“Ưm… Hmm… Không…” Ngậm lấy ngón tay thon dài của nam nhân, bởi vì trong miệng bị quấy đảo mà chảy ra nước bọt không kịp nuốt, nhìn chính mình trong gương *** loạn chịu không nổi.
“Ăn ngon không? Dâʍ ŧᏂủy̠ bị chủ nhân thao ra, hương vị không tệ chứ?”
“A…ha… Đừng nói nữa… Chủ nhân… A…” Lâm Văn Tịch hận không thể che lỗ tai của mình lại để không thấy nghe những nói lời tục tĩu của nam nhân, vì sao một nam nhân bình thường lạnh lùng cao quý như vậy vào thời điểm này cứ luôn thích nói lời hạ lưu với mình, không chỉ như thế, tại sao một nam nhân có chứng khiết phích vào thời điểm bôi những thứ đó lên người mình lại không có bộ dáng khiết phích vậy chứ? Còn bỏ ngón tay vào trong miệng mình quấy đảo, trong miệng cảm nhận được vị tanh chát, Lâm Văn Tịch cảm thấy mình sắp điên mất rồi, thế nhưng tim đập loạn hơn bất lỳ lúc nào cả.
“Đã nói là không được phép nói không thể với chủ nhân nha.” Lê Diễm cắn một cái lên lỗ tai cậu. Rút ngón tay ra, bên trên kèm theo một sợi chỉ bạc, phản xạ ra màu sắc ái muội.
“Em không có… A…ha…”
“Hiện tại bị tôi sáp như vậy, bảo bối em còn muốn đi làm phẫu thuật biến thành một nam nhân ‘chân chính’ sao?” Lê Diễm cố ý tác hai chân của Lâm Văn Tịch ra càng rộng, để cậu có thể thấy rõ ràng hơn hình ảnh tiểu huyệt mình đang bị sáp nhập. Thấy thân thể mình *** đãng như thế, Lâm Văn Tịch cảm thấy có chút khó có thể tiếp thu. Tại sao mình lại… Biến thành như vậy…
“A… Không phải…”
“Không phải? Em còn muốn đi làm phẫu thuật sao?” Không biết tại sao Lê Diễm lại cảm thấy hơi tức giận, dùng sức mãnh liệt đâm vào người cậu vài cái, thoáng cái thân thể của Lâm Văn Tịch liền xụi lơ, chống lên bồn rửa mặt phía trước, rêи ɾỉ vài tiếng, nhưng rất nhanh nam nhân liền ngừng lại. Cầm lấy phân thân trước mặt cậu, nơi bị trướng đến có chút khó chịu nay bị người nắm lấy, căn bản là không có biện pháp phát tiết, Lâm Văn Tịch bất an giãy dụa, lại làm cho côn ŧᏂịŧ trong cơ thể sáp vào càng sâu.
“Còn dám nói như vậy nữa không?” Lê Diễm bị bé con giãy dụa một cái, thoải mái đến mức hô hấp đều nặng hơn.
“Không phải… Ưm… a… Chủ nhân… Buông… A…ha… Em không dám… A…” Lâm Văn Tịch không nghĩ tới nam nhân sẽ tức giận đến vậy, chẳng qua hôm nay mình chỉ muốn bàn chuyện này với anh một chút mà thôi.
“Em xem, chỉ cắm vào đây, phía trước của em liền có thể bắn rồi nha. Rất thoải mái sao?” Lê Diễm cố ý dùng móng tay không dài nhẹ nhàng xẹt qua linh khẩu, kᏂoáı ©ảʍ mãnh liệt từ nơi đó truyền đi khắp toàn thân, Lâm Văn Tịch khó chịu gật đầu, đích xác cậu không thể phủ nhận, thời điểm bị nam nhân cắm vào, cậu thật sự cảm nhận được một loại kᏂoáı ©ảʍ trước nay chưa từng có, tuy rằng cậu chưa từng hưởng qua tư vị của nữ nhân, nhưng cậu biết loại cảm giác nam nhân cho cậu này tuyệt đối không phải những thứ khác có thể so sánh được.
Thấy Lâm Văn Tịch gật đầu, Lê Diễm cười cười, tay sờ lên nơi hai người kết hợp, “Thật ngoan, nhìn cho kỹ nơi này của em ăn thịt heo bổng của nam nhân thế nào ha. Hôm nay để em hiểu rõ, chỗ này của em, có bao nhiêu không thể tách rời khỏi nam nhân.”
Kỳ thực cho tới bây giờ Lê Diễm cũng không có đối đãi với Lâm Văn Tịch như nữ nhân, cũng không có cảm thấy em ấy “không bình thường”, hôm nay nghe được bé con này có suy nghĩ muốn đi làm phẫu thuật, không biết vì sao trong lòng lại thấy bất mãn, giống như là cảm giác thân thể của mình lại bị người khác ghét bỏ, Lê Diễm cũng bất kể có phải là do tự mình suy nghĩ nhiều hay không, dù sao cũng đã cảm thấy mỗi nơi trên cơ thể Lâm Văn Tịch đều là của mình, ngay cả chính em ấy cũng không có quyền động vào.
Máy ảnh được gác ở một bên, quần áo của Lâm Văn Tịch cũng không có được cởi ra, phía dưới đã bị nam nhân cắm vào, hoàn toàn là một bộ dáng của tiểu hầu gái *** loạn, phía trước của Lâm Văn Tịch vẫn là vô cùng chặt, nhưng bởi vì phi thường mẫn cảm cho nên không ngừng phân bố dịch thể, mới khiến cho Lê Diễm càng sáp càng thuận lợi, hung hăng đỉnh từ phía dưới lên trên, sáp vật kia của mình vào càng sâu.
“A…ha… Đừng… A…” Phía trước của Lâm Văn Tịch bị căng ra, đầu đỉnh của nam nhân còn không ngừng nghiền áp ở bên trong, rất nhanh cậu liền chịu không nổi, thế nhưng Lê Diễm vẫn nắm lấy phân thân không cho cậu phóng thích như cũ.
“Chủ nhân… Em muốn… A…ha… Buông…”
“Muốn cái gì?”
“Muốn bắn… Ưm a… Chủ nhân… Để em… Bắn… A…”
“Bảo bối, nói em là tiểu hầu gái *** đãng của chủ nhân, là chuyên môn để chủ nhân sáp, không bao giờ tùy tiện nói muốn làm phẫu thuật nữa, tôi liền cho em bắn.”
Lâm Văn Tịch không biết vì sao mỗi lần nam nhân đều phải ép mình nói một ít lời rất *** loạn, cậu cảm thấy càng ngày mình càng không biết xấu hổ luôn rồi, mỗi lần lâm vào ***, chung quy cậu đều sẽ bại dưới tay nam nhân này.
“Chủ nhân… Em là tiểu hầu gái… của chủ nhân… A không được em nói không nên lời…” Lâm Văn Tịch khó chịu lắc đầu.
“Vậy trước không cho bắn.” Lê Diễm cười kéo lấy thắt lưng được buộc thành con bướm của Lâm Văn Tịch từ sau lưng tới, sau đó lại cởi nút thắt ra, cầm lấy phía trước, buộc thành một cái nơ con bướm xinh đẹp tại phân thân đang cương của Lâm Văn Tịch.
“A… Chủ nhân… Đừng như vậy…”
“Em lại quên lời tôi nói rồi.” Lê Diễm mạnh mẽ rút phân thân ra khỏi hoa huyệt của Lâm Văn Tịch, cắm vào cúc huyệt ở phía sau. Sau đó bắt đầu dùng sức tiến công.
“A a… Không… Chủ nhân… Em không dám… A…ha… Cởi ra… Có được hay không…”
“Không được nha. Em không nói vẫn cứ cột.” Lê Diễm vừa nói vừa không ngừng đánh lên điểm nhạy cảm của Lâm Văn Tịch, anh biết nơi đó có thể kích phát du͙© vọиɠ bắn tinh của nam nhân, cho nên Lâm Văn Tịch cũng không phải ngoại lệ, cậu bị thao đến thanh âm đều khàn, phía trước phát đau do trướng lên, nam nhân lại không có chút ý tứ muốn buông tha cho cậu, trái lại là càng ngày càng dùng sức.
“A…ha… Chủ nhân… Tha em… A… Em muốn bắn…”
Lê Diễm cảm nhận được hậu huyệt của bé con co rút đến càng ngày càng nhanh, biết có thể là em ấy muốn bắn tinh, thế nhưng lần này không để cho em ấy khắc sâu ấn tượng, sau này em ấy lại nảy ra loại ý niệm này thì sẽ phiền toái lắm.
“A… Sẽ chết mất… Em là tiểu hầu gái *** đãng của chủ nhân, chủ nhân để em bắn đi…”
“Em còn chưa nói xong.”
“Em chỉ cho chủ nhân… A… Một mình chủ nhân sáp… Không bao giờ… Đề cập tới… Muốn đi phẫu thuật nữa… A…ha…”
“Lúc này mới ngoan. Trước hết để chủ nhân cho em bắn một lần.” Lê Diễm cười, kéo thắt lưng đang buộc trên phân thân của Lâm Văn Tịch ra, không có bộ lộng giúp cậu, Lê Diễm chỉ hung hăng đỉnh thân trong cơ thể Lâm Văn Tịch, cậu liền thét chói tai run rẩy bắn ra.