6.1
Tôi là Trần Mặc, từ lúc còn rất nhỏ, tôi đã nghĩ mình là một đứa trẻ không được ba công nhận, do khó sinh nên sau khi sinh tôi ra xong mẹ tôi liền qua đời, sau đó lúc tôi hơi lớn hơn một chút ba dẫn một nữ nhân và một cậu bé lớn hơn tôi hai tuổi trông rất dễ nhìn về, bảo tôi gợi nữ nhân kia là mẹ, còn cậu bé đó là ca ca, tôi không nghe theo, ba giơ tay lên muốn đánh tôi, cậu bé kia đã chắn trước người của tôi, dùng thanh âm non nớt nói, "Ba, đừng đánh đệ đệ."
Lúc đó tôi rất hận anh, đó là ba của tôi dựa vào cái gì anh cũng kêu là ba chứ? Còn có không được gọi tôi là đệ đệ, tôi mới không cần mấy người giả mù sa mưa! Nghĩ như vậy, tôi đẩy anh ra chạy vào phòng. Thế nhưng sau đó, cậu bé kia vẫn luôn thích đến phòng của tôi tìm tôi chơi cùng, đưa vài món đồ chơi anh thích cho tôi, thích quấn quít lấy tôi gọi đệ đệ, tôi biết được thì ra anh tên là Trần Diệu Thiên, là con trai của ba và nữ nhân kia, cũng là đứa con ông lừa mẹ sinh ra, khi đó, tôi càng hận ba hơn, thậm chí tôi còn từng hoài nghi, có khi nào mẹ của tôi là do bọn họ hại chết hay không, nhưng sau đó tôi lại cảm thấy tự trách, bởi vì mẹ tôi mất do khó sinh, kỳ thực người hại chết mẹ, phải là tôi mới đúng...
"Đệ đệ, em bị làm sao vậy?"
Nhận ra tâm tình khổ sở của tôi, Trần Diệu Thiên lên tiếng gọi, trong ánh mắt lấp lóe thần sắc quan tâm. Có đôi khi tôi đã nghĩ, nếu như anh không phải là ca ca của tôi... Thì sẽ tốt hơn biết bao nhiêu lần... Ba chưa bao giờ dẫn tôi ra ngoài, ông chỉ dẫn Trần Diệu Thiên đi, bởi vì đó là đứa con khiến ông cảm thấy kiêu ngạo, Diệu Thiên ca ca giỏi rất nhiều thứ, cũng được kiến thức qua nhiều thứ tốt hơn tôi. Mỗi ngày tôi chỉ có thể nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, nhìn mấy đám chim chóc ở bên ngoài rồi ngẩn người.
Năm 5 tuổi ấy, đột nhiên ba muốn đưa tôi đi, người thứ nhất phản đối, thế mà lại là Trần Diệu Thiên, kỳ thực tôi còn có hai ca ca ruột nữa, nhưng các anh đều lớn hơn tôi rất nhiều tuổi, bình thường sẽ không quan tâm đến tôi bao nhiêu, còn tuổi tác xấp xỉ, cũng chỉ có Trần Diệu Thiên mà thôi. Tôi không biết tại sao đột nhiên ba lại không cần tôi nữa... Chỉ biết ngày đó xe chạy thật lâu thật lâu, đến một căn biệt thự rất vắng vẻ, sau đó ba dẫn tôi vào trong, cũng kể từ khi đó, tôi quen biết dì Phượng, là người duy nhất ở lại đây chăm sóc cho tôi, dì Phượng rất thích tôi đồng thời cũng đối xử với tôi rất tốt, mặc dù trong một căn nhà lớn như vậy chỉ có hai người bọn tôi, tôi cũng sẽ không cảm thấy quạnh quẽ, chỉ là tôi không thể đi ra ngoài, mỗi ngày chỉ có thể ở trong nhà, cho nên tôi đành phải đọc sách để gϊếŧ thời gian, thế là càng ngày tôi càng thích đọc sách. Kỳ thực Trần Diệu Thiên vẫn thường xuyên đến thăm tôi, đòi ba dẫn anh đến đây, mỗi lần anh sẽ kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện cười, nghe đến mức tôi muốn bay ra thế giới bên ngoài khám phá.
Năm tôi 18 tuổi, càng ngày đọc càng nhiều sách hơn, nhưng vẫn không có cơ hội chân chính đi học, tôi dần dần hiểu ra, kỳ thực tôi đang bị ba giam cầm. Tôi không biết tại sao lại phải như vậy, tôi đã không còn ngốc như khi bé mà nghĩ rằng có thể là bởi vì mình chưa đủ ngoan chọc cho ba tức giận này nọ, tôi biết có đôi khi số mệnh chính là không công bằng như vậy. Dì Phượng dần dần già đi, nhưng tôi vẫn tôn kính dì không khác gì mẹ ruột. Dì vẫn luôn nói với tôi, tiểu thiếu gia, cậu đừng trách lão gia, ông ấy làm như vậy cũng là do bất đắc dĩ thôi. Kỳ thực tôi đã không còn quan tâm nữa rồi.
Năm ấy, Trần Diệu Thiên được 20 tuổi, bắt đầu từ rất lâu trước đây anh đã không cần ba dẫn anh tới đây nữa, anh vẫn thường xuyên đến thăm tôi, có đôi khi là gạt ba để chạy tới. Ngày đó, anh vẫn xuất hiện ở cửa như thường ngày, nhưng lại có chút không giống, anh uống rất nhiều rượu, hơn nữa còn uống đến say mèm. Anh nhào qua đè tôi lên tường hôn môi, vừa hôn còn vừa vuốt ve mặt tôi nói, "Mặc Mặc, em lớn lên rất xinh đẹp."
Lúc đó tôi dám khẳng định mặt mình đã đỏ lên vì tức, nào có ai lại đi nói con trai xinh đẹp bao giờ! Nhưng cho tới nay còn chưa có người nào khen tôi như vậy, cũng khiến tôi có chút cảm giác bó tay chịu trói. Thoáng cái đã bị anh hôn đến choáng váng.
"Anh say rồi." Tôi đẩy anh.
"Mới không có, Mặc Mặc... Anh muốn em... Rất muốn..." Không biết bắt đầu từ khi nào, anh đã không còn gọi tôi là đệ đệ nữa. Mà lại thay bằng cách xưng hô khiến người khác phải nổi da gà như vậy. Thanh âm của anh khàn khàn gợi cảm hơn bình thường, khiến cho tôi nghe vào mà xương cốt đều nhũn ra, tuy tôi vẫn không hiểu quá rõ anh đang nói cái gì, thế nhưng sợ bị dì Phượng nhìn thấy cái cảnh này của bọn tôi, tôi đành phải kéo anh vào phòng. Chỉ vừa mới đóng cửa lại anh đã đè tôi xuống giường, không ngừng hôn tôi, lần đầu tiên, tôi chỉ cảm thấy thân thể đau đớn cứ như bị xé rách, nhất là cái chỗ ở phía sau, mặc dù ngay từ đầu anh rất ôn nhu, thế nhưng người say sẽ rất dễ đánh mất lý trí, thế là sau khi tiến vào anh bắt đầu dùng sức thao tôi, tôi càng khóc kêu anh lại dùng sức càng mạnh hơn. Bởi vì sợ bị dì Phượng nghe thấy, tôi chỉ có thể cắn chặt góc chăn, thế nhưng anh lại tức giận ngăn lại, bắt tôi phải kêu ra tiếng.
Lần đầu tiên tôi được cảm nhận cái cảm giác hai hợp làm một này, thật ra lúc đó tôi đã rất hạnh phúc, tuy rằng trong lòng cứ không ngừng kêu gào thế này là sai, hai người chúng tôi đều là nam nhân, hơn nữa lại còn là anh em, chúng tôi không thể ở cùng một chỗ, thế nhưng thân thể và trái tim, đã không tự chủ được mà giao ra rồi. Bởi vì mấy năm nay, tôi thực sự rất cô đơn, rất ít khi ba đến thăm tôi, người quan tâm chăm sóc tôi, ngoài dì Phượng ra, chỉ còn có anh. Tôi cho rằng đây là sự bắt đầu của hạnh phúc, nhưng sau khi mọi chuyện kết thúc, anh lại nói cho tôi biết, ba đã sắp xếp một cuộc hôn nhân cho anh, cái ngày khi anh tiếp nhận sự nghiệp của Trần gia thì cũng là lúc anh đủ tuổi cưới vợ, phải lập tức chuẩn bị cho hôn lễ của anh cùng với một thiên kim của công ty khác. Thế nhưng hiện tại anh chỉ mới 20 tuổi, từ giờ tới đó còn 2 năm nữa... Anh nói với tôi rằng anh có thể buông tha cho gia nghiệp của Trần gia, cùng đi ra ngoài sống với tôi, nhưng tôi lại lắc đầu, kỳ vọng của ba dành cho anh cao như vậy, tại sao có thể vì tôi mà...
"Anh trở về kết hôn đi."
Ngày đó, sau khi trải qua lần đầu tiên hoan ái, tôi đã đẩy anh ra khỏi phòng. Thế nhưng mỗi ngày anh đều sẽ đến thăm tôi, kể từ khi khai thông tâm ý lẫn nhau, tôi vẫn luôn cảm thấy chột dạ, sợ ba sẽ phát hiện ra chuyện của hai chúng tôi, thế nhưng ba lại quá bận rộn, cũng không có bao nhiêu thời gian quan tâm tới bọn tôi, chỉ cảnh cáo Trần Diệu Thiên đừng có thường xuyên chạy đến chỗ tôi như vậy nữa. Rốt cục, sau 2 năm "thâu hoan bất chính", dì Phượng bị bệnh, là ung thư thời kỳ cuối, mà Trần Diệu Thiên, cũng đã 22 tuổi, ba truyền vị trí cao nhất của Trần gia cho anh, nhưng như vậy cũng có ý nghĩa, anh sắp phải kết hôn với nữ nhân đó rồi. Cứ như vậy, hai người đã từng quan trọng nhất với tôi, đều rời xa tôi. Càng ngày Trần Diệu Thiên càng ít tới thăm tôi, có lẽ là do quá bận, hoặc có lẽ là do chán ghét, người ta đã có vợ đẹp kề bên, bỏ lại một mình tôi bơ vơ lạc lõng. Tôi cảm thấy mình cực kỳ giống một oán phụ. Khi ấy tôi vẫn luôn nhớ tới dì Phượng, sau đó không ngừng rơi nước mắt, dì đã nói, đừng trách ba tôi, ông ấy làm vậy cũng là do bất đắc dĩ. Ha ha, bất đắc dĩ? Cái gì kêu là bất đắc dĩ? Nhiều năm như vậy cũng không thèm quan tâm đến tôi, thật sự là do bất đắc dĩ sao? Bất đắc dĩ cũng phải có giới hạn thôi chứ!
6.2
Thế là tôi tùy hứng một lần, chạy trốn khỏi căn nhà đó. Thoát khỏi cái thành phố đã giam cầm tôi suốt 20 năm, tôi bỏ chạy đến một nơi vắng vẻ nhất, không muốn để cho bọn họ tìm thấy tôi, rốt cục, sau khi tôi rời đi được một tháng, tôi phát hiện ra, cũng không có ai đi tìm tôi cả...
Đúng vậy, hiện tại Trần Diệu Thiên chỉ mới vừa nhận chức, ánh mắt mọi người đều tập trung lên người của anh, bên ngoài không có ai biết đến sự tồn tại của tôi, mà người nhà, đã không còn ai nhớ tới tôi nữa... Người duy nhất nhớ rõ tôi, cũng đã qua đời mất rồi.
Cuộc sống ở bên ngoài trôi qua rất gian khổ, tôi không có bất kỳ kỹ năng sinh tồn nào, cho dù có đọc nhiều sách hơn chăng nữa, đến hôm nay đều trở thành uổng công, hiện tại mới hiểu được cái gì gọi là khi đến cuối tờ giấy mới tỉnh ngộ, cái gì gọi là thực tiễn là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm tra chân lý, rất nhanh tiền trên người đã bị xài hết, sợ bọn họ tìm thấy tôi, tôi không dám dùng thẻ tín dụng, tôi biết mình phải cố gắng sống, bởi vì tôi còn chưa được nhìn ngắm thế giới này kỹ càng. Thế là tôi bắt đầu nghĩ biện pháp kiếm tiền, sau khi đi ngang qua một trường trung học, tôi liền nghĩ tới chuyện mở một tiệm sách, đây vừa là công việc tôi yêu thích, lại vừa có thể kiếm sống, thế nhưng trên người tôi đã không còn tiền, làm thế nào để gây dựng sự nghiệp đây...
Tôi bắt đầu đến nhà xưởng làm công, dùng tiền làm công mở ra một sạp báo vỉa hè, tuy rằng chỉ có mấy chục cuốn sách, đồng thời chỉ nằm ở ven đường, thế nhưng đã đủ khiến tôi cảm thấy thỏa mãn, khi đó tôi hiểu được rất rõ không có ai giúp được mình lúc mình đang khốn khó ngoài chính bản thân mình ra cả, cho nên tôi tự nhủ với lòng sau này cũng phải giúp đỡ người khác nhiều hơn. Có lẽ là do tôi đủ may mắn, dần dần bắt đầu có nhiều học sinh đến mua, giao lưu cũng nhiều hơn, khi đó tôi biết được nhu cầu về sách vở và tài liệu mà bọn họ cần, bắt đầu nhập hàng nhằm vào những nhu cầu đó, thế là càng ngày việc làm ăn của sạp nhỏ càng tốt, sau một năm, rốt cục tôi cũng khai trương được một tiệm sách nho nhỏ.
Gần như tôi đã gửi gắm toàn bộ tình cảm của mình vào cái tiệm này, trong khoảng thời gian một năm đó, tôi đã sắp quên được người kia, nếu không phải ngày hôm đó nhìn thấy cuốn tạp chí, bên trên có tin tổng tài của Trần thị và thiên kim của Diệp gia đã ly hôn, có khả năng thực sự tôi sẽ không cần phải nhớ tới người này nữa, xem xong toàn bộ nội dung về Trần gia, tôi phát hiện ra, quả nhiên không có ai biết đến sự tồn tại của tôi cả, nội dung được đề cập ở bên trong chỉ có ba đứa con của Trần gia, mà Trần Diệu Thiên, là con riêng của ba, là đứa con được cưng yêu nhiều nhất, bởi vì anh là đứa con do người phụ nữ ba yêu sinh ra, hơn nữa còn là đứa con ưu tú nhất.
Tôi đã không còn quan tâm đến mấy chuyện này nữa rồi, chỉ cảm thấy kỳ quái là tại sao đột nhiên Trần Diệu Thiên lại ly hôn, chỉ mới một năm mà thôi, là do chuyện hợp tác giữa hai nhà xảy ra vấn đề gì sao? Tôi lại lật qua tạp chí vài lần, cứ như là muốn tìm ra được manh mối từ hàng nhìn con chữ kia, không nghĩ tới thật đúng là đã bị tôi nhìn ra được vài thứ, không ngờ nữ nhân kia, lại phản bội Trần Diệu Thiên?
Tôi không biết tại sao vào một khắc kia đột nhiên tôi lại thoáng cảm thấy đau lòng, chẳng lẽ đối với anh, mình vẫn còn chưa buông bỏ được sao? Vẫn sẽ sợ anh có bị tổn thương hay không? Không muốn phải thừa nhận, nhưng gần như trong suốt đoạn thời gian đó tôi không có bữa nào ngủ ngon giấc, sẽ luôn nhớ đến anh, không biết anh sống thế nào, anh có nhớ tới tôi hay không, có nhận ra là tôi đã mất tích chưa, liệu anh có tới tìm tôi không, ban đêm tôi nằm mơ, thậm chí còn mơ thấy những đêm triền miên với anh, hậu huyệt dâng lên từng trận tê ngứa dính dấp, tôi chỉ có thể không ngừng cọ vào chăn đệm dưới thân, nhưng lại không biết phải làm sao, lúc sáng thức dậy nhìn thấy chăn nệm đều đã ướt đẫm, gương mặt tôi nóng bừng lên, kèm theo đó là vài phần ảo não. Suốt bao lâu nay cũng không phải là không có nữ sinh theo đuổi tôi, thế nhưng tôi lại không chấp nhận, bởi vì trừ anh ra, tôi đã không còn biện pháp chấp nhận bất kỳ ai khác nữa rồi, tuy rằng anh đã không cần tôi nữa, lúc đó tôi lại không hề hay biết mấy năm nay anh đã đi khắp thế giới tìm kiếm tôi tựa như phát điên, bởi vì một ít nguyên nhân đặc biệt, có rất ít người biết sự tồn tại của tôi, cho nên nếu anh muốn tìm được tôi, đơn giản chính là mò kim đáy biển.
Rất nhanh lại qua tiếp một năm, càng ngày tiệm sách của tôi càng lớn hơn, thu nhập cũng chuyển thành rất khả quan, cho nên tôi quyết định tuyển thêm người vào làm, ngày đó đến phỏng vấn là một thiếu niên không quá lớn, tên gọi Lâm Văn Tịch, 18 tuổi, vóc người nhỏ gầy, nhìn qua cứ như vị thành niên, đôi mắt lại rất thuần khiết, gần như là từ cái nhìn đầu tiên, tôi liền nhìn trúng đứa bé này, thế là tôi giữ em ấy ở lại đây. Biết được cuộc sống của em rất gian khổ, vì thế tôi cố hết khả năng giúp đỡ em, nhưng em ấy lại cứ luôn từ chối, tôi hiểu được cái cảm giác vào lúc gian khổ nhất mà lại không có ai giúp mình này, cho nên tôi vẫn kiên trì, em ấy không nhận, tôi lại đưa tiếp. Rất nhanh liền dần thân thiết hơn, bất quá tôi cứ luôn cảm thấy hình như em có tâm sự, có thể là trước đây đã gặp phải chuyện gì đó không vui, nhất là hôm đó khi em ấy nhìn thấy trong tạp chí đưa tin Lê Diễm – một kim cương vương lão ngũ độc thân - kết hôn liền lộ ra vẻ mặt cực kỳ bi thương, chỉ là em ấy tự cho rằng mình đã che giấu rất tốt mà thôi.
Nhưng điều khiến tôi không ngờ nhất chính là, em ấy thế mà lại là một người song tính, hơn nữa lại còn đang mang thai, không biết nam nhân kia là ai, không biết tại sao đột nhiên tôi lại nghĩ tới Lê Diễm, nghĩ đến cảnh anh ta bội tình bạc nghĩa với em ấy, tôi liền cảm thấy phi thường tức giận, bởi vì đột nhiên nhớ tới một nam nhân khác, tôi thầm mắng một câu trên thế giới này thật đúng là không có bao nhiêu nam nhân tốt cả (con trai... con = =. . ), ngày đó tôi vẫn đến sớm mở cửa tiệm như thường ngày, lại phát hiện ở trước cửa có đậu một chiếc xe sang trọng không phù hợp với xóm nhỏ này, chân mày không tự chủ nhíu lại, chờ đến khi thấy rõ người đứng ở cửa tôi liền hoàn toàn cứng đờ ra ngay tại chỗ.
"Mặc Mặc."
Anh gọi tên tôi. Thanh âm vẫn quen thuộc như vậy, vẻ mặt anh hiện rõ sự mừng rỡ, tuy rằng mặc áo khoác đen khiến cho cả người anh nhìn qua thành thục chững chạc hơn rất nhiều, hai năm nay khí chất trên người anh cũng đã hoàn toàn thay đổi, đây là kết quả được trau dồi ra khi đứng trên đỉnh cao của Trần gia đi, tôi nghĩ vậy, thế nhưng một tiếng "Mặc Mặc" kia cứ như đưa tôi trở lại với quá khứ.
"Anh nhận lầm người."
Tôi thản nhiên tránh khỏi anh, đi đến mở cửa tiệm.
"Sao có thể nhận lầm được, em có biết anh đã tìm em bao lâu chưa!"
Không thể phủ nhận, khi nghe được câu đó thân thể tôi trở nên cứng đờ, thì ra anh ấy thực sự… có đi tìm tôi sao...
Tôi quay đầu lại, dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn anh, "Tiên sinh, ngài nhận lầm người rồi, làm phiền ngài tránh qua một chút được chứ? Đừng cản trở việc buôn bán của tôi."
Anh dùng ánh mắt phức tạp nhìn tôi, thế nhưng vượt ra ngoài dự đoán của tôi, anh cũng không có quấn lấy tôi nữa, anh thực sự rời đi, sau khi xe chạy đi được một đoạn cả người tôi đều thoát lực tựa lên trên cửa, anh đi thật rồi... Tôi bảo anh đi, anh liền đi mất... Không có giải thích, cũng không nói gì, cứ trực tiếp rời đi như vậy.
Thế nhưng tôi không ngờ tới hôm sau anh lại đến tìm tôi, còn bị Tiểu Tịch bắt gặp được, ngày đó bên cạnh anh dẫn theo mấy người bảo tiêu, thiếu chút nữa đã dọa đến khách hàng trong tiệm, anh kêu tôi quay về, tôi cự tuyệt, nhiều năm như vậy tôi đã không hề quan tâm tới nữa, hiện tại tôi đã có cuộc sống mới của mình, sao tôi có thể quay về được nữa đây, cuối cùng anh bỏ lại một câu "ba đang nằm trong bệnh viện" xong liền rời đi.
Kỳ thực lúc đó tôi đã đứng ngốc ra, tôi cứ nghĩ, thân thể của một nam nhân sẽ rất khỏe mạnh, không ngờ tới nói bệnh liền bệnh, tôi biết nếu như không phải quá nghiêm trọng, anh cũng sẽ không đến nói cho tôi biết làm gì, lúc này đây, thực sự không xong rồi sao. Tâm tình có chút phức tạp. Tôi vẫn còn hận bọn họ, nhưng chung quy, họ vẫn là người thân của tôi.
Sau đó anh bắt đầu đến nhà trọ tìm tôi, lần này không có dẫn bảo tiêu đi theo nữa, anh mặc quần áo cũng rất thoải mái, vừa mới vào cửa, anh liền đè tôi lên cửa hôn xuống, không khác gì 4 năm trước đây, thế nhưng so với 4 năm trước thì càng thêm bá đạo và thô lỗ hơn, dù tôi có làm thế nào cũng không đẩy anh ra nổi.
"Anh đừng... Hmm ưʍ..."
"Tại sao lại bỏ trốn? Tại sao không nói một tiếng đã biến mất? Em có biết lúc đó anh có bao nhiêu lo lắng bao nhiêu sợ hãi hay không, thiếu chút nữa anh đã phát điên rồi, anh lục tung Trần gia lên một lần, anh đi tìm toàn bộ những nơi mà em có thể đến, thế nhưng vẫn không tìm thấy em, thiếu chút nữa anh đã cho rằng, cả đời này của anh đều phải mất đi em rồi."
Đột nhiên tôi cảm thấy khuôn mặt của mình lạnh lẽo một trận, nam nhân còn lớn hơn tôi hai tuổi này, không ngờ anh lại… khóc ... Có lẽ là không muốn để cho tôi nhìn thấy, anh ôm chặt lấy tôi, vùi mặt vào cổ tôi, thanh âm giả vờ trấn định, "Em rời đi, kỳ thực ba cũng rất sốt ruột, nhưng bởi vì không muốn để cho người bên ngoài biết được, cho nên không thể phát động lực lượng đi tìm em, anh chỉ có thể tự đi tìm từng nơi từng nơi một, phái người âm thầm hỏi thăm, hai năm rồi cũng không có tin tức của em, thực sự anh đã sắp tuyệt vọng, rất sợ em gặp phải chuyện không may, sợ đám người ở bên kia gây bất lợi cho em, đột nhiên ngày đó nghe nói có tin tức của em, đang lúc nửa đêm anh liền bật dậy khỏi giường chạy đến tiệm sách, vẫn chờ đến khi em xuất hiện."
Anh ấy thế mà lại chờ mình từ nửa đêm đến sáng sớm? Trần Mặc ngây ngẩn cả người, còn có, hai năm qua, thì ra anh thật sự có đi tìm mình? Mà không phải hoàn toàn quên mất mình sao? Thế nhưng không phải anh đã kết hôn rồi đấy thôi... Còn có, sợ người khác gây bất lợi cho mình, là có ý gì...
Không đợi tôi hỏi đầy bụng nghi vấn, Trần Diệu Thiên lại tiếp tục hôn tôi, dùng sức cứ như muốn phơi bày toàn bộ thương nhớ trong vòng 2 năm qua ra ngoài, dần dần trong miệng hai chúng tôi đều có mùi máu tươi, đã không biết là đang hôn hay là đang cắn nhau nữa.
6.3
"Nữ nhân kia..."
"Anh đã ly hôn với cô ta rồi."
"Em biết." Nghe được lời khẳng định của anh, tôi rủ mắt xuống, nội tâm dâng lên một loại mừng rỡ mà đến tôi đều cảm thấy chán ghét.
"Do cô ta phản bội anh sao?"
"Kỳ thực cũng không tính là như vậy."
Trong mắt của Trần Diệu Thiên lóe ra chút gì đó tôi xem không hiểu, mơ hồ cảm thấy chuyện cũng không đơn giản như vậy, thế nhưng tôi hiểu được trong quan trường cái kiểu gặp dịp thì chơi này cũng không phải dễ dàng như vậy, cho nên tôi không nói thêm gì nữa.
"Theo anh về nhà đi. Lão đầu có rất nhiều lời muốn nói với em."
Ba? Ông ấy có gì muốn nói với mình chứ? Bỏ trốn nhiều năm như vậy, chắc là ông ấy đã sớm xem như không có mình tồn tại ở trên đời này rồi đi...
Trần Diệu Thiên cắn môi của tôi, "Anh biết trong lòng em phải chịu ủy khuất, thế nhưng hiện tại thân thể của ông ấy đã sắp không xong, nếu như em còn không chịu quay về, phỏng chừng thực sự không còn cơ hội gặp mặt ông ấy lần cuối mất."
Tôi không chịu quay về cùng anh, mỗi ngày anh đều sẽ đứng chờ tôi ở bên dưới nhà trọ, có đôi khi trời mưa, anh cũng ngây ngốc đứng ở nơi đó, mắc mưa ướt nhẹp cả người, lúc mặt trời đổ nắng gay gắt, anh cũng đứng ở nơi đó, kỳ thực ở trong lòng, tôi sớm đã từ từ tha thứ cho anh, thế nhưng tôi vẫn còn thấy sợ hãi, sợ khi tôi lại một lần nữa cho rằng hạnh phúc sắp đến với tôi rồi anh lại nói cho tôi biết anh phải rời khỏi tôi. Cho nên tôi không dám chấp nhận, thẳng đến một lần anh dầm mưa bị cảm thiếu chút nữa đã té xỉu. Tôi hiểu được chung quy tôi vẫn không nỡ buông tay anh, sau này có như thế nào cũng được cả, giờ khắc này, tôi chỉ muốn được ở cùng với anh mà thôi.
Những ngày kế tiếp hạnh phúc vượt xa khỏi tưởng tượng của tôi, anh đối với tôi đặc biệt tốt, giống như muốn bồi thường lại thiếu hụt trong suốt mấy năm qua cho tôi vậy, thậm chí đến cả phần của ba cũng có luôn, anh vẫn luôn giải thích với tôi rằng cái chuyện năm đó kết hôn cùng nữ nhân kia là không có biện pháp khác, chỉ là không nghĩ tới tôi sẽ bỏ trốn nhanh như vậy, đến cả một cơ hội để anh giải thích cũng không có.
Anh cứ luôn trách tôi thân mật quá mức với Tiểu Tịch, sau đó mỗi buổi tối đều mượn cớ để "trừng phạt" tôi, thế nhưng tôi chỉ đối xử với em ấy như là đệ đệ, người này, khi bắt đầu ăn giấm, chính là cố tình gây sự như vậy.
Tự tôi đã tìm được hạnh phúc, đối với Tiểu Tịch, tôi lại rất lo lắng, thẳng đến khi thiếu chút nữa em ấy sinh non bởi vì tình ái quá mức kịch liệt, tôi mới biết được nam nhân kia đã xuất hiện, thật không ngờ lại chính là Lê Diễm, lúc đó phải mất thật lâu tôi mới kịp phản ứng, sau đó thì được biết, Trần Diệu Thiên thế mà lại quen anh ta. Cũng phải thôi, hợp tác trên thương trường, đối với mấy cái tập đoàn cỡ lớn thế này, đương nhiên đều sẽ quen biết nhau rồi.
Sau đó tôi quay về cùng anh, trong bệnh viện, tôi gặp lại nam nhân đầy đầu tóc bạc kia, ông đã gầy đi rất nhiều, xương gò má đều nhô ra, lúc nhìn thấy ông ấy tôi đã giật mình, cái người nam nhân uy phong lẫm lẫm năm đó, cứ như vậy mà bị năm tháng đánh bại, không khỏi khiến tôi cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
"Tiểu Mặc."
Đối với sự xuất hiện của tôi, hiển nhiên ông ấy rất bất ngờ, kèm theo đó còn có một tia vui mừng nữa. Tôi không nói gì thêm, chỉ tiến về phía trước.
"Tiểu Mặc, con trưởng thành rồi."
Thanh âm của ông có chút nghẹn ngào, nhìn chằm chằm vào tôi. Sau đó ông lại thở dài, Trần Diệu Thiên ra hiệu bảo tôi ngồi vào bên cạnh ông, tôi bước qua, mà Trần Diệu Thiên lại đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người chúng tôi.
"Nghe Tiểu Thiên nói, mấy năm nay, đã để cho con phải chịu khổ rồi."
Tôi chỉ lắc đầu, hiện tại nói mấy chuyện này... Cũng không còn bao nhiêu ý nghĩa đi...
"Kỳ thực, ba vẫn luôn muốn nói một tiếng xin lỗi với con." Cơ thể của tôi cứng lại, ông tiếp tục từ từ mở miệng, "Kỳ thực không phải mẹ con chết do khó sinh, mà là bị kẻ thù tận lực sát hại, khi đó bà ấy còn đang mang thai con, sắp tới giờ lâm bồn, trên đường đưa đến bệnh viện bị một chiếc xe đánh tới, bà ấy chịu đựng dùng một hơi thở cuối cùng sinh con ra, lúc chúng ta chạy đến, bà ấy đã qua đời, mà con cũng đang hấp hối, đến cả khóc cũng khóc không nổi, tất cả mọi người đều nghĩ mẹ con con đã chết, thế nhưng con cái đứa nhỏ này lại rất kiên cường, cuối cùng được cứu sống lại, lúc đó ba cũng không có nói cho bên ngoài biết được con còn sống, bởi vì sợ sẽ có người gây hại cho con, tuy rằng ba với mẹ con là hôn nhân chính trị, thế nhưng qua nhiều năm như vậy, ba vẫn còn trách nhiệm với bà ấy, cho nên vẫn không có đón hai mẹ con Tiểu Thiên về. Nào ngờ vào lúc con được 3 tuổi, mẹ con Tiểu Thiên lại bị bắt cóc. Khi đó ba biết nếu như ba còn chưa chịu ra tay nữa, có thể sẽ không còn đơn giản như vậy nữa, cho nên ba mới quyết định đón bọn họ trở về, cho bọn họ một danh phận, ở bên cạnh bảo hộ bọn họ. Khi đó con còn nhỏ, nếu như vẫn sống tại Trần gia, ba sợ sẽ bị kẻ khác phát hiện ra, cho nên mới đưa con sang nơi khác. Chỉ là sau đó càng ngày càng bận rộn, bình thường đều rất ít khi trở về nhà, đừng nói chi là sang bên kia thăm con... Nhưng không ngờ tới, dần dần lại tạo thành khoảng cách với con như vậy... Tiểu Mặc, có phải con rất hận ba không..."
Nghe ba kể lại mọi chuyện, tôi cũng không biết trong lòng mình là cái tư vị gì nữa... Mặc dù cũng không cho rằng bởi vì phải bảo hộ liền gạt bỏ sự "tồn tại" của một người là chính xác, thế nhưng thì ra, cũng không phải là ba không thích tôi, tuy rằng so ra vẫn còn kém hơn Trần Diệu Thiên, thế nhưng ít nhất, cũng không phải thật sự bị lãng quên như vậy.
"Ba ba."
"Con gọi ba là gì?"
Hiển nhiên bộ dáng của nam nhân rất kích động, cứ như vậy liền rơi nước mắt, "Ba cho rằng đời này... Đã không có cách nào nghe được hai chữ này từ miệng con nữa rồi..."
"Ba ba."
Tôi cười, lại kêu tiếp một tiếng, thế nhưng gương mặt lại bị dịch thể lạnh lẽo thấm ướt, thì ra không biết từ khi nào, tôi cũng đã khóc rồi.
"Quay về đi con, hiện tại đã không sao rồi, chuyện năm đó đã qua, bây giờ Diệu Thiên đã xử lý mọi chuyện xong xuôi hết cả rồi."
Tôi lắc đầu, "Ba, hiện tại con có cuộc sống của mình, có công việc mà con thích. Cái vị trí tiểu thiếu gia của Trần gia kia, con thật sự không quá quan tâm.” Ba cũng không có miễn cưỡng tôi, ông chỉ gật đầu, trong mắt mang theo có chút mất mát, "Chỉ cần con muốn quay về, trong nhà sẽ tùy thời hoan nghênh con. Có khó khăn gì, cứ nói cho Diệu Thiên biết."
Tôi cũng cười gật đầu, đúng lúc này Trần Diệu Thiên cũng vào tới, điều khiến tôi không ngờ tới chính là, nhân cơ hội này, anh thế mà lại nói chuyện của bọn tôi cho ba biết, bệnh tình của ba chỉ vừa mới chuyển biến tốt được một chút, tôi rất sợ sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thế nhưng ông chỉ nhìn chúng tôi một cách đầy bình tĩnh, sau đó nói, "Trước đây ba đã nhìn ra hai con có gì đó không bình thường, năm xưa ba và mẹ của Tiểu Mặc bị ép phải sống chung với nhau, cho nên ba cũng hiểu được nỗi khổ không thể sống cùng với người mình yêu là thế nào, khi đó ép con kết hôn là lỗi của ba... Hiện tại chỉ cần hai đứa có thể hạnh phúc, lão đầu như ba đây, cũng không có gì đáng nói cả."
Tôi mở to hai mắt, không biết thì ra có thể giải quyết chuyện này đơn giản như vậy. Những ngày kế tiếp còn hạnh phúc hơn cả trong tưởng tượng của tôi, mẹ kế của tôi, cũng chính là mẹ của Trần Diệu Thiên, không ngờ bà lại là một nữ nhân rất tốt, bởi vì trước đây tôi đã không bỏ xuống được tâm đề phòng cho nên mới không chịu tiếp thu chuyện bà đối xử tốt với mình, bây giờ quay trở về, bà thương yêu tôi không khác gì con trai ruột cả.
"Mẹ. Con cũng muốn cái này." Trần Diệu Thiên cầm chén, đưa đến trước mặt thiếu phụ xinh đẹp mở miệng.
"Bộ con không biết tự đi múc hay sao hả! Mẹ chỉ lấy cho Tiểu Mặc thôi, nào Tiểu Mặc, ăn cái này nhiều một chút đi."
Trần Diệu Thiên liếc nhìn tôi, làm bộ bày ra vẻ đố kỵ, "Chậc chậc, thật không biết anh hay em mới là con trai ruột của mẹ nữa." Tôi cười cười, giờ khắc này lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Sau đó, Tiểu Tịch sinh ra một người con gái, tuy rằng quá trình có chút khúc chiết, nhưng may mà cuối cùng mọi người đều bình an, tôi thở dài một hơi, đồng thời trong lòng lại dâng lên niềm ước ao mơ hồ. Nhớ tới Trần Diệu Thiên cũng hay nói giỡn rằng muốn tôi sinh con cho anh, nhưng với thể chất của mình... Chung quy cũng không giống với Tiểu Tịch a... Chuyện đó không khỏi khiến tôi có chút mất mát.
"Nghĩ gì thế?" Trần Diệu Thiên cắn cắn lỗ tai của tôi, hạ thân dùng sức đỉnh vào.
"A...ha... A... Nhẹ chút..."
"Thất thần, đang suy nghĩ gì vậy?" Anh đâm đầu lưỡi vào lỗ tai của tôi, đây chính là động tác khiến tôi chịu không nổi nhất, rất nhanh tôi liền buông vũ khí đầu hàng.
"Nghĩ tới... Ưm a... Cục cưng của Tiểu Tịch..."
"Bà xã, có phải em cũng muốn sinh cho anh một đứa không?" Trần Mặc cười đến đầy mặt giảo hoạt, một bên còn lấy tay xoa lên bụng của tôi đầy tìиᏂ ɖu͙©.
Nhất định mặt của tôi đã đỏ bừng rồi, tôi trừng mắt liếc anh, "Cũng phải là em có thể sinh được mới được chứ."
"Ông xã ra sức như vậy, nhất định bà xã có thể sinh được."
"Phì..."
Tôi vươn tay ra đánh anh, "A a a... Anh nhẹ chút... A... Muốn chết... Đừng sâu như vậy..."
※
Rất nhanh đã trôi qua một năm...
"Ọe..."
Tôi cảm thấy mình đã sắp ói cả mật ra ngoài luôn rồi, cả người đều thoát lực dựa vào bồn rửa mặt, Trần Diệu Thiên ở một bên đau lòng an ủi tôi, mẹ lại càng lo lắng đứng ngoài ở cửa.
"Tiểu Thiên, đến tột cùng là Tiểu Mặc bị làm sao vậy? Sao mà mấy ngày nay cứ không ngừng nôn ra thế này."
"Không biết nữa, Mặc Mặc, đợi lát nữa cùng anh đến bệnh viện đi."
Tôi gật đầu, đúng là mấy ngày nay rất khó chịu, không biết tại sao đột nhiên tôi lại nhớ tới lúc Tiểu Tịch vừa mới mang thai cũng là như vậy, không khỏi bị dọa sợ hết hồn, lập tức tự cảm thấy buồn cười vì suy nghĩ của mình, mình không phải là người song tính càng không phải nữ nhân, làm sao có thể mang thai cho được chứ... Chắc là đã ăn bậy cái gì nên mới ảnh hưởng tới dạ dày thôi. Nhưng tôi không ngờ tới sau khi có kết quả kiểm tra, tôi thực sự mang thai, lúc thấy cái chấm nhỏ bằng hạt đậu trên tấm phim siêu âm, tôi bị dọa đến không nhẹ, mà Trần Diệu Thiên ở một bên lại hài lòng đến gần chết, trên đường về nhà cứ không ngừng đắc ý nói ông xã rất lợi hại đi, thực sự làm ra được một cục cưng rồi nè.
Bác sĩ nói bên trong cơ thể của tôi có đáy huyệt̠ và buồng trứng, không khỏi khiến cho tôi bị dọa sợ hết hồn, bởi vì phát dục không đầy đủ cho nên hiện tại mới mang thai, hơn nữa thai nhi cũng rất yếu ớt, kể từ lúc mang thai mẹ đã bảo tôi dọn về nhà ở, cũng thuận tiện cho việc chăm sóc hơn. Sau khi tôi dọn trở về, Trần Diệu Thiên lại càng nâng tôi như bảo vật, đi đến đâu cũng muốn theo sau tôi, rất sợ lỡ như tôi bị té thì làm sao, mấy tháng nay không thể hành phòng, bộ dáng của anh vừa hài lòng vừa khổ sở khiến cho tôi rất không biết phải nói cái gì, buồn bực nhất chính là, đến cả mẹ cũng đi theo giúp vui, mỗi ngày đều hầm đủ các loại canh cho tôi ăn, sợ tôi buồn nôn còn nấu đến đặc biệt thanh lại có dinh dưỡng, tôi nhìn thấy mà trong ngực vạn phần cảm động, cho nên mỗi lần đều cố gắng buộc mình ăn nhiều một chút. Ba cũng rất vui vẻ, thân thể và tinh thần đều khá hơn nhiều, dặn Trần Diệu Thiên phải chăm sóc tôi cho thật tốt.
Rất nhanh cục cưng liền được 9 tháng, tôi mang một cái bụng lớn như vậy nên cũng không dám ra cửa, bọn Tiểu Tịch sẽ thường xuyên đến thăm tôi, vì thế cũng sẽ không buồn chán. Buổi tối sau khi tắm rửa xong, thói quen của Trần Diệu Thiên trước tiên là sẽ ghé vào trên bụng của tôi nói vài câu với cục cưng, sau đó bắt đầu hôn tôi, rồi tới làʍ t̠ìиɦ, mỗi lần anh đều rất cẩn thận, sợ sẽ làm đứa bé bị thương, thế nhưng dường như hôm nay lại đặc biệt kích động, đè tôi liều mạng thao làm, một tay tôi chống lên giường một tay ôm lấy cái bụng to tròn, không ngừng cầu xin anh, thế nhưng anh lại làm ra vẻ mắt điếc tai ngơ, tiếng nước nhóp nhép nhóp nhép quanh quẩn khắp cả căn phòng.
"Bà xã, anh thực sự yêu em chết mất."
"A...ha... A... Ca ca... Anh chậm một chút... A..." Mỗi lần tôi gọi anh là ca ca, anh liền chịu không nổi, làm đến mãnh liệt hơn.
"A... Ưm a... Em cũng... Yêu anh..."
Đến hôm sau tôi không đứng dậy nổi, cả người đều đau nhức, thiếu chút nữa đã phát sốt, mẹ rất không khách khí trừng anh vài lần, mắng anh không biết tiết chế, sau đó hai chúng tôi đều đỏ mặt.
Rất nhanh đã trôi qua 1 tháng, cục cưng ra đời, là một bé trai, lớn lên rất đáng yêu, người nhà đều cưng chiều bé đến nguy, tuy rằng bác sĩ nói cơ thể của tôi đã không còn khả năng sinh con được nữa, thế nhưng đã có đứa bé này, cuộc đời này của tôi đã viên mãn rồi, nhìn nam nhân tôi yêu thương trước mắt, lần đầu tiên tôi cảm thấy mình hạnh phúc đến như vậy, mà sau này, hạnh phúc cũng sẽ tiếp tục được kéo dài thế này đây.
Anh nói, anh muốn dẫn tôi sang Hà Lan kết hôn, tuy rằng chúng tôi đã là người nhà, thế nhưng ngoại trừ muốn làm ca ca của tôi, anh càng muốn làm chồng của tôi hơn.
TOÀN VĂN HOÀN
-------------------------------------
Cảm ơn mọi người đã đọc!!
Xin hãy vote cho mình nhé😊😊