TϊиᏂ ɖϊ©h͙ bắn ra làm dơ quần áo trên người, nhưng hai người ai cũng không thèm quan tâm đến chuyện đó. Sau khi bắn tinh xong Lâm Văn Tịch tựa ở trên người của nam nhân không ngừng thở dốc, thân thể lạ là một trận vô lực.
“Bị sáp liền có thể bắn nha. Bây giờ thực sự là thân thể của em càng ngày càng nhạy cảm rồi.”
Trong lúc còn đang mê man Lâm Văn Tịch nghe được một câu nói như vậy của nam nhân. Sau đó cái chân còn đang gác trên bồn rửa mặt kia liền bị nam nhân kéo xuống, hai tay bị bắt chống về phía trước, bởi vì cái tư thế khi nãy mà chân bị tê đi, vừa đưa lên liền cảm giác trên chân như bị thủy tinh ghim vào thật đau, thế nhưng không đợi Lâm Văn Tịch kịp cảm nhận được hết, Lê Diễm liền rút vật kia khỏi hậu huyệt sáp vào hoa huyệt ở phía trước, sau đó liền trừu sáp. Váy bị vén lên, mỗi lần nam nhân cắm vào đều đâm đến chỗ sâu nhất, thanh âm “bành bạch” quanh quẩn trong phòng tắm, cái mông trắng nõn của Lâm Văn Tịch đã bị biến thành đỏ bừng.
“A…ha… Chân… Đau…” Sáng nay Lâm Văn Tịch vừa mới bị đau chân, vừa rồi bởi vì có chút tê cho nên mới thấy khó chịu, nam nhân cắm vào từng đợt khiến chân cậu mềm nhũn, không ngừng run lên.
Nghe bé con nói chân khó chịu, lý trí của Lê Diễm cũng dần dần trở về, dừng động tác lại, cẩn thận xoay người cậu qua.
“Đau chân?”
“Dạ.” Kỳ thực chỉ bị tê mà thôi, nghe được thanh âm ôn nhu của nam nhân, Lâm Văn Tịch không biết nên trả lời thế nào, liền cảm thấy có chút ủy khuất, cậu chưa bao giờ làm nũng với người khác, hình như chỉ có thời điểm đối mặt với Lê Diễm mới có thể bày ra tính trẻ con của mình.
Côи ŧᏂịŧ vẫn sáp ở bên trong như trước, Lê Diễm ẵm Lâm Văn Tịch lên, ra khỏi phòng tắm.
“Ưm… a… A…” Bởi vì sợ ngã xuống, Lâm Văn Tịch dùng chân quấn quanh thắt lưng của nam nhân, tay cũng ôm lấy cổ của nam nhân thật chặt, bởi vì đang di chuyển nên cái vật trong cơ thể kia cứ đánh vào bên trong mình, đỉnh đến mức thắt lưng của Lâm Văn Tịch trở nên mềm nhũn, nếu không phải một tay Lê Diễm ôm hông của cậu một tay nâng lấy mông cậu, phỏng chừng cậu đã ngã xuống rồi.
Lần đầu tiên Lâm Văn Tịch cảm thấy phòng tắm cách giường xa đến ngần này, vật thô to của nam nhân vẫn cắm trong tiểu huyệt của cậu, mỗi khi bước đi đều thâm nhập vào càng sâu, bởi vì cọ vào cơ bụng tinh tráng của nam nhân nên phân thân vừa phát tiết qua lại có xu thế ngẩng đầu nữa rồi.
Thả Lâm Văn Tịch lên giường, Lê Diễm cẩn thận nhấc hai chân của cậu lên, một bên lấy tay xoa một bên trừu sáp, thế nhưng hiển nhiên động tác đã chậm lại rất nhiều.
“Còn đau không?”
Ở trong chuyện này, nam nhân vẫn luôn đối với mình ôn nhu như vậy, mắt của Lâm Văn Tịch trở nên hồng hồng. Cậu biết nam nhân là lo lắng cho mình, vì vậy lắc lắc đầu, vừa nãy là bởi vì tê chân nên mới đau, hiện tại đã khá hơn nhiều rồi.
“Đừng nhìn tôi như vậy, tôi sẽ nhịn không được.”
Thanh âm Lê Diễm trầm thấp, hôn hôn lên môi của Lâm Văn Tịch. Bé con nhu thuận ôm lấy cổ của nam nhân, để mặc anh hôn.
“Vậy… Không cần nhịn…” Lâm Văn Tịch cũng không biết tại sao mình nói lại nói ra lời như vậy, sau khi nói xong hai bên tai đều hồng hồng. Cảm nhân được nam nhân nghe xong lời của mình hiển nhiên liền hưng phấn hơn rất nhiều, đôi tay đang nắm lấy hai cái đùi của mình cũng chặt hơn không ít.
“Vốn định ôn nhu với em một chút, bất quá xem ra bảo bối em rất đói khát a. Quên đi.” Lê Diễm nắm lấy hai đùi của cậu, bắt đầu gia tăng tốc độ chạy nước rút. Kỳ thực vốn còn muốn trừng phạt nặng hơn một chút, nhưng là vừa nãy bé con nói một câu đau chân, anh liền không nỡ nhẫn tâm mà tiếp tục phạt em ấy. Hôm nay cũng đã trừng phạt đủ rồi, sợ bé con sẽ ăn không tiêu, mấy thứ còn dư lại, sau này sẽ từ từ dùng tới. Bất quá bé con vừa mới nói là không cần nhịn, đương nhiên Lê Diễm không thể nào “cô phụ” em ấy được.
Lê Diễm kéo quần áo trên người Lâm Văn Tịch xuống, ôm lấy cậu nằm ngửa dựa vào trên người mình, như vậy chân của cậu sẽ không cần cố sức. Sau đó lần thứ hai đem côn ŧᏂịŧ thẳng tiến vào tiểu huyệt của cậu, một tay ôm lấy vai của Lâm Văn Tịch, nửa người trên của Lê Diễm tựa ở đầu giường, căn bản là ngồi thao cậu, tư thế này có thể để cho hai người nhìn thấy rõ ràng địa phương mập hợp. Tiếng nước “nhóp nhép” không ngừng truyền đến từ nơi đó, chỉ cần Lâm Văn Tịch cúi đầu một cái là có thể nhìn thấy phân thân đang thấm đẫm dịch thể của mình và đi xuống một chút nữa liền thấy được côn ŧᏂịŧ tím đỏ thô to của nam nhân hình thành đối lập rõ ràng với mình, đang thao một cái tiểu huyệt của cậu, sáp nông vài lần, Lê Diễm sẽ cố ý tìm đến chỗ sâu nhất mà cắm vào một lần, khiến bên trong đột nhiên co rút lại. Kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ như vậy khiến cho hai mắt Lâm Văn Tịch đều đẫm lệ.
“A a… Chủ nhân… A…ha… A…”
“Có phải nhìn như vậy còn chân thực hơn trong gương không?”
Lâm Văn Tịch xấu hổ lấy tay chặn tầm nhìn, thế nhưng lại bị Lê Diễm kéo xuống.
“Nhìn đi đâu. Tiểu huyệt của em rất háo ăn a.” Lê Diễm sáp nông, tốc độ chậm rãi khiến Lâm Văn Tịch thấy rất rõ ràng, lại bắt đầu cảm thấy tốc độ như vậy khiến cậu tâm dương không ngớt, cậu đã quen với chuyện nam nhân cường thế rồi.
“A…ha… Bên trong… Thật là ngứa…”
“Muốn chủ nhân thao sâu một chút giúp em gãi ngứa sao?”
“Ưm… Muốn… Sâu một chút… A … Nhanh…”
Lê Diễm ôm lấy hông của Lâm Văn Tịch, dùng sức đè xuống, chính mình thì lại hướng lên trên.
“Ưm a… Muốn hỏng rồi… Chủ nhân…”
“A… A…ha… Chủ nhân… Lớn quá…” Vô luận là làm qua mấy lần, Lâm Văn Tịch vẫn cảm thấy chỗ đó của Lê Diễm lớn kinh người, nhìn cái vật thô to kia cắm vào chỗ đó của mình, thực sự Lâm Văn Tịch hoài nghi có một ngày nào đó có thể làm nát nó luôn hay không. Đặc biệt là vào thời điểm nam nhân rút côn ŧᏂịŧ dính đầy *** dịch đang trừu sáp trong hoa huyệt ra rồi cắm vào cúc huyệt của mình.
“Rất thích được thịt heo bổng của chủ nhân thao sao?”
“Ưm… A… Thích… A…ha…”
Lê Diễm khẽ động thắt lưng, hai tay nắm lấy đầu nhũ của Lâm Văn Tịch đùa bỡn. Thỉnh thoảng còn kiểm tra cậu bé đang “chảy nước mắt” ở phía trước. Lâm Văn Tịch nghiêng người dựa vào người nam nhân, toàn thân bị thao đến vô lực, chỉ còn lại vài tiếng rêи ɾỉ mỏng manh.
Có mấy lần phân thân của nam nhân không cẩn thận trượt ra ngoài, Lê Diễm sẽ kêu Lâm Văn Tịch tự mình cầm lấy cắm trở vào, cảm giác trống rỗng khiến Lâm Văn Tịch luôn nghe lời cúi đầu tìm kiếm phân thân của nam nhân, sau đó từ từ sáp nó vào lại tiểu huyệt của mình. Côn ŧᏂịŧ nóng hổi của nam nhân lại cho cậu cảm thấy mặt đỏ tim đập hưng phấn không thôi.
Từ lần trước lúc làm với Lâm Văn Tịch mà không có mang đồ bảo bộ, hình như Lê Diễm cũng không quá thích mang cái vật đó nữa, anh biết kỳ thực thể chất của người song tính không phải quá tốt, cơ quan bên trong phát dục cũng không được hoàn thiện cho lắm, thế nên tỷ lệ mang thai là rất nhỏ, thậm chí là không có, cho nên cơ bản anh cũng không nghĩ đến vấn đề Lâm Văn Tịch có thể mang thai. Ngay cả bản thân Lâm Văn Tịch lại càng sẽ không nghĩ tới chuyện này làm gì.
Cho nên khi Lê Diễm một lần lại một lần bắn dịch thể nóng hổi vào trong cơ thể mình, Lâm Văn Tịch cũng không chưa từng giãy dụa qua, hơn nữa nam nhân cũng sẽ không cho cậu có cơ hội giãy dụa đâu. Chẳng qua là cảm nhận được vật kia rất nóng mà thôi, mỗi lần đều phải rót đầy vào hai cái tiểu huyệt của mình, nam nhân mới sẽ bỏ qua cho cậu.