Nơi Xa Nhất Là Ngay Bên Cạnh

Chương 187




5.1

Không thoả mãn được đối phương sao

Lê Diễm xử lý xong chuyện trong bang mới về nhà, hôm nay về có hơi trễ, khi về đến nhà tất cả mọi người đều đã ngủ mất, chỉ có ngay huyền quan còn chừa lại một ngọn đèn màu cam, không biết tại sao, khi nhìn thấy ngọn đèn này, toàn bộ mệt nhọc sau một ngày dài của Lê Diễm đều biến mất không thấy bóng dáng, trong lòng cũng có một dòng nước ấm chảy qua, tựa như đã không còn gì quan trọng nữa, 15 năm, nhiều ngày trôi qua, đều là như vậy, chỉ cần mình về trễ, nhất định sẽ có một ngọn đèn như vậy chừa lại cho mình, bổ khuyết sự ấm áp cho vài năm thậm chí là khoảng thời gian lâu hơn nữa mà anh đã từng thiếu hụt trước đây. Hơn nữa, thứ khiến cho anh cảm động không phải là những thứ này, mà chính là người kia, anh biết cho dù mình đã nói bao nhiêu lần, người nọ vẫn sẽ cố chấp như vậy. Mở cửa, quả nhiên không ngoài dự đoán, Lâm Văn Tịch lại không cẩn thận ngủ quên trên sô pha trong phòng khách. Nhiều năm như vậy, mỗi lần em ấy đều cố chấp chờ mình trở về mới bằng lòng vào phòng ngủ, hơn nữa nhất định phải có mình ở bên người em ấy mới có thể ngủ yên ổn, trước đây Lê Diễm đã từng khuyên rằng nếu như anh đi làm về trễ, thì cứ đi vào phòng ngủ trước đi, nhưng Lâm Văn Tịch lại không chịu, nói là em ấy phải ở chỗ này chờ anh. Hơn nữa hình như mỗi lần sau khi Lê Diễm về nhà, muốn ôm em ấy vào phòng ngủ, vô luận động tác đã nhẹ nhàng đến mức nào, Lâm Văn Tịch đều sẽ lập tức tỉnh lại. Sau đó nói một câu "Anh đã về rồi hả? Có mệt có đói bụng không?" Mỗi lần nhìn thấy đôi mắt Lâm Văn Tịch còn đang buồn ngủ mông lung nhưng vẫn hỏi mình những lời này, trong lòng Lê Diễm đều đau lòng nguy, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Bất quá hôm nay Lê Diễm đã có chút bất đồng.

Nếu như là bình thường anh sẽ sờ sờ đầu cậu nói không đói bụng em cứ ngủ trước đi, sau đó đi vào phòng tắm tắm rửa, nhưng hôm nay anh lại trực tiếp ôm lấy Lâm Văn Tịch sau đó liền hôn lên. Bế kiểu công chúa, Lê Diễm không thể đè đầu của cậu xuống hôn lên, Lâm Văn Tịch rất tự giác choàng hai tay qua cổ của Lê Diễm, cảm nhận được sự khác biệt của anh, tuy rằng cảm thấy rất kỳ quái, nhưng cậu cũng không hỏi gì cả, càng không từ chối anh. Hôn hôn rất nhanh Lê Diễm liền nhịn không được, đến cả phòng ngủ cũng đều lười đi vào, trực tiếp thả Lâm Văn Tịch xuống sô pha trong phòng khách, sau đó vén lên áo ngủ của cậu lên, đỉnh du͙© vọиɠ của mình vào bên trong.

"A..." Lâm Văn Tịch không nghĩ tới hôm nay nam nhân sẽ gấp gáp như vậy, còn chưa kịp nói với anh rằng hôm nay hai đứa con đều trở về, không cần làm như vậy, đã bị đâm một trận mãnh liệt khiến cho cậu thần hồn điên đảo.
"Diễm... Anh... Làm sao vậy... A...ha..." Cứ cảm thấy gần đây Lê Diễm có chút dục cầu bất mãn, theo đạo lý mà nói... Lê Y Tình đều đã 15 tuổi, hiện tại con trai nhỏ cũng đã được 10 tuổi, như vậy tuổi tác của bọn họ cũng không tính là nhỏ rồi... Không nghĩ tới chẳng những du͙© vọиɠ của Lê Diễm không có phai nhạt, ấy vậy mà càng ngày lại càng có xu thế khiến cho mình chịu không nổi hơn. Nhiều lần bị Lê Diễm làm xong Lâm Văn Tịch đều không xuống giường được, đau lưng khoảng chừng vài ngày trời. Chẳng lẽ là mình đã già thật rồi sao... Chỉ có một mình cậu bị vậy thôi hả... Nghĩ vậy không biết tại sao đột nhiên trong lòng Lâm Văn Tịch lại cảm thấy có chút khổ sở, mặc dù nam nhân lớn hơn mình mười tuổi, nhưng nhìn lại anh ấy cũng không khác với năm đó lần đầu tiên mình gặp anh ấy là bao, hơn nữa càng ngày mị lực của nam nhân càng thành thục, hấp dẫn nữ giới chỉ có tăng chứ không giảm, lúc mình quen Lê Diễm chỉ mới 17 tuổi, hiện tại đều đã trở thành một nam nhân trung niên rồi, cứ cảm thấy biến hóa giữa 17 tuổi và bây giờ... Khẳng định là rất lớn... Không biết có khi nào nam nhân sẽ dần dần mất cảm giác với mình hay không, thế nhưng cậu biết sẽ không xảy ra chuyện như vậy, nhiều năm trôi qua, nam nhân vẫn đều đối tốt với cậu như mọi ngày, hơn nữa về mặt tính dục cũng là càng ngày càng mạnh, bất quá đây cũng là một điểm khiến cho Lâm Văn Tịch khổ não. Nếu như càng ngày thân thể của mình càng chịu không nổi thì sao... Sao còn có thể thỏa mãn anh cho được... Lâm Văn Tịch hoàn toàn không hề ý thức tới, mình nhỏ hơn Lê Diễm nhiều như vậy, chân chính phải gánh vác cái vấn đề này, sợ rằng cũng phải là Lê Diễm đi. Phát hiện mấy ngày nay đã nhiều lần Lâm Văn Tịch thất thần khi bọn họ đang làʍ t̠ìиɦ, Lê Diễm có chút không hài lòng, không biết có phải là càng ngày "năng lực" của mình càng cần phải kiểm nghiệm lại, đã không còn thỏa mãn cho em ấy được nữa rồi hay không? Nghĩ như vậy, Lê Diễm liền không tự chủ được mà tăng nhanh động tác và sức lực, gần như mỗi một cú đều là nhanh chuẩn ngoan, giày vò Lâm Văn Tịch đến chết đi sống lại, dục tiên dục tử.
"A...ha... Ông xã... Chậm một chút... A..." Thấy biểu tình của Lâm Văn Tịch cũng không giống như là đang giả bộ, tâm tình của Lê Diễm mới khá hơn được một chút, biết ban nãy mình thao có hơi mạnh, anh mới chậm rãi giảm nhẹ động tác xuống.

"Diễm... Vừa nãy anh dùng sức nhiều quá..." Lâm Văn Tịch giận dỗi oán trách một câu, vừa nãy thiếu chút nữa cậu còn cho rằng đã bị nam nhân làm chết rồi, một bên kêu khóc một bên cầu xin nam nhân dừng lại nhưng Lê Diễm cũng không chịu dừng, không chỉ vậy còn không ngừng đỉnh vào sâu hơn, thiếu chút nữa thắt lưng của mình đã gãy làm đôi rồi, không biết có phải là mình đã chọc cho đối phương không vui hay không. Hô hấp của Lê Diễm cũng có chút nặng nề, hiện tại tỉnh táo lại một ít mới phát hiện bởi vì ban nãy mình không phân biệt được nặng nhẹ, Lâm Văn Tịch đã bị mình khi dễ đến có chút thảm, khóe mắt còn vươn không ít nước mắt, lúc này đang oán trách nhìn mình, bộ dáng đáng thương khiến cho anh càng thêm thương yêu, cúi đầu hôn cậu. "Thấy Tiểu Tịch liền nhịn không được, bà xã, xin lỗi."
Không nghĩ tới đối phương sẽ nói với mình như vậy, mặt Lâm Văn Tịch đỏ lên, trong lòng cảm thấy ngọt ngào đồng thời cũng có chút áy náy, kỳ thực trước đây cũng đã từng bị Lê Diễm làm còn ngoan hơn nhiều, hiện tại mới chỉ có một chút như thế mà cậu đã chịu không nổi rồi, xem ra thân thể thực sự không tốt lắm... Hơn nữa eo cũng mỏi quá...

"Không sao đâu, ông xã... Tiếp tục... Em muốn..." Lâm Văn Tịch vắt hai chân lên hông của nam nhân, đỏ mặt khẽ nói.

5.2

Cố gắng vì tính phúc của cả hai

"Ưm a... Ông xã... Thật là lợi hại... A... Không được..." Lê Diễm đè lên Lâm Văn Tịch làm một lần trong phòng khách, sau đó về phòng làm tiếp một lần, lúc này lại nhịn không mà làm trong phòng tắm một lần nữa.

Rất nhanh Lâm Văn Tịch đã bị nam nhân làm đến mơ màng, hơn nữa cơ thể mệt mỏi quá... Thắt lưng mỏi quá hà... Lâm Văn Tịch mơ mơ màng màng nghĩ, lại không biết đây đã là lần thứ mấy mình hôn mê rồi...
Lúc Lâm Văn Tịch mở mắt ra đã là xế chiều, không nghĩ tới mình sẽ ngủ lâu như vậy, Lâm Văn Tịch âm thầm cả kinh, không biết gần đây mình bị làm sao nữa, cứ hay cảm thấy mệt mỏi... Thật là khó chịu... Ngủ cũng nhiều, thân thể cứ như bị xe tải lớn nghiền qua, nhớ tới trước đây lúc nam nhân đòi hỏi vô độ ở trên giường, hình như mình cũng sẽ không mệt đến như vậy, sao hiện tại lại...

Cho dù thân thể khó chịu, Lâm Văn Tịch vẫn vội vã đứng dậy khỏi giường, hiếm lắm con mới được nghỉ cuối tuần về nhà, mình lại ngủ cả ngày trời ở trên giường, càng nghĩ càng thấy tự trách...

"Tình Tình, sao con lại không gọi cha dậy." Lâm Văn Tịch một bên trách cứ con gái một bên bận rộn trong phòng bếp.

"Không có a, ba nói cha bị mệt, không được vào phòng làm ồn, nếu mệt thì cha cứ việc ngủ đi, dù sao thì con cũng biết nấu ăn mà, sẽ không bỏ đói con và đệ đệ được đâu."
Thấy con gái ngoan ngoãn như vậy, Lâm Văn Tịch âm thầm vui mừng một trận, đây là một gia đình ấm áp đi, có một người yêu mình, còn có con cái săn sóc hiểu chuyện.

"Lát nữa con sẽ đi học yoga hả?"

"Dạ, 6h lận nha, không gấp." Lê Y Tình nhìn đồng hồ treo tường, trả lời.

Lâm Văn Tịch gật đầu, nhưng hình như lại có điều suy nghĩ. "Cái đó rất tốt cho con gái ha."

"Đúng vậy."

"Tình Tình... Lớp đó... Của tụi con... Có con trai đi tập không?" Không biết tại sao, lúc Lâm Văn Tịch hỏi câu này, gương mặt có chút đỏ, cậu chỉ có thể cúi đầu để che giấu, hi vọng con gái không nhìn thấy.

"Có ạ." Lê Y Tình gật đầu. Lâm Văn Tịch không nói gì thêm, tiếp tục xắt dưa leo trong tay.

Ăn cơm xong, Lê Y Tình đi học yoga, sau khi Lâm Văn Tịch dọn dẹp nhà cửa xong thì nói vài câu với con trai 10 tuổi, đều tại Lê Diễm cả, nhất định phải đưa thằng bé vào trường nội trú học, thằng bé còn nhỏ như vậy, sao anh ấy có thể yên tâm... Thế nhưng Lê Diễm lại nói, không thể quá cưng chiều con trai, từ nhỏ đã phải để cho nó hiểu thế nào là gánh vác thế nào là độc lập, tuy khiến cho Lâm Văn Tịch không nỡ nhưng cũng không còn cách nào khác.
"Cha, con muốn sang nhà của Hạ thúc thúc chơi với Hàm ca ca."

"Được thôi, đợi lát nữa kêu ba lái xe đưa con đi." Hạ Hàm là con trai thứ hai của Hạ Quân Dương, lớn hơn Lê Ngự Hành 3 tuổi, con lớn nhất tên Hạ Hàn, con thứ hai tên Hạ Hàm, cách phát âm đều giống nhau, khiến cho Lâm Văn Tịch phải dở khóc dở cười, thật không biết lúc bọn họ ở nhà phải dùng cách nào mới có thể phân biệt được nữa! Bởi vì Hạ Hàn vẫn luôn thích bám sát Tình Tình, còn con thứ hai của bọn họ lại rất an tĩnh, đương nhiên Lê Ngự Hành sẽ chơi cùng với Hạ Hàm rồi.

Sau khi đưa con đi xong, Lâm Văn Tịch vào phòng của Lê Y Tình quét dọn, vừa vào cửa liền thấy bốn phía dán đầy các loại áp phích, đều là của cùng một người nam nhân, Lâm Văn Tịch nhìn tới nhìn lui tuy rằng cảm thấy quả thực người kia lớn lên rất không tồi, nhưng vẫn không hiểu tại sao trẻ con đều thích theo đuổi thần tượng, bất quá nhớ tới tình cảnh lúc trước mình làm việc trong tiệm sách đã thấy mấy nữ sinh giành giật nhau quyển tạp chí có ảnh bìa của Lê Diễm, giống như đã hiểu ra được đôi chút. Hình như người kia là một ngôi sao ca nhạc đang nổi bây giờ hay sao đó? Lâm Văn Tịch đã từng nghe qua nhạc của người nọ, quả thật thanh âm không tệ, chỉ là khi nghe vào, Lâm Văn Tịch cứ cảm thấy trong giọng hát có chút cay đắng, cứ như là đã thiếu mất một vật gì đó vậy, khát vọng muốn tìm nó trở về, giống như đang chờ đợi một tình yêu không tật mà chết, lại để lộ ra một chút hận ý mơ hồ, có đôi khi Lâm Văn Tịch sẽ tự cười nhạo bản thân, chỉ nghe một bài hát cũng có thể tưởng tượng ra nhiều như vậy, có thể đây là mị lực của thiên vương đi, Lâm Văn Tịch suy nghĩ. Lần trước Lê Y Tình đã đến xem buổi biểu diễn của người nọ, sau khi trở về cứ như là đã bị đầu độc vậy, mê muội gần chết, khắp phòng đều dán đầy áp phích, chỗ nào cũng viết đầy Vison, Vison - tên tiếng Anh của người kia, cậu nhớ mang máng hình như tên tiếng Trung là cái gì Xu đó...
Note: Anh ca sĩ này tên là Lý Duy Xu, nhân vật chính trong bộ 《 Tố Nhĩ Đích Thiên Vương Chi Công Thành Thân Thối 》 – một tác phẩm khác của chị Dục Hiểu. Thể loại: hiện đại đô thị, niên hạ công, siêu sao văn, cao H, song tính, sinh tử, ngược, bề ngoài tinh anh cấm dục kì thực YD tiện thụ x thiên vương siêu sao không được tự nhiên tra công. Hiện tại vẫn chưa thấy nhà nào edit bộ này cả, nếu bạn nào hứng thú thì ráng đọc QT đỡ đi nha.

Quên đi, một thiên vương siêu sao như vậy cũng không có bao nhiêu liên quan đến cuộc sống của bọn họ.



Buổi tối, bởi vì Lâm Văn Tịch nghĩ đến chuyện yoga hồi chiều nên lăn qua lộn lại cũng không ngủ được, hơn nữa ban ngày đã ngủ quá nhiều, cho nên hiện tại cậu liền mất ngủ.

"Làm sao vậy?"

Thấy Lâm Văn Tịch cứ lăn qua lộn lại, Lê Diễm ôm lấy cậu từ phía sau, "Có phải thân thể còn khó chịu không?"
"Dạ." Tuy rằng cảm thấy tuổi đã cao còn làm nũng rất xấu hổ, nhưng Lâm Văn Tịch vẫn không thể kiềm chế được mà cọ vào trong lòng của Lê Diễm.

"Để anh xoa xoa cho em." Vốn hôm nay Lê Diễm đã định làm nữa, lại bị Lâm Văn Tịch cự tuyệt, nguyên nhân bởi vì thân thể của mình thực sự quá mệt mỏi, buổi chiều mới làm một lát đã cảm thấy khó chịu, còn không ngừng thở dốc nữa, cậu chỉ có thể dừng lại nghỉ ngơi, nghĩ đến mình đã thật sự già đi rồi, cậu liền bắt đầu thấy bất an. Tuy rằng con gái có nói trong lớp cũng có con trai đến tập yoga, thế nhưng Lâm Văn Tịch cũng không thể không biết xấu hổ mà nói mình muốn đi, ngẫm lại cho dù có con trai đi tập thì cũng chỉ là mấy cậu bé còn nhỏ tuổi, làm sao lại có cái kiểu đại thúc như mình... Lâm Văn Tịch càng nghĩ càng thấy phiền muộn... Cho nên liền mất ngủ...
Cảm giác được động tác vuốt ve trên người mình dừng lại, Lâm Văn Tịch quay đầu lại mới phát hiện nam nhân đã ngủ mất, vừa buồn cười vừa tức giận chậm rãi đặt tay của Lê Diễm xuống, còn cậu thì nhẹ nhàng xoay người lại, đối mặt với anh, kỳ thực đã bận rộn suốt cả ngày trời rồi, nam nhân cũng sẽ thấy mệt mỏi thôi, Lâm Văn Tịch cứ nhìn chằm chằm một bên mặt của Lê Diễm lâu như vậy, nhịn không được vươn tay ra sờ sờ cái trán trơn bóng của nam nhân, chân mày dày rậm, cái mũi thẳng đứng, còn có, cặp môi khêu gợi, nhịn không được đưa tay khẽ vuốt ve phía trên nó, ừm... Còn có độ ấm của nam nhân nữa... Nhớ tới lúc làʍ t̠ìиɦ mấy lần trước, nam nhân muốn nếm thử mấy tư thế có độ khó cao với mình, Lâm Văn Tịch chỉ mới nhớ lại thôi đã cảm thấy sợ, mặt cũng không tự chủ được mà đỏ lên. Giống như đột nhiên quyết định xong, đôi mắt Lâm Văn Tịch tràn đầy kiên định, nếu cảm thấy xấu hổ khi phải đến lớp của con gái, cùng lắm thì mình cứ tìm một phòng tập thể thao cách xa nhà là được, như vậy sẽ không có ai nhận ra mình, nếu như còn không chịu đi kéo kéo gân cốt nữa, chờ đến khi xương cốt của mình già nua, không thỏa mãn được ông xã nhà mình thì biết phải làm sao...
5.3

Không khác gì gậy mát xa...

Lúc đi vào phòng tập yoga Lâm Văn Tịch cứ một mực cuối đầu xuống đất, cậu cứ cảm thấy ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người mình, hệt như muốn nhìn thủng một cái lỗ ở trên người mình vậy, khiến cho hai bên tai của cậu đều đỏ ửng lên, chỉ có thể nhìn chằm chằm xuống sàn nhà. Ngược lại người dạy yoga lại cười đến rất hòa ái, không hề có nửa điểm kỳ thị một nam nhân đã ngần này tuổi còn đi tập yoga như Lâm Văn Tịch, tương phản lại rất thưởng thức, kỳ thực lúc đầu khi anh ta đến ghi danh cô còn nhìn không ra nam sinh nhìn qua nhỏ gầy trắng nõn này đã tới 32 tuổi, tối đa cũng chỉ hơn 20 thôi chứ hả, nhìn thấy bộ dáng ngại ngùng của anh ta, cô còn khích lệ anh, nói cũng có không ít nam sinh đến chỗ này luyện tập, cho nên không có gì phải xấu hổ cả.
"Sau đây chúng ta sẽ tập tư thế con mèo, mấy bạn gái nên tập nhiều nha, có thể giữ dáng rất tốt, hơn nữa còn là một tư thế rất có sức dụ dỗ đó. Đầu tiên là quỳ lên tấm đệm, mở hai đầu gối ra rộng bằng vai..."

Cô giáo một bên giảng dạy, Lâm Văn Tịch làm đến rất nghiêm túc, tuy rằng cái tư thế này rất nữ tính hóa, nhưng vì Lê Diễm, Lâm Văn Tịch vẫn nguyện ý học tập, hơn nữa còn phải học đến nơi đến chốn nữa kìa. Lúc cô giáo dạy yoga ngẩng đầu lên kiểm tra, liền có hơi kinh ngạc, động tác của Lâm Văn Tịch thế mà lại đúng tiêu chuẩn nhất, hơn nữa cô nghĩ, thật ra độ dẻo dai của Lâm Văn Tịch phi thường tốt, cũng không giống với cái độ tuổi này nên có, dung mạo còn hơn hẳn cả nữ nhân, lúc đầu chỉ cho rằng Lâm Văn Tịch lớn lên thanh tú, hiện tại lại cảm thấy... Có một loại ý nhị không hề giống như vậy... Đương nhiên dù thế nào cô cũng không ngờ tới, những thứ khí chất trên người Lâm Văn Tịch đang tản mác ra này cũng đều nhờ mỗi ngày ông xã nhà cậu đã giúp mình "rèn luyện" "phúc" a.
Học xong hai tiết, thân thể đã có hơi nhức mỏi, bất quá đã thoải mái hơn trước đây rất nhiều, Lâm Văn Tịch vội vã tắm rửa một cái, sau đó về nhà, bởi vì đã đến giờ Lê Diễm sắp tan tầm rồi, cậu phải về nhà chuẩn bị cơm nước đàng hoàng trước khi anh về, không dám nói cho Lê Diễm biết chuyện mình tới đây, bởi vì ngoại trừ cảm thấy xấu hổ ra, còn có cậu chắc chắn nam nhân sẽ không quá nguyện ý để cho cậu đi tập mấy thứ mệt mỏi này, hơn nữa nếu như anh ấy biết được nguyên nhân... Lâm Văn Tịch lắc lắc đầu không nghĩ nhiều nữa, kỳ thực cậu cảm thấy thứ này cũng không tệ lắm, rèn luyện rèn luyện thân thể cũng tốt.

Thế là thừa dịp mỗi lần Lê Diễm đi làm, Lâm Văn Tịch liền len lén đến tập yoga hơn một giờ, cho dù buổi tối có bị Lê Diễm hành hạ cực khổ cậu cũng sẽ kiên trì, dần dần thân thể đã mềm mại hơn rất nhiều, sắc mặt cũng đã tươi tắn hơn không ít, bất quá chuyện khiến cậu cảm thấy phiền muộn chính là tuy rằng thể lực của mình đã khá hơn một chút, nhưng vẫn sẽ cảm thấy mỏi lưng, không chỉ vậy lại ngủ rất được nữa kìa.
Đêm.

"A...ha... A... Chủ nhân..." Gần như là thân thể của Lâm Văn Tịch đang gập lại cùng một chỗ, cái mông nhỏ cong vểnh hiện ra toàn bộ ở trước mặt Lê Diễm, Lê Diễm phát hiện càng ngày độ dẻo dai của thân thể Lâm Văn Tịch càng tốt, bất quá lúc nhận ra bụng nhỏ của em ấy thừa ra một chút thịt, đương nhiên Lê Diễm một chút cũng sẽ không để tâm tới, vốn anh đã muốn nuôi Lâm Văn Tịch đến trắng trắng tròn tròn, tuy rằng đã nhiều năm như vậy thân thể của Lâm Văn Tịch vẫn chưa có phát triển được thế nào, ngoại trừ chỉ cao hơn được một chút mà thôi.

Nhưng Lê Diễm lại không biết Lâm Văn Tịch đã chú ý tới có bụng nhỏ thịt thịt của mình, thật ra cậu cứ cảm thấy có chút xấu hổ, nghĩ hẳn là mình phải luyệt tập nhiều hơn một chút mới được, nếu vóc dáng thật sự bắt đầu biến dạng thì biết phải làm sao bây giờ... Ở bên cạnh nam nhân cứ không ngừng có càng nhiều oanh oanh yến yến vây lấy vậy mà.
"A... Quá sâu... Ông xã... Nhẹ chút..." Thân thể bị gập thành như vậy, côn ŧᏂịŧ của nam nhân đâm từ phía trên xuống khiến cho Lâm Văn Tịch liên tiếp thở dốc, hai cái tiểu huyệt đều bị cắm đến chảy đầy dâʍ ŧᏂủy̠, Lê Diễm cắm qua cắm lại một lát, sau đó lấy ra một vật từ dưới gối nằm, lúc nhìn thấy cái kia Lâm Văn Tịch liền biết nam nhân định làm gì, cả khuôn mặt đều đỏ bừng lên.

Lê Diễm lấy cái ©ôи ŧᏂịŧ được đặt làm dựa theo độ lớn của mình từ từ cắm vào hoa huyệt của Lâm Văn Tịch, mà ©ôи ŧᏂịŧ của anh vẫn còn đang dừng chân trong thân thể của Lâm Văn Tịch như trước.

"A a a... Trướng quá... A..."

Lâm Văn Tịch nhịn không được kêu lên, cảm giác hệt như côn ŧᏂịŧ của nam nhân tiến vào thân thể của mình, giống như đồng thời được hai Lê Diễm âu yếm, kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ về mặt tâm lý lẫn sinh lý khiến cho Lâm Văn Tịch thất thần từng trận, cậu nhớ lần đầu tiên nam nhân chơi đùa kiểu này đã hoàn toàn dọa cậu sợ hết hồn, cậu cảm thấy một thứ to như thế sao có thể cắm vào bên trong được! Hơn nữa bên trong đã có sẵn một cái trước đó rồi! Nhưng nam nhân vẫn cứ cắm vào, trước đây để khiêu đản ở bên trong vẫn còn đỡ, hiện tại lại dùng một thứ thô to như thế, căng tràn đến mức Lâm Văn Tịch cảm thấy mình sắp hỏng mất, tuy rằng về sau, cậu cũng đã nhận được kᏂoáı ©ảʍ to lớn từ nơi đó.
Sau khi cắm ©ôи ŧᏂịŧ giả vào rồi, Lê Diễm còn mở công tắc lên nút lớn nhất, rất nhanh cái vật ở bên trong liền rung lên, Lê Diễm cũng bắt đầu trừu cắm, lúc gậy mát xa rung rung không chỉ kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ vào hoa huyệt của Lâm Văn Tịch mà nó còn kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ côn ŧᏂịŧ của Lê Diễm đang cách một lớp màng mỏng ở bên cạnh, cho nên hai người đều hưởng thụ kᏂoáı ©ảʍ cực hạn trong đợt tình ái này.

"A...ha... Ông xã... Chậm một chút... A..." Hoa huyệt Lâm Văn Tịch đạt tới xuân triều hết lần này tới lần khác, hậu huyệt cũng không ngừng chảy ra dịch thể dính đầy lên trên côn ŧᏂịŧ, thoáng cái trong phòng ngủ văng vẳng tiếng nước đầy dâʍ mỹ.

Ôm lấy Lâm Văn Tịch lên trên người mình, hoa huyệt phía trước mặt áp lên bụng của Lê Diễm, trực tiếp lấp kín miệng huyệt khiến cho côn ŧᏂịŧ ở bên trong đi vào càng sâu, Lê Diễm một bên thao phía sau của cậu, đồng thời ©ôи ŧᏂịŧ đang ngẩng cao đầu của Lâm Văn Tịch cũng ma sát vào bụng dưới của Lê Diễm.
"Thực sự là càng ngày ôm Tiểu Tịch càng mềm đó."

Nghe được lời khen của nam nhân, Lâm Văn Tịch xấu hổ đỏ mặt, trong lòng lại phi thường hài lòng.

5.4

Thì ra không phải là do vấn đề năng lực về phương diện kia mà là...

"Quá sâu... A... Ông xã... Nhẹ chút... Diễm..." Lâm Văn Tịch cố gắng nghênh hợp, hai côn ŧᏂịŧ đều tiến vào rất sâu, phía trước rung động không ngừng kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ vào hoa hạch của mình, có rất nhiều dịch thể trong suốt không cách nào chận lại nổi chảy ra khỏi hoa huyệt, trượt một đường xuống nơi hai người đang giao hợp.

Bởi vì cái cây ©ôи ŧᏂịŧ giống của Lê Diễm không có cao hoàn ngăn cản cho nên cả cây tiến vào đặc biệt sâu, hình như là Lê Diễm đang bất mãn vì ©ôи ŧᏂịŧ giả cắm vào còn sâu hơn mình cho nên anh cũng cố sức đâm vào trong cơ thể Lâm Văn Tịch, giống như là đang cố ý đấu đá với nó, anh nghĩ chẳng lẽ cái thứ súng thật đạn thật của mình mang đến kᏂoáı ©ảʍ cho Lâm Văn Tịch còn kém hơn cả một cây gậy mát xa hay sao, đương nhiên Lê Diễm sẽ cảm thấy thất bại rồi.
"A...ha... Ông xã. . . Sắp bị đâm chết... A a... Quá sâu... Hai cây... Chịu không nổi... A..."

Ngón tay của Lê Diễm cắm vào trong hoa huyệt của Lâm Văn Tịch, mỗi khi cái vật đang chuyển động tự do kia sắp trồi ra ngoài anh liền đẩy mạnh nó vào, sau đó chính anh cũng nghiền lên cái điểm nhô ra ở bên trong.

"Ưm a... Em chịu không nổi... Em muốn bắn... A..." Lâm Văn Tịch ngửa đầu, hai tay ôm lấy cổ của nam nhân, thở dốc hồng hộc, rất nhanh thân thể liền run rẩy một trận, phía trước bắn ra ngoài.



Bởi vì tối hôm qua đã trải qua một trận tình ái quá mức kịch liệt, đến ngày hôm sau Lâm Văn Tịch bước đi có chút khó khăn, hơn nữa từ hôm qua bụng đã bị đỉnh đến đau đớn, nhất định lần sau phải nói với Lê Diễm không được làm kịch liệt như vậy nữa, cứ như thật sự sắp đâm thủng cậu luôn vậy, suốt cả buổi tối Lâm Văn Tịch không phân rõ mình đã cao trào bao nhiêu lần, bị Lê Diễm tách ra hợp vào làm đủ các loại tư thế, nam nhân một bên cảm thán về độ dẻo dai của thân thể cậu một bên ra sức làm, nhiều lần cắm đến mức Lâm Văn Tịch phải khóc thét lên, hiện tại Lâm Văn Tịch nhớ đến trận tính sự hôm qua mà vẫn còn thấy sợ. Di chuyển bước chân có chút chật vật, hôm nay Lâm Văn Tịch cảm thấy đặc biệt mệt, thế nhưng sau khi rời giường đi tắm nhìn thấy chút thịt dư trên bụng, cậu khẽ cắn môi quyết định sẽ không bỏ dở nửa chừng, không phải chỉ mới đi tập một khoảng thời gian ngắn liền có thể nhìn thấy hiệu quả được, hiện tại tiến bộ của Lâm Văn Tịch cũng không quá lớn, chống đỡ ăn xong cơm trưa, mấy đứa nhỏ đều đã đi học, trong nhà cũng không còn ai khác, Lâm Văn Tịch lại nghỉ ngơi một chút, chợt cảm thấy hình như có hơi chóng mặt, không biết có phải là đã bị bệnh rồi không, uống qua chút thuốc Lâm Văn Tịch liền đi đến phòng tập thể thao, vốn là một loại vận động dùng để thả lỏng, nhưng hiển nhiên hôm nay Lâm Văn Tịch có hơi suy yếu, bụng còn quặn đau vài lần, Lâm Văn Tịch đang nhớ lại xem không biết mình có ăn bậy cái gì hay không... Cô giáo cũng thấy sắc mặt hôm nay của Lâm Văn Tịch rất kém, hỏi vài lần cậu đều nói không thành vấn đề, Lâm Văn Tịch chỉ lắc đầu, cảm thấy mình có hơi phát sốt, hẳn là sau khi tập cho đổ mồ hôi xong rồi tắm nước nóng lại thì sẽ ổn thôi, thế là Lâm Văn Tịch cố nhịn cảm giác không khỏe xuống, vào lúc đang cúi người chống hai tay xuống đất chậm rãi bật người dậy Lâm Văn Tịch chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, thân thể lung lay một cái, vào lúc ngẩng đầu lên thân thể mềm nhũn xuống, sau đó liền mất đi ý thức.


Lúc Lê Diễm nhận được điện thoại đã bị dọa sợ hết hồn, trực tiếp quẳng công tác trong tay sang một bên sau đó liền chạy ra ngoài, lái xe thẳng đến Bệnh viện Trung Tâm, trong lòng vạn phần lo lắng, trong điện thoại là một giọng nói của nữ nhân, không có nói rõ Lâm Văn Tịch đã xảy ra chuyện gì, cô ta chỉ hỏi anh có biết Tiểu Tịch không, hiện tại em ấy đang ở trong bệnh viện, Lê Diễm cũng lười dài dòng, cầm chìa khóa xe lên chạy thẳng tới đó, cũng không biết là anh đã vượt qua bao nhiêu cái đèn đỏ nữa.

Người đưa Lâm Văn Tịch tới bệnh viện chính là cô giáo dạy yoga kia, lúc xảy ra chuyện căn bản là cô còn chưa kịp hiểu rõ tình huống nữa kìa, mọi người luống cuống tay chân gọi 120, sau khi đưa vào bệnh viện bác sĩ nói với mình nam nhân này đã mang thai 3 tháng hơn nữa lại còn bị động thai khí? Đầu óc của cô hoàn toàn theo không kịp, lúc này mới nhớ tới gọi điện thoại cho người nhà của anh ta, lúc tìm được điện thoại của Lâm Văn Tịch, vừa vặn có một tin nhắn được gửi tên, tên hiển thị thế mà lại là... Ông xã? Thần xui quỷ khiến ấn vào, nội dung rất đơn giản, chỉ viết "Bà xã, 5h30 anh còn có cuộc họp, có thể hôm nay sẽ về trễ, em cứ ăn cơm trước đi đừng để đói bụng, ráng nghỉ ngơi cho thật tốt đó."
Cô giáo dạy yoga kia cũng không kịp nghĩ xem tình huống hiện tại đã quỷ dị đến cỡ nào, chẳng qua cô chỉ cảm thấy chắc đây là người thân của Lâm Văn Tịch, thế là trực tiếp gọi qua, quả nhiên là một người nam nhân nhận điện thoại.

Lúc Lê Diễm tới nơi Lâm Văn Tịch cũng vừa tỉnh lại, nhìn thấy cả người em ấy đều hoàn hảo không có bất kỳ thương tích nào, rốt cuộc trái tim đang bị treo lơ lửng của Lê Diễm cũng được thả lỏng xuống đôi chút.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Lê Diễm đi tới, vừa vặn thấy có một nữ nhân đang đứng bên cạnh giường, nghĩ đến chắc cô ta đã đưa Tiểu Tịch tới bệnh viện, thế là anh gật đầu bày tỏ vẻ thân thiện và cảm ơn.

"Ừm... Tôi cũng không biết... Hôm nay lúc anh ấy đến học... Đột nhiên lại té xỉu... Bác sĩ..."

"Bác sĩ nói như thế nào?" Tuy rằng cảm thấy cái câu đi học của cô ta có chút khiến cho Lê Diễm nghĩ không ra, nhưng anh lại quan tâm đến thân thể của Lâm Văn Tịch nhiều hơn một chút.
"Ặc... Nói anh ta mang thai... Hơn nữa đã được ba tháng..."

"Cái gì?!" Lúc này không chỉ riêng Lê Diễm, đến cả Lâm Văn Tịch cũng mở to hai mắt kêu lên.

"Tôi cũng không biết... Nếu không hai người đi hỏi bác sĩ thử xem... Tôi cũng hiểu được sao một nam nhân lại có thể..." Nữ nhân cho rằng bọn họ cũng cảm thấy nam nhân không có khả năng mang thai, lại không biết bí mật về thân thể của Lâm Văn Tịch, cho nên mới nói như vậy.

"Ừm."

Rất nhanh bác sĩ liền đến, dưới các loại ánh mắt kỳ quái của Lê Diễm, tuy rằng cô giáo dạy yoga kia không quá muốn đi ra ngoài, cô thấy vô cùng hiếu kỳ với loại chuyện này, nhưng khi nhìn đến rõ ràng trong mắt đối phương hiện ra lệnh đuổi khách và bày tỏ lòng cảm tạ phi thường khách khí thậm chí còn cho mình một khoản tiền, cô không còn cách nào khác đành phải đi ra, bất quá cô cũng không có nhận tiền của Lê Diễm.
Nhiều lần suy đoán hai quan hệ của hai người, kỳ thực lúc Lê Diễm đến cô đã hoàn toàn bị kinh diễm, không ngờ lại là một nam nhân đẹp trai như vậy, lại liên tưởng đến nguyên nhân Lâm Văn Tịch sẽ đi học cái này, không khỏi hiểu ra đôi chút.



"Không phải đã nói sau này em ấy sẽ không mang thai nữa rồi sao?" Lê Diễm nhìn về phía người đang tiến tới trước mặt, kể từ khi bệnh viện xác định là đã mang thai Lê Diễm liền chuyển Lâm Văn Tịch về bệnh viện tư nhân của bọn họ.

5.5

Trai già nhả châu (1)

Vì vậy bác sĩ trong bệnh viện khá là quen thuộc với thân thể của Lâm Văn Tịch, năm đó người đỡ đẻ cho Lâm Văn Tịch cũng là bọn họ, đương nhiên là tương đối tin cậy rồi. Hiện tại đã cho Lâm Văn Tịch uống thuốc dưỡng thai, hơn nữa phát hiện Lâm Văn Tịch có hơi sốt nhẹ, bởi vì không dám cho người mang thai uống bậy thuốc, cho nên Lê Diễm chỉ có thể dùng khăn nóng đắp cho Lâm Văn Tịch. May mà sau khi Lâm Văn Tịch tỉnh lại cũng không có cái gì không đúng, bác sĩ cũng có nói lần này Lâm Văn Tịch chỉ bị động thai khí nhẹ, tạm thời đứa bé bên trong cũng không xảy ra chuyện gì. Bụng đã không còn đau nữa, thế nhưng vẫn còn chưa hạ sốt, Lê Diễm một bên đo thử nhiệt độ của Lâm Văn Tịch một bên nghe bác sĩ nói.
"Mười năm trước sinh đứa bé kia ra xong, thân thể của Văn Tịch liền hao tổn nguyên khí, vốn dĩ người song tính cũng không quá thích hợp với việc mang thai sinh con, theo đạo lý chắc là sẽ không có con nữa, hơn nữa không phải qua nhiều năm như vậy vẫn không có mang thai thêm đứa nào nữa hay sao? Tôi cũng không biết tại sao đột nhiên lại... Vẫn là đi kiểm tra toàn diện lại một lần thử xem sao."

"Ừm."

Lê Diễm gật đầu, "Thật ra mang thai cũng chẳng sao cả, tôi chỉ muốn biết rốt cuộc hiện tại thân thể của Tiểu Tịch có thích hợp hay không, có khi nào sẽ tạo thành thương tổn cho thân thể của em ấy không, tôi chỉ muốn biết chuyện này mà thôi." Dựa theo tuổi của nữ nhân bình thường, đã có thể xem là sản phụ lớn tuổi rồi, huống chi Lâm Văn Tịch cũng không phải là nữ nhân, cho nên Lê Diễm mới có thể nóng vội thành như vậy, nếu như đứa bé này tạo thành phiêu lưu cho cơ thể của Lâm Văn Tịch, anh thà rằng không có.
"Không sai... Chúng tôi sẽ nhanh chóng kiểm tra, Lê tổng đừng quá lo lắng."

"Tại sao đều đã ba tháng rồi, ngoại trừ tinh thần không được tốt cho lắm, tôi cũng không có xuất hiện mấy vấn đề khác như lần mang thai trước vậy?" Nếu như là trước đây, mình đã sớm ói đến không thấy trời đất, nếu như vậy mình cũng sẽ không đến mức tới bây giờ mới phát hiện ra mình đã mang thai đâu.

"Chúng tôi vừa mới siêu âm, cục cưng này vẫn còn rất nhỏ, phát dục còn chậm hơn lần trước rất nhiều, chắc là cũng sẽ phải mất một khoảng thời gian nữa mới xuất hiện phản ứng sinh lý, có thể chậm rãi quan sát một chút."

Thì ra là như vậy... Cũng bởi vì trước đây bệnh viện đã nói mình sẽ không thể có con nữa, vì thế cho dù gần đây thỉnh thoảng mình có hoài nghi nhưng cũng đã bị mình lập tức phủ nhận, căn bản là rất ít nghĩ đến chuyện mang thai, hơn nữa cho dù mình còn có thể mang thai, nghĩ đến đã lớn tuổi như vậy rồi cũng không quá có khả năng a, vì thế căn bản là Lâm Văn Tịch cũng không thèm nghĩ nữa, chẳng qua cậu chỉ nghĩ rằng mình đã già rồi, tinh thần không còn được tươi tỉnh như trước, hơn nữa lại còn bị béo bụng, cho nên mới hạ quyết tâm đi rèn luyện thân thể.
Sau khi mấy vị bác sĩ lớn tuổi rời đi, sắc mặt của Lê Diễm lại biến thành không được tốt cho lắm.

"Anh làm sao vậy? Lẽ nào chúng ta lại có tiểu bảo bảo khiến anh không vui sao?" Lâm Văn Tịch nhìn thấy sắc mặt của Lê Diễm không tốt lắm, cho rằng anh không thích bọn họ có cục cưng nên mới không vui.

"Vừa nãy vẫn chưa kịp hỏi em, sao lại bị té xỉu vậy?" Biểu tình của Lê Diễm có chút nghiêm túc, trong ánh mắt tràn đầy vẻ lo lắng. Em ấy không hề biết rằng lúc mình biết em ấy phải vào bệnh viện đã có bao nhiêu hoảng sợ đâu.

"Ặc..." Lâm Văn Tịch không biết nên giải thích như thế nào, Lê Diễm lại nói tiếp, "Nữ nhân đưa em đến đây là ai? Quan hệ của hai người như thế nào?"

Thấy Lê Diễm không ngừng ép sát từng bước, Lâm Văn Tịch biết mình không có cách nào nói dối được, thế là đỏ mặt nói rõ ràng rành mạch mọi chuyện cho Lê Diễm biết.
"Chuyện là như vậy đó, em đảm bảo không phải là do em cố ý đâu, em không biết mình có cục cưng, lần này phản ứng lại trễ như vậy, với lại bác sĩ từng nói sẽ không thể mang thai nữa, em nghĩ không quá có khả năng, nếu như em biết là vậy, nhất định sẽ không đi tập..." Lâm Văn Tịch sợ Lê Diễm sẽ giận cậu, không ngừng ra sức giải thích, Lê Diễm nghe thấy lý do này vừa bực mình vừa buồn cười, còn có một chút cảm động đã được anh giấu đi, em ấy thế mà lại nghĩ không thể thỏa mãn cho mình lúc lên giường cho nên mới cố gắng đi học tập tình thú? Thực không biết là mình nên thưởng hay là nên phạt em ấy đây, sao anh lại có được một bà xã đáng yêu như vậy chứ...

"Được rồi, chuyện này cũng không trách em được, tối hôm qua anh cũng không nên làm ngoan như vậy. Còn có sao em lại ngốc thế chứ, thân thể khó chịu liền dám uống bậy thuốc, cũng may là tình huống lần này không nghiêm trọng nếu không bộ em định khiến anh lo lắng chết hay sao?"
Thấy bộ dáng gấp gáp của nam nhân, Lâm Văn Tịch cũng cảm thấy áy náy, hai tay ôm lấy cổ của Lê Diễm dán lại hôn vài cái lên môi anh.

"Xin lỗi."

Nhìn bộ dáng chu môi ủy khuất của Lâm Văn Tịch, Lê Diễm bất đắc dĩ âm thầm thở dài ở trong lòng, thực đúng là không có biện pháp nào với em ấy cả, rõ ràng đã sống chung với nhau hơn mười năm, tính cách của Lâm Văn Tịch vẫn cứ như con nít vậy, có thể là bởi vì Lê Diễm vẫn luôn bảo vệ cậu rất tốt, cho nên Lâm Văn Tịch mới có thể đơn giản thuần khiết như vậy. Sờ sờ đầu của Lâm Văn Tịch, sau đó đặt tay lên bụng của cậu, "Thực sự không nghĩ tới Tiểu Tịch còn có thể sinh cục cưng cho anh nữa, anh phát hiện mỗi lần sờ vào bụng của Tiểu Tịch thấy có mỡ thừa đều sẽ có cục cưng, xem ra nhất định lần sau anh phải chú ý nhiều hơn rồi."
Vẻ mặt Lâm Văn Tịch hắc tuyến, "Sẽ không có lần sau đâu..."

"Chuyện này cũng không nhất định." Lê Diễm rất tự hào nhướng nhướng mày, "Bất quá có hai đứa nhỏ đời này của anh đã thỏa mãn rồi, lại không ngờ tới..."

Mặt của Lâm Văn Tịch cũng đỏ lên, "Em cũng không ngờ tới... Đều đã từng tuổi này rồi... Thế mà lại..."

Còn có thể trai già nhả châu, đúng là cho tới bây giờ bọn họ còn chưa từng nghĩ tới...

"Cho nên đúng là bà xã của anh rất lợi hại nha. Ha ha." Lê Diễm nói xong Lâm Văn Tịch ngượng ngùng đánh anh, nam nhân ôm lấy cậu hôn mạnh một trận, hôn hôn cái tay liền không tự chủ mà bắt đầu sờ loạn lên, lúc này hai người đều có chút động tình. Mắt thấy lại sắp củi khô lửa bốc không thể vãn hồi thì đột nhiên vang lên một tiếng khụ.

Hai người dừng động tác lại nhìn người trực tiếp mở cửa đi vào có chút oán niệm, khóe miệng Hạ Quân Dương hơi co rút lại, "Lê Diễm tớ không ngờ thằng nhóc cậu lại sinh mãnh như thế! Tiểu Tịch của chúng ta vậy mà lại mang thai OMG. Còn cậu nữa không chịu nhìn xem bây giờ là tình huống gì, còn dám làm chuyện này! Nếu không nhờ tớ tới sớm một chút, đoán chừng Tiểu Tịch lại phải động thai khí một lần nữa rồi!"
Lâm Văn Tịch bị giáo huấn mà đỏ bừng mặt, dứt khoát vùi đầu vào trong lòng của Lê Diễm.

Lúc Hạ Quân Dương nhận được điện thoại của bệnh viện nói Lâm Văn Tịch lại mang thai thì đã bị dọa sợ hết hồn, thật không nghĩ tới đều đã từng tuổi này rồi còn có thể... Không khỏi dời tầm mắt về phía vị kia nhà mình, kết quả bị một cái gối ôm bay tới.

"Không phải tớ sinh mãnh, mà là bà xã của tớ lợi hại." Lê Diễm còn không biết xấu hổ mà nói ra một câu kinh người như vậy.

5.6

Trai già nhả châu (2)

Lâm Văn Tịch lại mang thai, chuyện này khiến cho hai vợ chồng trở tay không kịp, rồi lại mừng rỡ vạn phần, nhất là khi bác sĩ đến nói bởi vì mấy năm nay thân thể của Lâm Văn Tịch đã được dưỡng đến không tồi, cho nên khôi phục cũng rất nhanh, lần này mang thai, là ngoài ý muốn nhưng cũng có vài phần hợp lý, hơn nữa chỉ cần chăm sóc kỹ lưỡng nghỉ ngơi đầy đủ, lấy tình trạng thân thể hiện tại của Lâm Văn Tịch sinh ra đứa bé này cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì, tuy rằng vấn đề mà sản phụ cùng tuổi gặp phải Lâm Văn Tịch cũng sẽ gặp phải, ngoài 30 tuổi còn mang thai sẽ dễ gặp phải nguy cơ sinh non hơn, mà thân thể của Lâm Văn Tịch lại đặc thù, Lê Diễm cứ không ngừng hỏi bác sĩ nếu như sinh đứa bé này ra có khi nào sẽ tạo thành thương tổn cho thân thể của Lâm Văn Tịch không, xác suất sinh non ngoài ý muốn có cao hay không, thẳng đến khi bác sĩ nói bởi vì hiện tại đã 3 tháng nên nếu bỏ đứa bé này đi sẽ chỉ tạo thành thương tổn nặng hơn cho thân thể của Lâm Văn Tịch, hơn nữa nếu như được chăm sóc kỹ lưỡng, cũng không phải sẽ dễ bị sinh non ngoài ý muốn, sắc mặt của Lê Diễm mới khá hơn được một chút, thế nhưng sau đó, anh lại khẩn trương, hiện tại đã 3 tháng mà đứa bé này vẫn còn nhỏ như vậy, căn bản là không nhìn ra bụng của Lâm Văn Tịch có chuyển biến gì, hơn nữa đến cả phản ứng lúc mang thai còn chưa xuất hiện, có khi nào tình huống có gì không ổn hay không.
"Đứa bé này phát dục tương đối chậm, bất quá theo đạo lý thì thời gian Văn Tịch xuất hiện phản ứng mang thai cũng sắp đến rồi, không phải gần đây sẽ dễ bị mệt sao, còn có hay ngủ, đau lưng nhức mỏi nữa, toàn bộ mấy thứ này đều là phản ứng cả, chỉ là trước đây hai người không có chú ý tới mà thôi."

"Ừm." Lê Diễm gật đầu, sau đó anh xoay đầu sang hướng của Hạ Quân Dương, "Tớ quyết định đưa Tiểu Tịch về nhà điều dưỡng, cậu điều vài vị bác sĩ sang chỗ tớ đi." Hiện tại Hạ Quân Dương là viện trưởng của bệnh viện này, nhưng mà anh ta vẫn còn là bác sĩ tư nhân của Lê Diễm, cho nên có thể nói Lê Diễm là người lãnh đạo trực tiếp của người lãnh đạo trực tiếp của cái bệnh viện này.

"Không cần, trong khoảng thời gian này cứ để tớ đến chăm sóc cho Tiểu Tịch đi." Bởi vì bà xã của mình cũng đã sinh nhiều đứa rồi, cho nên về phương diện này không biết là trình độ của Hạ Quân Dương đã sâu đến mức nào rồi đâu.
"Cũng được, bất quá Thành Duyệt nhà cậu sẽ không oán cậu chỉ lo ngốc ở bên ngoài cả ngày đó chứ?" Lê Diễm trêu chọc.

"Đây là công việc của tớ mà." Hạ Quân Dương rất bình thản trả lời, "Hơn nữa lúc Thành Duyệt nghe thấy Tiểu Tịch mang thai không biết đã có bao nhiêu vui vẻ đâu nha, em ấy nói mấy ngày nữa sẽ đến thăm Tiểu Tịch."

Nhiều năm như vậy, tuy rằng rất ít khi Lê Diễm giao tiếp với vị kia của Hạ Quân Dương, thế nhưng ngược lại tình cảm giữa Tiểu Tịch và y lại rất tốt, bởi vì bọn nhỏ vẫn luôn chơi chung với nhau, lúc anh và Hạ Quân Dương đi làm, Lâm Văn Tịch cũng thường xuyên tâm sự nghiên cứu mấy món ăn và vân vân cùng với Lý Thành Duyệt, thế là hai nhân vật cấp "hiền thê lương mẫu" cứ như vậy mà thành lập tình hữu nghị.

Rất nhanh Lê Diễm liền đưa Lâm Văn Tịch về nhà, phục vụ cho cậu so với lão phật gia còn lão phật gia hơn, đến cả Lâm Văn Tịch cũng chú ý tới, lần mang thai này, Lê Diễm còn coi trọng hơn hai lần trước đây rất nhiều lần, nhiều khi nhìn anh cầm sách dạy nấu ăn và mặc tạp dề thỏ con cực kỳ không phù hợp với hình tượng nghiên cứu xem nên nấu món gì thích hợp nhất dành cho người mang thai cậu đều nhịn không được cười lên, "Cũng không phải là lần đầu tiên em mang thai, anh không cần như vậy."
"Không thể nói như vậy được, tình huống mỗi lần mang thai đều không giống nhau, huống chi bây giờ thân thể của em làm sao có thể so sánh với trước đây được, lần trước lúc sinh Ngự Hành em đã phải chịu bao nhiêu tội anh vẫn còn nhớ ở trong lòng đây này, còn có, lúc sinh Tình Tình, thiếu chút nữa đã hù chết anh luôn rồi, lần này cũng không biết sẽ là tình huống thế nào đây, không chăm sóc em đàng hoàng sao anh có thể yên tâm cho được."

Nam nhân nói nguyên một đống chuyện, đến cả Lâm Văn Tịch đều cảm thấy có chút bất khả tư nghị, từ khi nào thì Lê Diễm đã trở thành một bà thím như thế, bất quá trong lòng lại ngọt ngào ngào, chuyện này cũng nói lên, anh ấy thực sự rất quan tâm mình, cũng rất coi trọng đứa bé này.

Bởi vì yoga tốt cho thân thể, cho dù đã mang thai, Lâm Văn Tịch vẫn muốn kiên trì tập cái này, lúc đầu Lê Diễm cũng không đồng ý, thế nhưng dưới sự thuyết phục của Lâm Văn Tịch, anh chỉ có thể đồng ý để cậu tập yoga cho phụ nữ có thai. Bởi vì hiện tại Lâm Văn Tịch không thích để hợp xuất đầu lộ diện, anh liền mời cô giáo về nhà dạy. Tập được một đoạn thời gian, quả thật khí sắc của Lâm Văn Tịch cũng không tệ, Lê Diễm liền yên lòng. Bất quá qua một vài ngày, phản ứng mang thai của Lâm Văn Tịch đã xuất hiện, bắt đầu ói đến thiên hôn địa ám, rất có xu thế còn dữ dội hơn cả trước đây, Lê Diễm thực sự rất phiền não, anh đã từng lo lắng vì Lâm Văn Tịch không có phản ứng, hiện tại tới khi xuất hiện phản ứng rồi, anh lại càng lo lắng hơn, nhưng nhiều hơn vẫn là đau lòng. Cứ hệt như nữ nhân tới kỳ kinh nguyệt vậy.
Rất nhanh Lâm Văn Tịch đã bị các loại phản ứng khi mang thai dằn vặt gầy đi một vòng, tinh thần cũng bắt đầu suy sụp, không biết có phải là do thân thể thực sự không được, hay là đứa bé này càng có khả năng hành hạ người khác ghê gớm hơn, Lâm Văn Tịch cứ cảm thấy ngay từ lúc ban đầu kỳ mang thai này đã gian nan hơn trước đây rất nhiều rồi.

Rất nhanh Lâm Văn Tịch liền mang thai được 6 tháng, chỗ đó phình ra không khác gì một quả bóng cao su, Lâm Văn Tịch có chút khổ não, 6 tháng là thời kỳ đứa bé lớn nhanh nhất, hiện tại Lâm Văn Tịch vác cái bụng đi vài vòng trong phòng khách đã cảm thấy có hơi mệt, mà Lê Diễm lại càng cẩn cẩn thận thận hơn, xuống dùng cơm phải đỡ cậu, lên giường ngủ cũng phải đỡ cậu, không cho phép Lâm Văn Tịch rửa chén này nọ, bởi vì sợ cậu sẽ trượt chân, lúc vào nhà vệ sinh cũng phải đi theo, thật sự khiến cho Lâm Văn Tịch có chút xấu hổ và không biết làm sao. "Không nghĩ tới anh còn có thể làm ba ở cái tuổi này nữa." Lê Diễm ghé vào trước bụng của Lâm Văn Tịch, nhẹ nhàng dán lỗ tai vào nơi đó, vẻ mặt đầy hạnh phúc nói.
"Đồ ngốc, bây giờ thì nghe được cái gì chứ." Tuy rằng bụng đã lớn hơn không ít, nhưng dù sao đứa bé cũng chỉ mới được 6 tháng mà thôi.

"Ha ha, không biết là con trai hay con gái đây." Tuy rằng có thể siêu âm ra được, nhưng hai người lại không chịu làm thử, giữ kinh hỉ đến cuối cùng mới có ý tứ. Hiện tại Lê Diễm đã có đủ con trai con gái rồi, nói thật anh cũng không quá quan tâm sẽ sinh ra con trai hay con gái, bất quá đột nhiên anh chợt lóe lên một suy nghĩ, Lê Diễm nhớ tới thân thể Lâm Văn Tịch đặc thù như thế, có khi nào sẽ sinh cho mình một cục cưng đặc thù như vậy hay không, đương nhiên Lê Diễm cũng chỉ nghĩ như vậy mà thôi, anh lại không dám nói với Lâm Văn Tịch, nhất định sẽ nhận được một cái liếc xéo của em ấy, có cha mẹ nào mà không hy vọng con của mình khỏe khỏe mạnh mạnh đâu chứ, nhưng ngược lại Lê Diễm lại cảm thấy giống với thân thể của Lâm Văn Tịch cũng không sao cả.


Kể từ khi biết Lâm Văn Tịch lại có cục cưng, thằng nhóc Lê Ngự Hành đã vui như mở cờ, cả ngày la hét nói nhóc sắp làm ca ca rồi, thấy mỗi ngày bụng Lâm Văn Tịch càng lớn hơn, nhóc còn rất vui vẻ học bộ dáng áp tai vào nghe của Lê Diễm, Lâm Văn Tịch thấy con trai như vậy, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác hạnh phúc.

"Hành Hành thích em trai hay là em gái?"

"Không thể có cả hai sao ạ." Nhóc con ngẩng khuôn mặt non nớt ngây thơ lên, vẻ mặt mong đợi nhìn Lâm Văn Tịch.

"Thằng nhóc này, bộ con định để cho cha mình mệt chết hay sao hả." Lê Diễm đi ra từ bên trong, gõ một cái lên đầu nhỏ của con trai. Lê Ngự Hành mở to mắt nhìn cha mình, biểu tình rất khó chịu, "Mới không phải đâu nha, con yêu cha nhất." Nói xong liền ôm lấy đùi của Lâm Văn Tịch cọ vào đó.

"Hừ, cha là của ba." Lê Diễm ôm lấy thắt lưng của Lâm Văn Tịch tuyên bố quyền sở hữu hệt như một đứa con nít.
Lâm Văn Tịch nhìn hai người mắt to trừng mắt nhỏ, nhịn không được cười vỗ một cái vào Lê Diễm, "Anh giành với con nít cái gì chứ hả."

"Nếu không áp đảo tinh thần nó một chút, nó sẽ dính lấy em cả ngày, nếu vậy đến khi trưởng thành rồi, không phải sẽ ngồi lên đầu anh luôn hay sao.”

"Phụt..." Lời nói của Lê Diễm khiến Lâm Văn Tịch nhịn không được bật cười, "Nó là con trai của anh mà."

"Con trai cũng phải có ý thức nguy cơ."

"Ba xấu xa, con muốn đi tìm Hàm ca ca!" Bộ dáng của Lê Ngự Hành gần như sắp khóc tới nơi.

"Đi đi đi đi. Nhanh cưa đổ cái thằng nhóc Hạ Hàm kia, đỡ mắc công cả ngày Hạ Quân Dương cứ đắc ý bởi vì thằng con lớn của cậu ta đã bắt cóc được con gái của ba rồi."

Căn bản là Lê Ngự Hành nghe không hiểu Lê Diễm đang nói cái gì, chỉ ngân ngấn nước mắt chạy đi tìm Hạ Quân Dương.
5.7

Trai già nhả ngọc (hoàn)

"Anh dạy con cái kiểu gì vậy." Vẻ mặt Lâm Văn Tịch lo lắng nhìn con trai đang chạy đi, quay sang nổi giận với Lê Diễm.

"Yên tâm nó sẽ không chịu thiệt đâu, thằng nhóc này rất phúc hắc đó."

"..."



Bụng của Lâm Văn Tịch lại lớn một vòng, hiện tại đã 10 tháng rồi, cách ngày sinh dự tính chỉ còn 3 ngày nữa, Lê Diễm cầm lấy cái chân nhỏ đã sưng phù lên của cậu, vẻ mặt đầy đau lòng.

"Đau lưng quá à." Nằm như vậy khiến cho Lâm Văn Tịch cảm thấy rất khó chịu, khẽ bĩu môi làm nũng với Lê Diễm.

"Ở đây sao? Đổi tư thế khác đi." Lê Diễm bóp lưng cho Lâm Văn Tịch, một tay còn không quên vuốt ve cái bụng thật to của cậu, khẽ đánh vòng tròn, lót dưới lưng Lâm Văn Tịch thêm nhiều gối mềm hơn.

Bởi vì sợ sẽ chèn ép đến con, Lê Diễm cởi toàn bộ nút áo ngủ của Lâm Văn Tịch ra, bàn tay to ấm áp xoa lên một chỗ cưng cứng, chắc là đầu của cục cưng, Lê Diễm không dám dùng sức, chỉ xoa nhè nhẹ tựa như vỗ về.
Thế nhưng dựng phu đều cực kỳ nhạy cảm, sờ a sờ như thế liền sờ đến mức phát sinh vấn đề.

Bởi vì mấy năm nay vừa phải xử lý chuyện trong bang vừa phải xử lý việc của công ty đã khiến cho tay của Lê Diễm hình thành một lớp chai mỏng, vốn dĩ da của Lâm Văn Tịch tương đối trắng mịn, nơi bị Lê Diễm sờ qua đều xuất hiện vết đỏ nhàn nhạt, hơn nữa bị lớp chai mỏng này kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ, có một loại kᏂoáı ©ảʍ kỳ dị, Lâm Văn Tịch không tự chủ được liền bắt đầu nóng lên, hai mắt cũng càng ngày càng mê ly.

Lê Diễm chú ý tới hai viên tiểu thù du trước ngực Lâm Văn Tịch đã bắt đầu cứng rắn, ý xấu dùng ngón tay nhéo nhéo, nào ngờ đâu đã hoàn toàn kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ Lâm Văn Tịch, cậu phát ra một tiếng rêи ɾỉ đầy thoải mái, gần như đôi mắt đã sắp chảy nước mắt ra đến nơi, phía dưới cũng vểnh thẳng lên với chủ nhân. Đã rất lâu rồi nam nhân chưa chạm vào cậu...
"Diễm..."

"Có phản ứng sao?"

"Dạ."

"Muốn?"

Lâm Văn Tịch gật đầu.

"Sắp sinh rồi, hiện tại không thể nha, để anh lấy tay giúp em vậy."

Lâm Văn Tịch bất mãn chu môi lên, "Rõ ràng bác sĩ có nói khuếch trương nhiều một chút mới tương đối dễ sinh."

Không biết có phải là do nam nhân cố ý dằn vặt cậu hay không, biết rất rõ rằng vốn tính dục của thai phụ rất sung mãn rồi, thế nhưng đã rất lâu rồi Lê Diễm cũng chưa có thao cậu, trước đây đều hận không thể làm mình tới chết, hiện tại đã lâu như vậy cũng chưa từng chạm vào mình, tuy rằng Lâm Văn Tịch rất muốn, nhưng bởi vì bụng quá lớn thực sự không tiện, thành ra cái chuyện muốn mê hoặc Lê Diễm cũng biến thành hữu tâm vô lực, hiện tại gần như mình đã “thẳng thắn bộc lộ” ở trước mặt Lê Diễm rồi, có chút phản ứng gì đều chạy không khỏi ánh mắt của Lê Diễm, cho nên Lâm Văn Tịch nắm chặt thời cơ kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ nam nhân.
Đặt tay mình lên lồng ngực, Lâm Văn Tịch tự xoa một đầṳ ѵú của mình rồi nói, "Ông xã... Ở đây ngứa quá... Mút cho em..." Bởi vì bên trong đang trướng sữa, hiện tại ngực của đã Lâm Văn Tịch lớn hơn không ít, Lâm Văn Tịch một bên đùa bỡn đầṳ ѵú một bên xoa quanh khắp ngực, tuy rằng không giống với của nữ nhân, nhưng lại lớn hơn nam nhân bình thường một ít, Lâm Văn Tịch cứ như vậy mà bắt đầu tự an ủi ở trước mặt của Lê Diễm, bởi vì tìиᏂ ɖu͙© mà dần dần toàn bộ cái bụng to tròn cũng bị nhuộm thành màu hồng nhạt, xinh đẹp đến mức khiến cho Lê Diễm đánh mất lực kiềm chế.

Hung hăng hôn lên môi Lâm Văn Tịch, không dám đè lên bụng của em ấy, cho nên Lê Diễm không thể làm gì khác hơn là nằm nghiêng sang một bên, tay còn không quên vuốt ve cái nơi đang phình ra của cậu, bụng của Lâm Văn Tịch bị căng ra thành một lớp da thật mỏng nhưng cũng không có vết rạn, vẫn trắng nõn mịn màng như trước đây.
Lê Diễm cởϊ qυầи của Lâm Văn Tịch ra, hai nơi phía dưới đều đã ướŧ áŧ, hai chân rất tự nhiên tách ra xa nhau để anh vuốt ve, Lê Diễm một bên xoa nắn phía dưới của cậu, một bên mút lấy đầṳ ѵú bên trên, hiện tại sữa của Lâm Văn Tịch đã không còn nhiều như lần trước nữa, nhưng vẫn tinh khiết thơm ngát như vậy, khiến cho thân thể Lê Diễm không ngừng khô nóng. Lê Diễm để Lâm Văn Tịch nằm nghiêng ở bên cạnh mình, thân thể cũng hơi nghiêng qua một bên, anh chỉ nâng một chân của cậu lên, sau đó đỉnh ©ôи ŧᏂịŧ của mình vào, tuy rằng vị trí này không có khả năng làm đến đặc biệt sâu, nhưng lại là tư thế khiến cho Lâm Văn Tịch tương đối thoải mái, hơn nữa bởi vì đang nằm nghiêng, mông cũng không được tách ra quá lớn, Lê Diễm cảm thấy nó kẹp lại còn chặt hơn trước đây, rất nhanh anh liền nhịn không được bắt đầu chạy nước rút.
Khóe mắt của Lâm Văn Tịch đã phiếm hồng, hai tay vô lực nắm lấy mép giường, cái nơi đã rất lâu rồi chưa có được yêu thương đang dâng lên từng trận từng trận kᏂoáı ©ảʍ.

"A... Ông xã... Thật là lợi hại... Dùng sức một chút... A...ha..."

"Tao hóa, lại còn muốn dùng lực một chút nữa sao?"

"Ưm! A a! Còn muốn... Bên trong... Sâu một chút..."

"Không được nha, còn có cục cưng của chúng ta ở bên trong nữa."

"Thế nhưng em muốn... Bên trong ngứa quá... Hức hức... Ưm a..." Lâm Văn Tịch không tự chủ được mà dựa vào người Lê Diễm, muốn để anh đi vào càng sâu hơn, còn không ngừng mút lấy vật cứng của nam nhân, thiếu chút nữa đã khiến cho Lê Diễm không khống chế được.

"Muốn ông xã thao tao huyệt của em mềm ra một chút sao?"

"Muốn... Ông xã... Thao em mềm một chút... Sẽ dễ sinh hơn... A..." Ít nhiều gì ©ôи ŧᏂịŧ của nam nhân cũng lớn cỡ 4 ngón tay, mà khi mình sinh con ít nhất là phải mở rộng ra đến 8 ngón tay, cho nên kỳ thực hoan ái thích hợp trước khi sinh sẽ giúp nơi đó của mình được khuếch trương một cách tự nhiên, như vậy là tốt nhất.
"Có muốn ông xã cầm thêm một cây gậy mát xa đâm vào cùng không." Lê Diễm nở một nụ cười tà mị.

"Không được... Sẽ chết mất... A...ha..." Tuy rằng Lê Diễm đã từng dùng hai cây tiến vào hai tiểu huyệt của mình, thế nhưng chưa từng tiến vào cùng một chỗ bao giờ, nếu không mình sẽ thật sự hỏng mất.

"Bé ngốc, dọa em thôi, có cái cây này của ông xã khuếch trương cho em là đủ rồi." Lê Diễm nói xong lại trừu động một cách mạnh mẽ.

"A a a..." Lâm Văn Tịch trầm ngâm trong biển kᏂoáı ©ảʍ vô pháp tự kiềm chế, đột nhiên, bụng lại quặn đau một trận, kèm theo kᏂoáı ©ảʍ kịch liệt ở phía dưới, khiến cho Lâm Văn Tịch kêu càng thêm lớn tiếng hơn, Lê Diễm cho rằng em ấy chỉ đang thoải mái mà thôi.

Đau bụng đẻ đến nhanh đi nhanh, thế nhưng một lát sau bụng lại quặn đau tiếp.
"A a... Diễm... Dừng lại... Đau quá... A..." Nghe thấy cậu kêu đau, Lê Diễm lập tức dừng lại, tay phản xạ có điều kiện xoa lên bụng của cậu, lại phát hiện nơi đó đã biến thành rất cứng. Không thể nào chứ? Hiện tại sắp sinh rồi sao?! Không phải nói là còn hai ngày nữa mới tới hả? Cái đám lang băm kia!

Thế là Lê Diễm luống cuống tay chân rút ra khỏi cơ thể của Lâm Văn Tịch, sau đó anh lập tức gọi điện thoại cho Hạ Quân Dương.

Lại trải qua một phen lăn qua lăn lại, rốt cục Lâm Văn Tịch cũng vỡ nước ối, hơn nữa nhờ được Lê Diễm khuếch trương thiên nhiên, chỗ đó của Lâm Văn Tịch đã được mở rộng rất thuận lợi, rất nhanh liền được đẩy tới phòng sanh, đương nhiên Lê Diễm cũng vào sinh cùng Lâm Văn Tịch.

Một giờ sáng, rốt cục cũng được nghe thấy thanh âm trẻ con cất tiếng khóc chào đời, trái tim đang khẩn trương của Lê Diễm cũng được thả xuống. Thế nhưng kế tiếp còn chưa kịp thở phào một hơi, không ngờ bác sĩ lại nói một câu khiến anh nơm nớp lo sợ, "Nhanh lên nhanh lên, bên trong còn một đứa nữa."
Rốt cục hai đứa bé đều được sinh ra, Lâm Văn Tịch không chống đỡ nổi nữa nên đã bất tỉnh, rất nhanh liền được đẩy ra khỏi phòng sanh.

Lúc bế lấy hai đứa nhỏ, Hạ Quân Dương cười đến đầy mặt gian ác.

"Là con trai hay con gái?" Lê Diễm thuận miệng hỏi.

"Một đứa là con trai, chào đời sớm hơn một chút, là ca ca, còn đứa còn lại, chúc mừng a ~ vừa con trai vừa con gái ~ "

Lê Diễm đón lấy hai cục cưng đang được bọc tã, nhìn thoáng qua phía dưới của bọn nhỏ, quả nhiên có một bé là song tính, thế nhưng bộ dáng của Lê Diễm lại không có nửa điểm bất mãn, có thể bởi vì bị ca ca đoạt dinh dưỡng, đứa bé này vừa mới được sinh ra đã gầy hơn mấy đứa trẻ khác rất nhiều rồi, hơn nữa còn khóc yếu ớt như vậy, bất quá Lê Diễm lại cực kỳ yêu thích, bởi vì đứa bé này cũng giống như Lâm Văn Tịch vậy.
"Làm phẫu thuật chỉnh sửa giới tính không?"

"Không làm." Lê Diễm cự tuyệt rất đương nhiên, một đứa bé như vậy là lễ vật của trời cao, nhất định sau này sẽ gặp được người thật sự yêu thương bé, mà lúc này ca ca bên cạnh đã chậm rãi ngừng khóc rồi.

Cuộc sống của bọn nhỏ, chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.