Trần Mặc? Lúc này Lê Diễm mới biết được bọn chúng thế mà cũng bắt Trần Mặc đi luôn rồi. Nhất thời dùng ánh mắt kinh khủng nhìn về phía Chu Long ở một bên. Lần thứ hai chống lại ánh mắt của Lê Diễm, Chu Long cảm thấy trong lúc nhất thời mình lại không có khí thế gì nữa, thế nhưng ở đây là địa bàn của mình, chẳng lẽ còn phải sợ nó hay sao? Chu Long nhìn về phía đàn em ở một bên.
"Lão đại, đúng là còn có một người nữa, bởi vì lúc đó bọn họ đang ở chung với nhau, liền trực tiếp dắt theo luôn." Đàn em ở một bên vội nói.
"Người đâu."
"Nhốt trong phòng A073, đã có đàn em trông chừng rồi."
"Chủ nhân, chuyện này không liên quan đến Trần Mặc ca ca, bọn họ không thể giam anh ấy lại."
"Anh biết rồi, Tiểu Tịch, anh sẽ cứu Trần Mặc ra." Lê Diễm trấn an cậu, lập tức dời tầm mắt về phía Chu Long, ánh mắt cực kỳ sắc bén.
"Phải làm sao thì bọn mày mới chịu thả người."
"Dựa theo yêu cầu lúc trước, nếu mày làm được, đừng nói một, hai người bọn tao đều thả."
Lê Diễm biết đã rơi vào trong tay bọn chúng là sẽ không dễ được thả ra. Chỉ là khẳng định Chu Long không biết, Trần Mặc mà bọn chúng "thuận tiện" bắt đi kia, chính là con trai út của tập đoàn Trần thị, là em trai kiêm tình nhân bảo bối của Trần Diệu Thiên, tổng tài hiện tại của Trần thị. Xem ra trận chiến kế tiếp này... Là không thể tránh được rồi. Vốn không muốn để cho bọn Trần Diệu Thiên bị cuốn vào, thế nhưng nếu như anh ta phát hiện không tìm thấy Trần Mặc, nhất định sẽ nhấc lên gợn sóng không nhỏ, không thèm bận tâm đến bất kỳ thứ gì khác mà chạy tới đây. Chỉ hy vọng hành động của anh ta đừng quá nhanh, mình còn cần phải giằng co với gã, nếu như mình đáp ứng ở lại chỗ này, có thể kêu gã thả Lâm Văn Tịch và Trần Mặc ra trước, đến lúc đó một mình mình ở lại đây, cũng không cần e ngại gã nữa, hơn nữa phỏng chừng người của anh cũng đã động thủ rồi. Chỉ là nếu như hiện tại đột nhiên Trần Diệu Thiên gϊếŧ qua, kế hoạch của mình sẽ bị loạn, hơn nữa rất có thể sẽ tạo thành nguy hiểm cho Lâm Văn Tịch và Trần Mặc.
Lê Diễm không ngờ rằng trời không chiều lòng người, động tác của Trần Diệu Thiên lại nhanh như vậy, chỉ chốc lát sau liền có một đàn em chạy vào nói với Chu Long rằng đã có người cầm súng xông vào rồi.
※
Bịt mắt của Lâm Văn Tịch được người khác tháo xuống, trên người đang đắp chăn, nằm nghiêng một bên, bởi vì ở phía dưới chăn hai tay của Lâm Văn Tịch vẫn bị trói lại, cậu không biết là bộ dáng này của cậu đã bị Lê Diễm nhìn thấy qua camera, chỉ biết là người mới tiến vào ban nãy đã đắp chăn lên cho cậu, điều này đã làm cho cậu dễ chịu hơn một chút, nhưng không biết nếu như bộ dáng trần trụi của mình bị nam nhân thấy được, anh ấy sẽ mất lý trí, làm ra cái chuyện đáng sợ như thế nào nữa.
Bên kia điện thoại truyền đến tin tức có người gϊếŧ vào cậu cũng nghe được, nhất thời trong lòng giật thót một trận! Chờ đã, cậu không biết bên kia đã xảy ra chuyện gì, là người bên phía chủ nhân tới sao? Hay là còn có những người khác nữa?
"Chủ nhân!"
"Tiểu Tịch, không sao đâu. Em cứ ở yên đó đi, anh sẽ xử lý mọi chuyện." Liên lạc còn chưa bị chặt đứt, Lê Diễm nhanh chóng an ủi Lâm Văn Tịch.
"Lão đại, tên đó đã đánh chết mấy anh em của chúng ta, hiện tại phải làm sao đây."
"Lê Diễm, không ngờ lần này mày lại nói không giữ lời." Chu Long trừng mắt về phía Lê Diễm ở một bên, "Rõ ràng đã bảo mày tới một mình, mày còn dám dẫn người khác theo là sao!"
"Không phải người của tao mang tới."
"Mày nghĩ rằng tao sẽ tin mày hả? Nếu là như vậy, cũng đừng trách tao không khách khí." Nói xong Chu Long liền móc súng ra chỉa vào đầu Lê Diễm.
"Chủ nhân!" Bằng trực giác Lâm Văn Tịch chỉ biết chắc là nam nhân đã xảy ra chuyện gì đó, tuy rằng không nhìn thấy gì cả, nhưng Lâm Văn Tịch vẫn vô cùng lo lắng.
"Đừng nhúc nhích! Nếu như mày lộn xộn, thằng nhóc đó sẽ gặp xúi quẩy."
"Các người định làm gì chủ nhân!"
"Cắt đứt đường dây điện thoại cho tao, A Hổ, mày đi canh chừng thằng nhóc đó, đừng để nó chạy loạn."
"Chủ nhân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Tiểu Tịch, cứ ngoan ngoãn chờ ở đó, đừng lo lắng."
"Chủ nhân... Chủ..." Thoáng cái bên kia liền trở nên hoàn toàn yên tĩnh, điện thoại đã bị cắt đứt, mặc cho Lâm Văn Tịch có kêu thế nào cũng không có ai trả lời.
Lâm Văn Tịch muốn đứng dậy khỏi giường, nhưng bởi vì tay đang bị trói lại không có cách nào động đậy, vốn cũng có thể trực tiếp bật dậy, thế nhưng bởi vì hiện tại bụng đã phi thường lớn, bình thường rời giường đều phải dùng tay vịn, bây giờ muốn trực tiếp ngồi lên căn bản là không có khả năng. Hơn nữa bụng còn đang đau âm ĩ, bởi vì khẩn trương nên đã bị Lâm Văn Tịch bỏ quên mất.
Thế nhưng Lâm Văn Tịch vẫn không ngừng cố gắng, chậm rãi nhích nhích lên trên, muốn mượn đầu giường trợ lực cho mình ngồi dậy.
"A nha..." Bởi vì cố sức quá mức nên bụng lại quặn đau, mồ hôi lạnh cũng chảy xuống, thế nhưng đành phải mặc kệ tất cả, cậu sợ Lê Diễm sẽ xảy ra chuyện, cậu muốn đi ra ngoài, hiện tại chân đã có thể động, có thể tìm thứ gì đó trong phòng cắt bỏ sợi dây đi.
Tay của Lâm Văn Tịch bị trói ra sau lưng, cậu vừa nhích lên trên vừa dùng tay chống xuống giường, phải mất khí lực rất lớn, thật vất vả mới ngồi dậy được, bộ dáng bây giờ muốn có bao nhiêu chật vật liền có bấy nhiêu chật vật, thân thể vẫn trần trụi như ban nãy, bởi vì bị trói nên căn bản là không cởϊ áσ ra được, thế mà tên biếи ŧɦái cuồng kia lại sai người trực tiếp cắt ống tay áo của cậu ra.
Cứ để vậy mà đi ra ngoài cũng không được, Lâm Văn Tịch cố sức chịu đựng cái loại cảm giác sỉ nhục này rồi từ từ đứng dậy khỏi giường, trước phải cởi trói trên tay rồi sau đó lại đi tìm quần áo mặc.
Ngay khi Lâm Văn Tịch vừa mới bước xuống giường, bên ngoài vang lên tiếng mở cửa.
※
Kể cả điện thoại, camera cũng bị trực tiếp cắt đứt.
"Lão đại, chỉ có một người xông vào, hình như không giống với người của bang phái nào cả."
Chu Long cũng cảm thấy có chút kỳ quái, nếu Lê Diễm muốn tìm viện trợ cũng sẽ không chỉ tìm một người thôi chứ hả?
"Quản nó là ai, đều bắt vào cho tao."
※
Lâm Văn Tịch vừa quay đầu lại liền thấy người tiến vào, nhất thời bị dọa cho một trận, cậu không biết đối phương là ai, là tên biếи ŧɦái cuồng kia hay là thủ hạ của gã, bộ dáng dự định chạy trốn của cậu đã bị người nọ thấy được, dựa theo quy luật của kẻ bắt cóc, không phải là mình sẽ bị dạy dỗ cho một trận đó chứ? Không phải cậu sợ bị người nọ đánh, thế nhưng hiện tại trong bụng có một cục cưng, không chịu nổi người khác đánh đập, hơn nữa vì một cước lần trước của tên biếи ŧɦái kia, cậu còn chưa khôi phục lại được bao nhiêu, nếu như đúng là tên biếи ŧɦái cuồng kia liền nghiêm trọng hơn rồi. "Nếu muốn chạy trốn trước tiên cũng phải kiếm thứ gì bọc bản thân lại chứ..."
Người nọ vừa cảnh tỉnh, Lâm Văn Tịch mới nhớ tới hiện tại mình không có mặc quần áo gì cả! Sợ đến mức thiếu chút nữa cậu liền trực tiếp té xuống. Không nghĩ tới đột nhiên sẽ có người tiến vào, với bộ dáng hiện tại của cậu căn bản là không có năng lực mặc quần áo a, vốn dự định đi tìm thứ gì đó cắt đứt sợi dây đang trói mình trước rồi mới tìm quần áo mà. Hiện tại có người vào, mình lại không thể túm lấy tấm chăn ở bên cạnh, dưới tình huống cực kỳ xấu hổ viền mắt của Lâm Văn Tịch đã đỏ lên.
Thấy người kia đi tới, không biết y định làm cái gì, Lâm Văn Tịch sợ đến mức không ngừng lùi về phía sau, cuối cùng đã lùi sát vào góc phòng và không còn đường nào để lùi nữa.
Thế nhưng người kia cũng không có tiếp tục tiến tới, mà lại kéo lấy tấm chăn ở một bên quẳng vào người Lâm Văn Tịch. Sau đó, Lâm Văn Tịch cảm giác được người nọ nhét một thứ gì đó vào trong tay mình. Sau đó y xoay người rời đi.
Chừa lại Lâm Văn Tịch đứng đơ ra ngay tại chỗ. Nếu như cảm giác của cậu không lầm, thì cái vật ở trong tay cậu... Là một lưỡi dao nhỏ?? Rốt cuộc nam nhân kia là ai... Thanh âm vừa nãy, cũng không phải là của cái tên biếи ŧɦái đã dâʍ ɭσạи mình, nhưng lại có chút quen quen... Là người bên cạnh tên biếи ŧɦái kia sao? Tại sao y lại đưa cho mình thứ này? Chẳng những không có sỉ nhục cười nhạo mình còn đưa chăn cho mình, đối với hành động kỳ quái của y, Lâm Văn Tịch cảm thấy có hơi cảm động, thì ra không phải là mình thật sự không có đường lui, cho nên cậu phải kiên trì mới được.