Sau khi trận thi đánh golf giữ Kha Duẫn và giám đốc điều hành của Nam Triển kết thúc, hai người lại tiếp tục bàn chuyện thi hành dự án mới.
- Kha tiên sinh!
Huấn Dịch cầm điện thoại chạy đến và không quên cúi chào.
Kha Duẫn lạnh lùng liếc nhìn cậu ta và hỏi.
- Không phải tôi đã dặn không được làm phiền tôi rồi sao?
Nghe giọng của hắn hình như đang tức giận nhưng Huấn Dịch vẫn lấy hết dũng khí mà nói.
- Kha tiên sinh\, Sa tiểu thư đã gọi cho ngài rất nhiều lần ạ. Hình như là có chuyện gấp.
Kha Duẫn không nói gì mà cầm lấy điện thoại từ tay cậu ta, nhận cuộc gọi đang gọi đến, lạnh nhạt hỏi
- Có chuyện gì?
Hắn nhận cuộc gọi mà Sa Tử Đình như nhặt được vàng vây, nhưng lại lắp ba lắp bắp nói không nên lời.
- Diên Diên\, Diên Diên.
Nghe cô nói đến Tống Diên, Kha Duẫn liền trở nên sốt ruột mà hỏi lại.
- Tiểu Diên làm sao? Cô ấy xảy ra chuyện gì?
Sa Tử Đình cố gắng lấy lại bình tĩnh, vội vã nói.
- Anh mau đến cứu Diên Diên và con của hai người đi. Tống Khiết\, anh ta đang bắt cậu ấy đến bệnh viện phá thai đấy!
Kha Duẫn nghe như tiếng sét đánh ngang tai. Phẫn nộ cùng lo lắng đan xen bủa vây lấy hắn.
Tống Diên của hắn bị Tống Khiết bắt phá thai? Con của cô và hắn đang gặp nguy hiểm?
Hắn phải đi tìm cô ngay! Cô đang cần hắn, mẹ con cô đang cần hắn.
Ném điện thoại cho Huấn Dịch cầm, Kha Duẫn không nói lời nào đã vội vàng bỏ đi.
Còn lại Huấn Dịch thay hắn xin lỗi vị giám đốc kia.
- Lương tổng\, thật ngại quá Kha tiên sinh hiện đang có việc gấp phải xử lý ngay\, nhất định chúng tôi sẽ tạ lỗi ạ.
Nói xong, cậu ta cũng lập tức đuổi theo Kha Duẫn. Để lại giám đốc Lương vẫn ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra.
.............................
Thay đồ xong, Kha Duẫn đi rất nhanh ra bãi đỗ xe. Huấn Dịch cũng nhanh chóng đuổi theo, thấy hắn định lái xe, cậu ta vội ngăn lại.
- Kha tiên sinh\, anh bình tĩnh đi! Anh không thể lái xe với tâm trạng này được\, bao nhiêu vụ tai nạn đó vẫn chưa đủ sao? Để tôi đi!
Hai mắt Kha Duẫn trừng trừng rất đáng sợ. Hắn tức giận đẩy Huấn Dịch ra, lớn tiếng quát.
- Tránh ra!
Huấn Dịch vẫn ngoan cố không chịu thả tay, vừa đúng lúc lại nhận được điện thoại của thuộc hạ gọi đến báo cáo. Nghe máy xong, cậu ta trầm mặc nói với Kha Duẫn.
- Kha tiên sinh\, người mà chúng ta phái đến Tống gia đã bị Tống Khiết phát hiện và xử rồi ạ.
Kha Duẫn nghe xong chỉ nhếch mép cười lạnh và chuẩn bị lên xe.
- Tôi nói cậu tránh ra!
Trông hắn lúc này cực kỳ đáng sợ hệt như quỷ vương dưới địa ngục. Mắt phượng hừng hực lửa giận.
Huấn Dịch không thể tiếp tục cản hắn nữa, miễn cưỡng thu tay về và lùi lại phía.
Kha Duẫn lạnh lùng liếc nhìn cậu ta rồi bước lên xe, rất nhanh đã rời đi. Hắn vừa ngồi vào trong xe đã mở ngay định vị trên điện thoại ra và theo dấu đó mà tìm Tống Diên.
--------------------------
Tống Diên bị rượt chạy qua một khu chợ, mấy tên thuộc hạ vẫn nối đuôi nhau đuổi theo sau. Rất nhiều gian hàng bán đồ bị lật tung lên, một đám đàn ông đuổi theo một người phụ nữ trở thành tâm điểm chú ý của nhiều người.
Chạy qua khỏi một khu bán rau củ, Tống Diên liền vớ lấy mấy cái thùng giấy chặn phía sau để làm chướng ngại vật cho đám người phía sau.
Mấy tên đó đuổi tới hoặc là bị vấp té hoặc là sẽ chạy qua những vật cản đường kia dễ như trở bàn tay.
- Mau đuổi theo!
- Bên kia\, nhất định phải bắt được cô ấy!
Bọn họ vừa chạy vừa chỉ huy.
Chạy ra khỏi chợ, Tống Diên nấp sau một vách tường mà thở lấy thở để, tay giữ chặt trên bụng, dịu giọng nói với con.
- Cục cưng\, có phải đã làm con sợ rồi không? Đừng sợ\, mẹ sẽ bảo vệ con\, chúng ta cùng chạy nhé!
Nghỉ mệt được một lúc, cô lại tiếp tục tìm đường tháo chạy. Chạy về phía trước để đến cột điện thoại công cộng.
Nhưng......
Kít!!!
Một chiếc xe sang trọng chặn trước mặt cô. Người đàn ông trên xe bước xuống khiến cô sợ đến tái mặt, vô thức lùi lại phía sau.
- Anh hai!
Tống Khiết tức giận nhìn cô, cất giọng.
- Diên Diên\, em không đến bệnh viện mà chạy đi đâu vậy?
Tống Diên cảnh giác nhìn anh, vội xoay người muốn bỏ chạy nhưng đã bị mấy tên thuộc hạ đuổi tới bắt lại. Cô kích động phản kháng, la mắng.
- Các người mau bỏ tôi ra! Mau bỏ tôi ra.
Cô căm phẫn nhìn anh trai mình, hai mắt đã ươn ướt nhưng cũng rất ương ngạnh.
- Anh hai\, anh không thể giết con của em được! Anh mau thả em ra\, em sẽ không bỏ con của mình đâu.
Tống Khiết cười khẩy, đau lòng lắc đầu nói.
- Diên Diên\, anh đã nói hết lời với em rồi. Đứa bé này không thể giữ lại\, em là người của Tống gia\, không thể nhuốm bẩn dòng máu của Tống gia được\, mau đến bệnh viện bỏ nó đi.
Tống Diên liều mạng giãy giụa, lắc đầu không ngừng.
- Không! Anh hai\, em xin anh\, nó là con của em. Em không bỏ nó đâu\, anh hai!
Huỵch!
Hai tên đang bắt giữ Tống Diên bất ngờ bị tóm lấy và ném xuống mặt đất.
- Duẫn?
Nhìn người đàn ông vừa xuất hiện đánh ngã mấy tên thuộc hạ, Tống Diên vừa mừng rỡ vừa khó tin mà hỏi.
Kha Duẫn đá hai tên nằm sõng soài dưới chân và kéo Tống Diên ra phía sau che chắn.
Tống Diên xúc động nhìn hắn, vừa mừng vừa bật khóc.
Đúng là hắn rồi!
Kha Duẫn của cô thật sự vẫn còn sống? Hắn chưa chết?
Cô tin là vậy mà, cô đã tin hắn thật sự vẫn còn sống. Kha Duẫn sẽ không bỏ rơi cô đâu, hắn sẽ không bỏ mẹ con cô đâu.
Cô vuốt ve bụng dưới đã hơi nhô lên của mình, hạnh phúc nói.
- Cục cưng\, ba đến rồi\, sẽ không ai làm hại được mẹ con mình nữa.
Kha Duẫn nắm chặt tay Tống Diên để cô đứng nấp sau lưng mình, hơi nghiêng đầu hỏi.
- Em không bị thương ở đâu chứ?
Tống Diên mỉm cười lắc đầu.
Không ngờ Kha Duẫn lại xuất hiện nên Tống Khiết có chút không vui. Anh nhìn mấy tên phế vật nằm lăn dưới mặt đất rồi lại đến đôi nam nữ kia, phất tay ra hiệu cho mấy tên thuộc hạ lùi lại mới nói chuyện với Kha Duẫn.
- Tôi không ngờ cậu lại tìm được nó đấy.
Kha Duẫn thủy chung che chắn cho Tống Diên đến cùng, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Tống Khiết.
- Tống thiếu\, anh đụng đến người phụ nữ và con của tôi thì có nghĩa là đã đụng đến Kha Duẫn tôi. Tôi rất ghét kẻ nào bắt nạt người của tôi\, đặt biệt là gia đình của tôi.
Tống Khiết lắc đầu nhìn cả hai người, không nhanh không chậm nói.
- Nếu cậu đã có gan ra tay với Tống gia thì cũng nên biết sẽ có ngày hôm nay. Diên Diên mang họ Tống\, trong người nó chảy dòng máu của Tống gia cho nên nó không thể sinh ra nghiệt chủng của cậu.
Đối với những câu phân biệt ranh giới này của anh, Kha Duẫn đã sớm nghe đến nhàm chán rồi. Hắn ôm Tống Diên vào ngực, thẳng thắn tuyên bố.
- Có thể hay không sẽ do tôi quyết định. Tôi sẽ không để tiểu Diên về Tống gia nữa\, cô ấy sẽ ở cùng tôi. Hy vọng anh nghe hiểu những gì tôi nói.
Tống Diên nép mình trong ngực hắn có chút bất ngờ xen lẫn hạnh phúc. Cô khẽ mỉm cười ngước nhìn hắn.
Hắn nói như vậy có nghĩa là hắn sẽ không buông tay cô nữa? Hắn đến đây để đón cô và con? Từ bây giờ cô và hắn có thể ở bên nhau rồi sao? Có phải cô đang nằm mơ không?
Tống Khiết nhìn cô em gái của mình đang đứng bên cạnh Kha Duẫn thì nhíu mày tỏ vẻ không vui, ngoắc tay gọi cô.
- Diên Diên\, theo anh hai về nhà mau.
Tống Diên phẫn uất nhìn anh, hai tay ôm chặt Kha Duẫn và dứt khoát lắc đầu.
- Em không về! Em sẽ đi cùng Duẫn\, chỉ có anh ấy mới không làm hại mẹ con em\, chỉ có anh ấy mới thật sự muốn bảo vệ em. Anh hai\, xin hãy tha lỗi cho em\, em không thể trở về cùng anh được.
Kha Duẫn nhìn thoáng qua cô gái nhỏ trong ngực, ánh mắt vô cùng dịu dàng và đầy sủng nịch, tay đặt sau lưng cô vỗ về trấn an. Hắn lại nhìn sang Tống Khiết, nhưng dáng vẻ ôn nhu lúc nãy đã thay bằng sự phẫn nộ.
- Tôi liên tục nhân nhượng anh hết lần này đến lần khác cũng chỉ vì tiểu Diên\, tôi đã từng nghĩ rằng anh sẽ bảo vệ và chăm sóc mẹ con cô ấy. Nhưng tất cả những hành động của anh đã cho tôi thấy rằng\, sự nhân nhượng đó không còn cần thiết nữa.
Nói xong, hắn quay sang nói với Tống Diên.
- Chúng ta về nhà thôi.
Tống Diên nhẹ gật đầu. Hai người vừa mới xoay người định bước lên xe, tiếng súng đột nhiên vang lên.
Pằng!
- Tiểu Diên cẩn thận!
Kha Duẫn phản ứng vô cùng nhanh nhạy, ôm Tống Diên nép sau một chiếc xe. Vừa bảo vệ được cô vừa bảo vệ được bản thân.
Pằng!
Pằng!
Pằng!
Tiếng súng lúc đầu là của Tống Khiết, sau khi hai người kia trốn sau một chiếc xe, mấy tên thuộc hạ của anh cũng liên tục nổ súng.
Từ vị trí ẩn nấp, Kha Duẫn cũng rút súng ra bắn trả lại, mấy tên thuộc hạ của Tống Khiết rất nhanh liền bị bắn hạ.
Pằng!
Pằng!
Pằng!
Từ đầu đến cuối Tống Diên cứ ôm chặt hắn không buông, một tay che chắn ở bụng.
Tiếng súng đã ngưng, cô còn định thở phào thì một khẩu súng đang chỉ tới trước mặt Kha Duẫn.
Là anh trai của cô, Tống Khiết!
- Hôm nay cậu dám đưa Diên Diên đi tôi đảm bảo cậu sẽ không giữ được mạng của mình.
Tống Diên hoảng sợ níu chặt tay của Kha Duẫn, nhìn anh trai mình bằng ánh mắt van nài.
- Anh hai\, anh đừng như vậy mà.
Nhưng Kha Duẫn không hề buông tay chịu trói. Hắn nắm chặt tay của Tống Diên và chỉ súng vào Tống Khiết, từ từ đứng lên, tiến từng bước đến gần anh.
Khẩu súng trên tay Tống Khiết còn chỉ vào Kha Duẫn, bước chân anh lùi lại phía sau theo từng bước tiến của hắn.
Đến khi cả hai cùng đứng lại, súng chỉ vào đối phương mới bắt đầu nói chuyện.
- Để Diên Diên ở lại tôi sẽ cho cậu rời đi. Nếu không tôi không dám đảm bảo khẩu súng trong tay tôi có nghe lời hay không.
Kha Duẫn một tay cầm súng, một tay ôm chặt Tống Diên trong ngực. Trực tiếp đối đầu với Tống Khiết.
- Nếu anh tự tin bản thân cũng sẽ an toàn rời khỏi đây thì cứ việc nổ súng.
Tống Khiết vẫn không có dấu hiệu nhún nhường, hừ lạnh.
- Cậu đang thách thức tôi? Tôi có chết thì cũng phải lôi cậu chết cùng\, có dám thử không?
Anh cười nhạt và đang chuẩn bị bóp cò.
- Anh hai\, anh không được làm hại Duẫn.
Tống Diên bất ngờ xông ra chắn trước mặt Kha Duẫn, kích động hét lên.
Hành động của cô khiến Kha Duẫn vừa kinh ngạc vừa giận dữ, định kéo cô trở lại nhưng cô phản kháng, quyết tâm đứng trước mặt hắn.
- Anh hai\, nếu anh muốn giết anh ấy thì anh giết em trước đi. Không có anh ấy em sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Kha Duẫn không vui gọi cô.
- Tiểu Diên\, mau qua đây!
Tống Khiết cũng không khỏi tức giận, cao giọng quát.
- Tiểu Diên\, em mau tránh ra.
Tống Diên lắc đầu, kiên quyết đứng như vậy.
- Em không tránh\, em sẽ không để anh giết người em yêu đâu!
Cô chưa bao giờ cứng đầu đến như vậy, mặc cho hai người đàn ông gọi hay mắng thế nào cũng không tránh ra.
- Tiểu Diên\, anh nói em lùi lại\, em có nghe không hả?
Kha Duẫn vừa duy trì tư thế phòng thủ đối với Tống Khiết vừa định kéo cô về nhưng cô lập tức đẩy hắn ra. Hai mắt cô kiên định nhìn thẳng vào anh trai mình.
- Anh hai\, một là anh để bọn em đi\, hai là anh cứ việc nổ súng giết cả em và anh ấy. Anh chọn đi!
Tay của Tống Khiết nắm chặt khẩu súng nhưng lại run rẩy, không đủ can đảm để bóp cò.
- Diên Diên\, em lựa chọn đi theo cậu ta thì em không còn là em gái của anh nữa\, từ hôm nay chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt.
Tống Diên không ngờ anh sẽ nói như vậy. Cô đờ người ra một lúc nhưng vẫn không thay đổi quyết định, một mực ở bên cạnh Kha Duẫn.
- Cho dù anh có nói gì đi nữa em cũng sẽ không để anh làm hại đến anh ấy đâu. Em sẽ về cùng anh ấy\, nhưng không có nghĩa là em quên nhà của mình. Xin lỗi anh\, hôm nay em phải bảo vệ con của mình.
Mặc dù cô cố gắng tỏ ra thật mạnh mẽ nhưng Kha Duẫn vẫn có thể thấy hai vai cô đang run rẩy. Hắn nắm chặt một tay cô, chỉ súng thẳng vào Tống Khiết.
- Tống thiếu\, tôi nghĩ anh biết nên lựa chọn thế nào rồi đấy.
Tống Khiết đau lòng nhìn em gái mình, tay cầm súng đã hơi buông lỏng.
Bắt được điểm này, Kha Duẫn nhanh chóng kéo Tống Diên lên xe của mình và đóng vội cửa lại.
Nhìn hai người họ đang sắp rời đi, Tống Khiết muốn nổ súng nhưng lại không thể, anh bực tức thu tay về và đá mạnh vào chiếc xe bên cạnh.
..........................
Từ lúc ngồi vào xe đến giờ Tống Diên cứ nhìn chằm chằm người đàn ông bên cạnh không rời mắt nửa phút, có lúc thì xúc động đau lòng, lúc lại mỉm cười thật ngọt ngào và hạnh phúc.
- Duẫn\, em thật sự không nằm mơ chứ? Anh đến đón mẹ con em thật sao?
Mặt của Kha Duẫn sắp bị cô nhìn xuyên luôn rồi, lái xe đi được một khoảng khá xa liền dừng lại bên đường. Hắn tháo dây an toàn và quay sang nhìn cô, cười trìu mến.
- Vậy em nghĩ anh chết rồi?
Tống Diên không biết nên vui hay buồn khi nghe hắn hỏi như vậy. Thật ra lúc nghe Tống Khiết nói hắn đã chết cô thật sự không tin, nhưng đến hôm nay hắn vẫn chưa xuất hiện thì cô đã dần chấp nhận điều đó mặc dù trong lòng vẫn thầm cầu nguyện đó không phải sự thật.
Cô nhìn hắn bằng ánh mắt cô độc, giọng cực nhỏ mà nói.
- Nếu hôm nay anh không đến thì em đã cho rằng anh thật sự.....
Cô không thể nào nói tiếp được, cô cụp mắt xuống và nước mắt lại trào ra.
Nhìn cô khóc như vậy, Kha Duẫn thật sự đau lòng. Hắn vội tiến sát lại gần cô, ôm chặt cô vào ngực và vỗ về.
- Ngoan\, đừng khóc\, anh ở đây\, sẽ không để ai làm tổn thương đến mẹ con em nữa. Chúng ta cùng về nhà nào!
Được ngả vào vòng tay quen thuộc của hắn, hít hà mùi hương trên cơ thể hắn khiến Tống Diên càng khóc dữ dội hơn nữa. Cô tự động tháo dây an toàn và ôm chầm lấy hắn, oà khóc như một đứa trẻ, nói từng câu trong tiếng nấc.
- Em sợ anh sẽ không cần mẹ con em nữa\, sợ anh sẽ bỏ em lại một mình. Anh có biết em sợ thế nào không? Khi nghe tin anh chết em đã không muốn sống nữa\, nếu không phải vì con thì em đã chết từ lâu rồi.
Kha Duẫn nghe cô nói, tim lại đau thắt lại, ra sức ôm chặt cô hơn và không ngừng vỗ về.
- Không sao nữa rồi\, anh sẽ không để em một mình nữa\, đừng sợ.
Đợi đến khi cô ngừng khóc, hắn lại cẩn thận lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên mặt cô. Giọng điệu ôn nhu dỗ dành.
- Ngoan\, đừng khóc nữa\, em khóc sẽ không xinh nữa đâu.
Nhìn cô lau nước mắt, hắn bật cười trêu chọc.
- Nhưng mà em thật sự rất giỏi đấy\, bao nhiêu tên thuộc hạ lại không thể bắt được em. Em từng thi maraton hay sao vậy?
Tống Diên bị chọc cười, vừa lau nước mắt vừa lườm hắn.
- Em không đùa đâu.
Kha Duẫn cười sủng nịch, đưa tay vén lại tóc, lau sạch mặt mũi cho cô.
- Xem em này\, khóc đến mắt mũi lem nhem hết rồi này.
Tống Diên vừa lau nước mắt vừa bật cười. Lát sau lại ngả vào lòng hắn, cảm nhận hơi thở quen thuộc kia, lắng nghe nhịp tim của hắn.
-----------------------------
Sa Tử Đình và cô người làm của Tống gia đã đợi ở Vân Phong Điện rất lâu rồi. Cuối cùng xe của Kha Duẫn cũng đã về, bọn họ nhanh chóng chạy đến chờ hai người trên xe xuống.
Kha Duẫn xuống xe trước và mở cửa dìu Tống Diên ra.
- Diên Diên\, cậu không sao chứ?
- Tiểu thư\, tôi đã rất sợ đấy!
Tống Diên vừa mừng vừa thắc mắc hỏi.
- Tiểu Đào\, sao cô lại ở đây? Còn Đình Đình nữa\, chuyện này là thế nào vậy?
Kha Duẫn vòng tay qua ôm eo cô, hất cằm về phía hai người kia mà nói.
- Là họ đã báo với anh em bị Tống Khiết ép đến bệnh viện nên anh mới đến kịp để cứu em đấy.
Tống Diên hiểu ra gật gật đầu, rồi sực nghĩ ra nên vội hỏi.
- Anh hai cho người canh giữ nghiêm ngặt như vậy\, ngay cả Lý quản gia cũng không thể ra ngoài\, sao cô lại có thể?
Nghe cô hỏi, tiểu Đào nhanh chóng trả lời.
- Là Lý quản gia đã lén đưa tôi ra ngoài ạ. Bà ấy bảo tôi đến tìm Sa tiểu thư để cứu tiểu thư.
Sa Tử Đình đứng bên cạnh Tống Diên và gật đầu.
- Đúng vậy Diên Diên\, là Lý quản gia đã cứu cậu đấy.
Tống Diên nghe xong không khỏi xúc động, nhưng chợt nghĩ đến điều gì đó nên liền quay sang nói với Kha Duẫn, hai tay níu lấy cánh tay hắn.
- Nhưng bây giờ Lý quản gia vẫn còn ở Tống gia\, nếu anh hai biết được bà ấy cố tình để tiểu Đào đến báo tin cho Đình Đình thì bà ấy có thể sẽ gặp nguy hiểm đấy. Duẫn\, anh giúp em đưa bà ấy đến đây được không?
Những gì cô nói không phải là không có lí, Kha Duẫn cũng đồng tình. Hắn vỗ vỗ lên vai cô.
- Đừng lo\, anh sẽ cho người đến đó đưa bà ấy về đây với em.
Sa Tử Đình suy tư giây lát rồi chậm rãi phân tích.
- Cậu và Tống Khiết đều do một tay bà ấy nuôi dưỡng từ nhỏ. Đối với hai anh em cậu thì bà ấy không khác gì mẹ ruột cả\, cho nên Tống Khiết có thể sẽ không làm hại đến bà ấy đâu. Người thật sự khiến chúng ta lo ngại là Nạp Tiều Quân\, anh ta cậy mình được lòng tin của Tống Khiết nên đã làm mưa làm gió ở Tống gia\, anh ta cũng có thể vì căm hận mà tổn hại đến Lý quản gia.
Nghe cô ấy nói vậy, Tống Diên cũng bắt đầu lo sợ, hai tay nắm chặt tay của Kha Duẫn.
- Nếu vậy chúng ta phải làm gì đây? Lý quản gia phải làm sao đây?
Kha Duẫn lo lắng ôm cô vỗ về an ủi.
- Không sao đâu! Em đừng lo\, anh sẽ đưa Lý quản gia về đây cho em.
Hắn cúi xuống nhìn trực tiếp vào mặt cô, ánh mắt vô cùng dịu dàng, thấp giọng nói.
- Bây giờ em mau vào nhà với dì Dung\, anh đi rồi về ngay!
Tống Diên ngoan ngoãn gật đầu như một đứa trẻ rất biết vâng lời.
Kha Duẫn gọi dì Dung ra và nói với Sa Tử Đình cùng tiểu Đào.
- Giúp tôi trông cô ấy. Còn cô\, cứ tạm thời ở đây với tiểu Diên.
Nói xong, hắn đặt lên trán của Tống Diên một nụ hôn tạm biệt rồi giao cô cho dì Dung và Sa Tử Đình. Xong, hắn bước lên xe và lái xe rời đi rất nhanh.
----------------------------
Bây giờ không khí trong phòng khách của Tống gia cực kỳ căng thẳng. Lý quản gia quỳ trước mặt Tống Khiết, sau lưng thì có hai tên thuộc hạ canh giữ. Bà run rẩy nắm chặt gấu áo, cúi đầu sợ hãi.
- Thiếu gia\, đứa bé trong bụng tiểu thư không có tội gì cả\, tôi không thể thấy nó chết mà không cứu được. Thiếu gia\, nó cũng là máu mủ của cậu mà\, sao cô có thể đành lòng chứ?
Tống Khiết ngồi trên sofa dáng vẻ rất mệt mỏi bóp bóp mi tâm.
Bên cạnh anh là Nạp Tiều Quân đang rất tức giận, trừng trừng nhìn Lý quản gia như muốn đem bà đi xử tử ngay lập tức, khẩn trương nói với Tống Khiết.
- Tống thiếu\, anh không thể bỏ qua cho bà ta được. Nếu không phải bà ta lắm chuyện thì Diên Diên đã không bị tên khốn Kha Duẫn đưa đi rồi. Chết tiệt!
Tống Khiết mệt mỏi xu xu tay, nhìn Lý quản gia đang quỳ dưới sàn, lạnh nhạt cất giọng.
- Nếu bà đã có gan cứu thứ nghiệt chủng kia thì chắc cũng đã chuẩn bị sẵn để chết thay nó rồi chứ?
Lý quản gia có chút bất ngờ nhưng không hề sợ hãi, thẳng thắn nói.
- Thiếu gia\, tôi cũng chỉ là một quản gia thấp kém\, là người làm trong Tống gia. Nếu cậu muốn đuổi hay giết tôi cũng không có quyền phản kháng\, tôi chỉ muốn nói với cậu một câu\, người chết thì nên để họ yên nghỉ\, người còn sống mới là quan trọng nhất. Hy vọng cậu có thể gạt bỏ thù hận trong lòng mà cùng tiểu thư sống thật tốt.
Tống Khiết nghe bà nói thì chỉ im lặng. Thấy vậy, Nạp Tiều Quân sốt ruột nói chen vào.
- Tống thiếu\, anh đừng nghe bà ta nói nhảm nữa. Nếu anh không thể ra tay thì để tôi\, chúng ta giữ lại kẻ phản bội này hậu quả sẽ rất khó lường.
Nghe những lời thúc giục của Nạp Tiều Quân, Tống Khiết hơi bực tức và khó chịu. Nói gì đi nữa thì Lý quản gia cũng là người đã nuôi dưỡng anh từ lúc nhỏ, khi cha mẹ đi công tác, chỉ có Lý quản gia cùng hai anh em của anh chơi đùa ở nhà, bà chăm sóc hai người những lúc ốm đau như, một người mẹ ruột. Làm sao anh có thể ra tay với bà chứ? Càng không thể để kẻ khác làm hại bà được.
- Chuyện lần này không ai được phép nhắc lại nữa. Lý quản gia\, bà vào trong làm việc đi.
Lý quản gia vừa bất ngờ vừa vui mừng. Bà cúi đầu cảm ơn rồi đi vào trong bếp.
Nạp Tiều Quân không phục mà nói với Tống Khiết.
- Tống thiếu\, anh đang làm gì vậy? Sao anh có thể tha cho bà ta chứ?
Tống Khiết trừng mắt nhìn anh ta, lạnh lùng nói.
- Bà ấy là mẹ nuôi của tôi\, nếu cậu dám đụng đến bà ấy thì đừng nghĩ đến chuyện kết thân với Tống gia nữa.
Nói xong, anh đứng phắt dậy và đi thẳng lên lầu.
Nạp Tiều Quân tức giận đấm mạnh vào vịn ghế, hai mắt tràn ngập lửa giận và ác ý.