cậu có thể kết hôn cùng con bé thì cậu mới thật sự trở thành người nhà của tôi.

Nạp Tiều Quân nghe xong những lời này liền hừ lạnh một tiếng.

- Không phải tôi không muốn nhanh chóng kết hôn với Diên Diên nhưng Kha Duẫn liên tục ngáng đường tôi. Anh là anh trai mà không thể vì hạnh phúc của em gái mình diệt trừ tên khốn đó sao?

Tống Khiết cười nhạt, dửng dưng nói.

- Tôi đã giao Diên Diên cho cậu thì cậu phải tự giành lấy con bé. Nếu cậu không đủ khả năng để đấu với Kha Duẫn thì cứ rút lui càng sớm càng tốt\, tôi sẽ cùng con bé đến New York.

Nói xong, anh thu tay về rất nhanh, đồng thời đẩy Nạp Tiều Quân lùi lại hai bước.

- Nếu hôm nay cậu thật sự đã giết Lý quản gia thì mạng của cậu đã không thể giữ nổi rồi.

Anh ném cho anh ta một cái nhìn lạnh khốc rồi xoay người rời khỏi nhà hàng.

Nhìn bóng lưng anh khuất dần bên ngoài, Nạp Tiều Quân tức giận đấm mạnh vào tường, thuận chân đá văng chiếc ghế bên cạnh. Hai mắt đỏ ngầu trừng trừng rất đáng sợ.

- Một lũ khốn\, tao sẽ không để yên cho bọn mày đâu.



------------------------------

Tống Diên ngồi trong phòng khách mà cứ như ngồi trên đống lửa, liên tục đứng lên rồi ngồi xuống, đi đi lại lại không ngừng. Mặc cho Sa Tử Đình và dì Dung khuyên thế nào cô vẫn không thể yên tâm nổi.

Vừa nghe tiếng xe đang đến trước cổng, cô liền nhanh chân chạy ra.

Từ trên xe, Lý quản gia được một tên thuộc hạ đưa xuống. Tống Diên mừng rỡ chạy đến nắm lấy hai tay bà.

- Lý quản gia\, dì không sao chứ?

Lý quản gia mừng rỡ đưa tay sờ lên mặt cô thật cẩn thận.

- Thật may quá! Cháu không sao rồi\, may quá!

Hai người ôm nhau mừng mừng tủi tủi mà không biết Kha Duẫn đã đứng bên cạnh được một lúc rồi.

- Được rồi tiểu Diên\, mau vào nhà thôi.

Hắn không chờ được nữa mà chủ động ôm cô vào trong nhà. Lý quản gia vội lau nước mắt, tươi cười đi theo họ.

---------------------------

Khuôn viên của nhà trẻ rất rộng rãi và được trồng rất nhiều loài hoa đẹp. Bây giờ là thời gian nghỉ trưa nên ngoài đây không có nhiều trẻ em và người giữ trẻ.

Chỉ thấy hai người đàn ông vừa đi vừa trò chuyện.

- Nguyên tổng\, bây giờ Tống Diên đã rời khỏi Tống gia rồi\, Kha Duẫn cũng đã tung đòn đáp trả lại Tống Khiết\, trận chiến giữ Tống gia và Kha gia thật sự bắt đầu rồi đây.

Câu vừa rồi chính là của Bách Long, ông ta đang nói với thư ký Nguyên bên cạnh.

Nghe xong, thư ký Nguyên cười khinh miệt, không nhanh không chậm nói.

- Nạp Tiều Quân làm thân với Tống Khiết cũng là vì muốn có được Tống Diên. Bây giờ Tống Khiết lại để cho em gái mình về cùng Kha Duẫn nên chắc chắn mối quan hệ giữ anh ta và Nạp Tiều Quân sẽ không duy trì được lâu nữa đâu.

Bách Long vừa nghe vừa suy ngẫm, xong liền hỏi.

- Vậy ông định làm gì đây? Chúng ta phải ra tay với ai trước\, Tống Khiết hay Kha Duẫn?

Thư ký Nguyên lắc đầu cười ranh mãnh.

- Cơ hội để ra tay với Kha Duẫn đã mất rồi\, tôi cũng chưa từng có ý định sẽ đối đầu trực tiếp với cậu ta\, Tống Khiết lại càng không. Bây giờ tôi cần một người.

Nói đoạn, ông ta dừng lại nhìn Bách Long đang ngơ ra trước mặt rồi chậm rãi nhả ra từng chữ.

- Nạp Tiều Quân. Tôi muốn dùng cậu ta làm quân cờ trong tay để đối phó với cả hai tên kia. Bách tiên sinh\, ông có thể mời cậu ta đến được chứ?

Bách Long gật gù hiểu ra, nhanh chóng cười ha hả.

- Nguyên tổng\, ông cứ yên tâm. Tôi sẽ đưa cậu ta đến trước mặt ông ngay.

-----------------------------

Kha Duẫn quấn chiếc khăn tắm ngang hông từ trong phòng tắm đi ra thì thấy Tống Diên đang ngồi trên sofa đọc sách, thỉnh thoảng lại cúi xuống nói chuyện với con. Hắn cầm chiếc khăn lau tóc đứng trước gương, giọng trầm thấp hỏi cô.

- Em còn chưa ngủ có phải đang mong chờ gì không đấy?

Nghe câu hỏi này của hắn, Tống Diên lập tức bỏ cuốn sách xuống, phồng má giận dữ.

- Có anh mong đợi đấy! Chỉ là...em muốn xác nhận lại một chút.

Kha Duẫn không nói gì mà chỉ bật cười, tiếp tục lau khô tóc.

Tống Diên xỏ dép vào và đứng lên, bước cẩn thận đến gần hắn. Không hề báo trước, cô nhanh chóng vòng tay ra trước bụng hắn, ôm lấy nửa thân trên trần truồng của hắn, áp má mình vào da thịt màu đồng săn chắc.

Kha Duẫn hơi bất ngờ trước hành động này của cô nhưng lại rất hạnh phúc, môi bạc giương lên tạo thành một nụ cười rất đẹp. Hắn thấp giọng hỏi.

- Sao vậy? Em nói là không mong đợi nhưng lại đang khiến anh mong đợi đấy.

 

 

Tống Diên vẫn duy trì động tác này, tay ôm chặt hắn hơn. Cô khẽ nói.

- Em muốn xác nhận lại đây có phải là sự thật không?

Kha Duẫn khẽ bật cười, thấp giọng hỏi.

- Vậy em đã xác nhận được chưa?

Tống Diên nhẹ gật đầu, cọ cọ má vào lưng hắn, thỏ thẻ.

- Cảm giác được ôm anh như vậy không thể nào là sai được. Duẫn\, em vui lắm\, em đã từng rất sợ\, em sợ cả đời này sẽ không được gặp lại anh nữa.

Nói đến đây, hai mắt cô lại bắt đầu ươn ướt. Nhưng cô đã nhanh chóng dùng nụ cười để gạt tất cả vào trong, cô ngước nhìn vết sẹo trên vai hắn, khoảnh khắc hắn ôm chặt cô đỡ nhát dao đó cho cô vẫn còn hiện rõ mồn một trong đầu cô.

- Nếu không phải tại em thì anh đã không bị thương nhiều như vậy. Em xin lỗi\, chắc anh đã rất đau?

Cô nhón gót lên và nhẹ nhàng hôn lên vết sẹo đã kết vẩy. Nước mắt lăn dọc xuống hai bên má của cô, hình như cô lại nghĩ đến điều gì đó.

- Duẫn\, nhát dao này anh đã đỡ cho em. Nhưng người đâm anh chính là Triệu Vu Điềm\, em đã nhìn thấy dáng vẻ đau đớn đến tột cùng của cô ta khi chính tay mình đâm anh. Anh biết không? Tình cảm mà Triệu Vu Điềm dành cho anh lớn hơn anh nghĩ rất nhiều. Anh lại đỡ nhát dao đó cho em càng khiến cô ta chết trong tuyệt vọng hơn\, em muốn biết anh có thấy đau không?

Kha Duẫn lo lắng xoay người lại đối diện với cô, đưa tay áp vào má cô. Ôn nhu nhìn cô và nói.

- Anh biết em cảm thấy thế nào. Nhưng tiểu Diên\, anh giữ Triệu Vu Điềm bên cạnh suốt một năm chính là vì anh có thể nhìn thấy hình bóng của em bên cạnh. Lúc đó anh cũng không biết tại sao bản thân mình lại hành động như vậy\, từ đầu đến cuối trong lòng anh chưa từng có Triệu Vu Điềm. Khi anh biết mình đã biến cô ta thành người thay thế cho em thì anh cũng nhận ra\, tiểu Diên của anh chỉ có một\, chẳng có ai trên thế giới này có thể trở thành bản sao hoàn hảo giống em cả. Còn chuyện cô ta yêu anh\, thật xin lỗi vì trái tim anh không thể chia đôi. Nếu anh không đỡ nhát dao đó thì anh mới thấy đau.

Tống Diên nhìn hắn đến ngẩn người ra rất lâu, cô đã từng tưởng tượng bao nhiêu lần hắn đứng trước mặt cô và nói những lời này, hoá ra cảm giác đó là thế này đây, khẩn trương, xúc động...

Một lúc lâu, cô lại thở dài, nhẹ lắc đầu.

- Thật ra người biến Triệu Vu Điềm thành ra như vậy là em mới đúng. Nếu em không rời đi có lẽ anh sẽ không giữ cô ta lại\, em không nghĩ tình yêu của em lại giết chết một người. Lúc cô ta làm hại đến bảo bảo\, em đã rất hận\, chỉ muốn giết chết cô ta ngay lập tức. Nhưng hôm đó ở trong căn nhà hoang đó\, cô ta đã cho em thấy một tình yêu đơn phương rất mãnh liệt\, cô ta yêu anh cũng không thua gì em.

Kha Duẫn đau lòng ôm cô vào ngực, hôn nhẹ lên đỉnh đầu của cô.

- Đó là do cô ta tự chuốc lấy\, không phải lỗi của em. Mọi chuyện cũng đã qua rồi\, em đừng nghĩ nhiều nữa. Nhiệm vụ của em bây giờ là nghỉ ngơi thật tốt để con chúng ta khoẻ mạnh chào đời.

Tống Diên lau vội nước mắt, cảm giác trên đỉnh đầu của mình dần bị ướt, cô nhẹ đẩy hắn ra.

- Tóc anh vẫn chưa khô\, đến đây em lau giúp anh.

Vừa nói cô vừa đẩy hắn đến giường và cầm lấy chiếc khăn trên tay hắn.

Kha Duẫn chỉ cười và lắc đầu, để mặc cho cô ngồi trước mặt lau tóc cho mình. Lau được một lúc, cô liền thay đổi động tác, vò đầu hắn không khác gì chó con.

- Tiểu Diên\, em làm gì đấy?

Tống Diên cười khanh khách như một đứa trẻ vừa tìm được một món đồ chơi thú vị, hai tay không ngừng bới tung mái tóc của hắn.

- Duẫn\, anh còn nhớ trước đây anh đã từng tắm cho em thế nào không?

Nghe cô hỏi như vậy, Kha Duẫn mới nhớ lại chuyện đó, chính là lần hắn khiến tay cô bị thương và tắm cho cô như tắm cho một chú chó con. Nhớ lại chuyện này, hắn vừa thấy có lỗi vừa thấy buồn cười.

Hắn kéo cô ngồi xuống đùi mình và ôm chặt trong ngực. Một tay khác nâng nhẹ cằm của cô lên, nở nụ cười tà mị.



- Lúc đó anh không những tắm cho em mà còn.....ăn thịt em nữa.

Tim của Tống Diên như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi, cô đỏ mặt né tránh ánh đục ngầu mắt của hắn.

- Em\, em phải đi ngủ rồi.

Kha Duẫn càng giữ chặt cô hơn, bật cười thích thú khi cô lúng túng muốn bỏ chạy. Khi cô vung tay lên đấm vào ngực hắn hắn mới thôi đùa giỡn, nắm nhẹ bàn tay đang đặt trên ngực mình, vâm vê cổ tay của cô, nơi đang in một vết sẹo rất dài và xấu xí. Ánh mắt hắn bỗng chốc trầm xuống, hình như là đau lòng lan tràn.

- Anh xin lỗi vì đã làm em đau.

Tống Diên cũng lặng im nhìn hắn, mắt đẹp khẽ chớp. Cô cắn cắn môi và nắm lấy tay hắn.

- Vết thương này chẳng là gì so với những vết đạn trên người anh cả.

Vừa nói cô vừa chạm tay vào lần lượt những vết sẹo do đạn bắn trên người hắn. Ngực trái của cô lại trở nên đau nhức.

- Anh đã bao nhiêu lần gặp nguy hiểm vì em\, chỗ này\, chỗ này\, đều là vì em mà ra.

Kha Duẫn nhìn cô say đắm, cẩn thận cầm lấy tay cô, thấp giọng an ủi.

- Anh tình nguyện mà\, không phải em hại anh mà là em đã cứu sống anh. Lúc đó trong phòng phẫu thuật\, tim anh đã ngừng đập\, nhưng anh nhìn thấy em\, anh thấy em đang gọi anh\, thấy em trách anh\, mắng anh\, em gọi anh trở về từ cõi chết. Em đã cứu sống anh đấy.

Nói đến đây hắn chợt dừng lại và vuốt nhẹ mái tóc đen mượt của cô.

- Tiểu Diên\, cảm ơn em. Cảm ơn em đã luôn ở bên cạnh anh.

Tống Diên lại im lặng nhìn hắn. Cô biết hắn đang nói đến điều gì nhưng vẫn cố tình trêu chọc.

 

 

- Hôm đó em cũng bị ngất đi\, có khi nào hồn em lì khỏi xác và đến bệnh viện gặp anh không?

Kha Duẫn nghe xong liền bật cười, véo nhẹ cái mũi nhỏ của cô.

- Đừng có trêu anh!

Tống Diên bật cười sau đó trở lại vẻ mặt trầm tư, tay cô chạm vào vết sẹo dưới bụng phải của hắn. Cô cố gắng tỏ ra thật ổn.

- Duẫn\, từ bây giờ chúng ta đừng xa nhau nữa nhé. Anh sống em sống\, anh chết cả đời này em cũng sẽ không bao giờ có thể hạnh phúc.

Kha Duẫn khẽ gật đầu, đặt tay lên bụng dưới đã hơi nhô lên của cô.

- Chúng ta cả gia đình ba người sẽ sống thật hạnh phúc.

Hắn nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng ôn nhu và sủng nịch, tay vẫn vuốt tóc cô và để cô nằm trên đùi mình giống như đang ru một đứa trẻ đi vào giấc ngủ. Nhìn cô ngủ say, úp mặt vào bụng mình, tay vòng ra sau ôm lấy hông mình, Kha Duẫn lại cong môi cười dịu dàng.

---------------------------

Tống Khiết đã ra lệnh cấm đối với Nạp Tiều Quân nên những tên cảnh vệ trong Tống gia không ai dám cho anh ta vào trong.

- Nạp nhị thiếu\, anh đừng làm khó chúng tôi\, chúng tôi cũng chỉ làm theo lệnh thôi ạ.

Hai tên cảnh vệ đã đứng chặn Nạp Tiều Quân trước cổng hơn một tiếng rồi, mặc cho anh ta nói thế nào hay đe dọa ra sao bọn họ cũng không để anh ta vào.

- Tôi chỉ muốn vào gặp Tống thiếu một lát thôi\, còn không thì các cậu mau gọi anh ấy ra cho tôi.

Hai tên cảnh vệ mặt mày lạnh lẽo không chút biểu cảm, lặp lại câu trả lời một cách máy móc.

- Tống thiếu hiện giờ không có ở đây\, mời anh về cho.

Giới hạn cuối cùng của Nạp Tiều Quân đã bị bọn họ phá vỡ. Anh ta tức giận chửi thề và quyết hạ gục hai tên này để xông vào trong.

- Mau giữ anh ta lại!

Huỳnh huỵch!

Tiếng đấm đá vang lên liên tục từ cổng vào đến sân. Lúc đầu Nạp Tiều Quân có hạ được vài tên cảnh vệ nhưng vẫn lại bị những tên mới xông ra đánh bại rồi ném thẳng anh ta ra ngoài cổng trong tình trạng bị thương bầm mặt. Sau đó đóng cổng lại ngay lập tức.

- Tống Khiết! Anh là tên khốn\, tên lật lọng. Anh làm vậy thì nghĩ rằng tôi sẽ từ bỏ Diên Diên sao? Anh không đưa em gái mình về nhà được thì để tôi\, tôi sẽ cướp cô ấy lại từ tay Kha Duẫn.

Anh ta chật vật đứng dậy và ngửa đầu lên cao mà mắng bởi vì anh ta biết Tống Khiết đang ở trên lầu quan sát mọi chuyện vừa xảy ra.

Mắng xong, anh ta bực tức trở lại trong xe và rời đi nhanh chóng.

Tâm trạng đang không được tốt mà còn bị chặn đầu xe khiến Nạp Tiều Quân tức điên lên. Anh ta đấm mạnh vào vô lăng và buông một câu chửi thề.

Từ trên chiếc xe trước mặt, một người đàn ông bước xuống và tới gõ cửa sổ xe của anh ta.

Nạp Tiều Quân bực dọc hạ cửa kính xuống và lạnh lùng hỏi.

- Ông là ai? Sao lại chặn đầu xe của tôi?

Người đàn ông đó lịch thiệp đáp lời.

- Nạp nhị thiếu\, lão gia của tôi mời anh sang bên đó nói chuyện ạ.

Vừa nói ông ta vừa chỉ tay về phía chiếc xe đang đậu trước mặt.

Nạp Tiều Quân hơi kinh ngạc và không vui hỏi..

- Tôi không quen lão gia của ông\, tại sao tôi phải gặp ông ta chứ?

Người đàn ông đó nghe anh ta hỏi như vậy chỉ cười cười và trả lời đúng nhiệm vụ.

- Lão gia nói chỉ muốn giúp anh đoạt lại Tống tiểu thư từ tay Kha Duẫn mà thôi.

Nghe vậy, Nạp Tiều Quân nửa tin nửa ngờ nhìn ông ta rồi lại nhìn sang chiếc xe trước mặt. Suy nghĩ một lúc lâu rồi cũng quyết định đi cùng người đàn ông này đến gặp vị khách trong xe kia.

Vừa ngồi vào trong xe, Nạp Tiều Quân đã sửng sốt và khó tin khi thấy người nói muốn gặp mình lại là Bách Long, chủ tịch tập đoàn Thương Long.

- Ồ\, thật không ngờ người ngỏ lời muốn hợp tác với tôi lai là Bách tiên sinh đây\, đúng là khiến người khác tò mò mà.

Bách Long bỏ điếu thuốc xuống gạt tàn và quay lại nhìn anh ta cười ha hả.

- Nạp nhị thiếu đúng là rất thẳng thắn. Trước khi đến tìm cậu tôi đã nghĩ rất nhiều về việc cần thiết trong chuyện hợp tác giữ chúng ta. Cậu muốn có được Tống tiểu thư\, còn tôi thì muốn mạng của Kha Duẫn\, nếu chúng ta hợp tác không phải hai bên cùng có lợi sao?

Nạp Tiều Quân chưa vội nói gì mà chỉ nhếch môi cười nhạt, vô tình đụng đến vết thương trên khoé miệng nên anh ta phải đưa tay vuốt nhẹ.

- Vậy ông định giúp tôi thế nào đây? Chỉ dựa vào một mình ông mà muốn đấu với Kha Duẫn sao?

Bách Long đã đoán trước được anh ta sẽ nói như vậy nên chẳng hề tức giận mà còn cười vang một hồi, sau đó gọi anh ta đến gần và nói vào tai anh ta điều gì đó.

-------------------------

Đột nhiên Tống Diên xuống bếp nói là muốn làm bữa tối khiến tất cả người làm và hai quản gia đều kinh ngạc, trừ Lý quản gia ra thì những người còn lại còn thấy lo lắng vì còn nhớ rất rõ lần đầu tiên cô trổ tài nấu nướng đã đổ hết đi vì Kha Duẫn không về nhà. Bây giờ cô lại muốn nấu ăn nữa, không biết kết quả sẽ thế nào đây?

- Tiểu thư\, hay là cô để chúng tôi làm đi. Cô vào nghỉ ngơi đi ạ\, để còn cho bảo bảo nghỉ nữa ạ.

Dì Dung lựa lời khuyên lơn nhưng vẫn không ích gì. Tống Diên mang tâm trạng rất tốt mà chuẩn bị từng nguyên liệu cần thiết cho các món ăn cô sắp làm.

- Mọi người cứ để cháu làm đi ạ. Cháu muốn nấu một bữa cơm cho Duẫn.

Chuyện trước đây cô đã không còn nhớ đến nữa, cô chỉ muốn nấu một bữa cơm thật ngon cho người đàn ông mình yêu mà thôi.