Câu nói cuối cùng của người kia cứ không ngừng xoay quanh trong đầu Lâm Văn Tịch, cái gì gọi là rơi vào trong tay gã? Gã ta sẽ làm gì với chủ nhân đây?!
Lâm Văn Tịch cảm thấy mình bị người nào đó nâng lên một cái giường, đắp chăn lại, hình như quần áo cũng được ném qua đây. Sau khi sắp xếp mọi thứ xong xuôi rồi, cái người thuộc hạ tên A Hổ kia cũng rời đi, hình như trước khi đi cậu còn nghe được một tiếng thở dài, nhưng không đợi Lâm Văn Tịch cẩn thận suy nghĩ thì đã truyền tới một tiếng cửa sắt đóng mạnh xuống, sau đó trong phòng khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có.
Trên người Lâm Văn Tịch đang trần trụi, tay vẫn còn bị trói ở phía sau, cái khăn bịt mắt đã bị nước mắt thấm ướt một mảnh, hiện tại chỉ có ràng buộc trên chân đã được tháo ra, Lâm Văn Tịch từ từ di chuyển chân, hi vọng có thể tìm thấy quần áo của mình, che hạ thân của mình lại. Một cước vừa nãy của nam nhân vừa vặn đạp lên trên bụng của cậu, Lâm Văn Tịch vừa giật mình lại, liền cảm giác được nơi đó truyền đến một trận đau nhức, nhất thời sợ đến mức không dám cử động nữa.
Rất muốn lấy tay ôm lại, để cho cục cưng an phận xuống. Nhưng căn bản là hiện tại không nhúc nhích tay được, Lâm Văn Tịch chỉ có thể nằm nghiêng qua, co rút thân thể, cố gắng ổn định cơn đau lại.
Thế nhưng không biết có phải tại vì bị đạp, với lại khí lực của nam nhân cũng không nhỏ, trong nhất thời cục cưng khó có thể bình tĩnh trở lại, từ lúc ban đầu chỉ hơi đau một chút đến bây giờ là ngày càng đau đớn, trán của Lâm Văn Tịch đã bắt đầu chảy mồ hôi, nước mắt cũng chảy xuống theo.
"Cục cưng... Con bị làm sao vậy... A... Đừng..."
Trong phòng không có bất kỳ người nào, chỉ có thanh âm của một mình Lâm Văn Tịch đang vang vọng, Lâm Văn Tịch một mặt lo lắng cho an nguy của Lê Diễm, một mặt đau bụng đến khó nhịn, chưa từng có cảm giác bất lực giống như bây giờ. Bất quá điều duy nhất đáng được ăn mừng chính là gã đó không có chạm vào mình tiếp, nếu như thật sự bị gã làm bẩn, mình liền thật không còn mặt mũi nào để gặp Lê Diễm nữa, hiện tại chỉ cần nghĩ đến chỗ đó của mình đã từng bị gã sờ qua. Lâm Văn Tịch đều cảm thấy bản thân mình rất bẩn, hận không thể dùng nước nóng đến tiêu độc, nếu như bị chủ nhân biết người kia đã từng sờ soạng mình, anh ấy sẽ ngại đi... Cho dù ngoài miệng chủ nhân có nói không sao, thì cũng sẽ không vui đâu ha, nghĩ đến Lê Diễm sẽ vì vậy mà ghét bỏ mình, nước mắt của Lâm Văn Tịch liền không thể ức chế được mà chảy xuống.
Nếu như mình thực sự bị người kia cưỡиɠ ɠiαи, đừng nói chủ nhân sẽ không mang lại chiếc giày đã bị người khác xỏ qua, mà ngay cả chính Lâm Văn Tịch mình đây đều thấy không xứng với Lê Diễm nữa... Cậu còn mặt mũi gì mà đi gặp chủ nhân cơ chứ.
May là, chuyện còn chưa tới nông nỗi không thể vãn hồi...
Bất quá... Lâm Văn Tịch lại bắt đầu tự trách, đều tại mình cả, nếu không phải vì mình, chủ nhân sẽ không bị người khác bắt lại, đều do mình không tốt lại còn ngu ngốc, cố chấp đòi đi làm, còn liên lụy đến Trần Mặc ca ca, nếu như chủ nhân thực sự xảy ra chuyện gì, mình phải làm sao đây...
Nghĩ nghĩ, bụng Lâm Văn Tịch lại bắt đầu đau đớn, lần này cậu không còn tinh lực để suy nghĩ lung tung nữa, toàn bộ lực chú ý đều chuyển đến bụng của mình.
"A... Hức... Đau quá... Chủ nhân..."
"Ấy, đây không phải là Lê đại tổng tài sao?" Phía sau Lê Diễm vang lên một thanh âm.
Nam nhân kia không hề thô bạo giống như khi đối đãi với Lâm Văn Tịch ban nãy, tương phản gương mặt lại hết sức ôn hoà.
"Chu Long, đến tột cùng là anh muốn thế nào." Lê Diễm nhìn người đang tươi cười đi về phía mình, sắc mặt cũng không được thân thiện cho mấy.
"Ha ha, không có thế nào cả a, mời chú qua đây uống chút trà thôi. Tiểu Trang, còn chưa đi rót nước cho Lê tổng sao."
Mở miệng ra câu nào cũng là Lê tổng, cũng không phải Lê Diễm không nghe ra ý tứ châm chọc từ trong miệng gã, thế nhưng hiện tại Lâm Văn Tịch đang ở trong tay bọn họ, Lê Diễm cũng không tiện phát tác.
"Miễn nước đi, người đâu."
"Mặt thối như vậy để làm gì nha, hiện tại đứa nhỏ kia vẫn còn khỏe mạnh lắm." Nam nhân tên Chu Long ngồi xuống, ý bảo Lê Diễm cũng ngồi đi.
"Tôi không có thời gian để lãng phí với anh, đến tột cùng là anh muốn thế nào? Phải làm sao mới có thể thả người."
"Ha ha, tốt lắm." Sắc mặt của Chu Long cũng thay đổi, không còn vẻ hoà nhã ban nãy, hiện tại đã lộ ra bộ mặt thật, "Tao cũng không đánh bí hiểm với mày làm gì nữa. Rất đơn giản, dùng Vũ Hoàng để đổi."
"Vũ Hoàng đã không còn là của tôi nữa rồi." Hơn nữa chỉ dùng Vũ Hoàng để đổi, đích xác cũng không phải điều kiện khó khăn gì, tiền không có có thể kiếm lại, còn Lâm Văn Tịch, chỉ có một. Chỉ sợ, Chu Long sẽ không buông tha cho bọn họ dễ dàng như vậy.
"Ha ha, mày đang ở chỗ của tao, ông già nhà mày còn không chịu ngoan ngoãn giao Vũ Hoàng ra sao? Hay là, dùng cái mạng của mày, để đổi lấy mạng của thằng nhóc kia đi. Không đúng, là hai mạng mới phải, bên trong còn có một tiểu quái vật nha, sao hả, không thôi để cho một xác hay mạng của bọn chúng bị đưa ra nước ngoài nghiên cứu, đây đã là điều kiện rất có lời rồi á."
Hiện tại có thể nói là sắc mặt của Lê Diễm muốn có bao nhiêu lạnh liền có bấy nhiêu lạnh, cặp mắt cũng biến thành lợi hại, anh chỉ biết cái tên Chu Long này sẽ không buông tha cho mình dễ dàng như vậy đâu.
"Anh bảo tôi làm sao mà tin được đây?"
Lập tức Chu Long nhướng mày với người ở bên cạnh một cái, đối phương hiểu ý, cho hạ màn hình trong phòng khách xuống, rất nhanh liền được chuyển tới camera trong phòng kia, Lê Diễm thấy Lâm Văn Tịch đang nằm ở trên một cái giường, trên người chỉ được đắp một tấm chăn, nhìn qua giống như em ấy đang ngủ, cũng không có gì khác thường cả, nhưng Lê Diễm nhìn lại cẩn thận thì thấy được thân thể của Lâm Văn Tịch đang khẽ run rẩy.
"Bọn mày đã làm gì em ấy rồi?" Ánh mắt của Lê Diễm thoáng khiến cho Chu Long run lên một cái, chỉ có thể mạnh miệng nhằm che giấu.
"Không có làm cái gì cả a, chỉ mời nó nghỉ ngơi một chút mà thôi. Lê Diễm, nếu như mày thực sự không tin tụi tao, thôi cũng được, vậy bọn tao liền gϊếŧ nó trước, sau đó sẽ chậm rãi dây dưa với mày."
"Chờ một chút, để tao nói chuyện với em ấy." Rõ ràng là đang cầu đường sống từ người khác, nhưng quanh thân Lê Diễm lại tỏa ra một loại khí tức vương giả, ánh mắt cứ như hùng ưng trừng đến mức khiến cho người khác sợ hãi trong lòng. Rõ ràng là địa bàn của mình, thế nhưng Chu Long lại có cảm giác mình mới là dê núi bị người gϊếŧ hại, trong lúc sửng sốt đã cho người kết nối điện thoại.
"Tiểu Tịch."
Lâm Văn Tịch ở bên kia kinh ngạc mở to hai mắt, đây không phải là thanh âm của chủ nhân sao... Lúc này Lâm Văn Tịch mới phát hiện bên giường được đặt một bộ điện thoại.
"Chủ nhân..." Vừa nghe thấy thanh âm của nam nhân thiếu chút nữa Lâm Văn Tịch liền khóc nấc lên, thế nhưng cậu biết, hiện tại cậu không thể biểu hiện ra bộ dáng yếu ớt, cậu không thể khiến cho chủ nhân lo lắng được...
"Bọn chúng có làm gì em không?"
Hoàn toàn không giống như khi nói chuyện với bọn Chu Long, vào một giây trước ngữ khí của nam nhân vẫn còn lạnh lùng nhưng khi đối mặt với bé con liền hoàn toàn bất đồng, thế nhưng Lê Diễm cũng không dám sơ ý, không thể lộ ra bộ dáng quá lo lắng ở trước mặt người khác được, để tránh cho bọn chúng bóp chết bé con.
"Chủ nhân, em không sao." Nuốt toàn bộ ủy khuất trở vào trong bụng, Lâm Văn Tịch nói tiếp, "Chủ nhân, anh đừng lo cho em, anh trở về đi."
"Đồ ngốc, em có biết em đang nói cái gì sao?"
"Em biết, thế nhưng, em không muốn khiến cho chủ nhân mạo hiểm như vậy, đều tại em không tốt, đúng rồi, còn có Trần Mặc ca ca nữa, chủ nhân, anh ấy vô tội, không thể kêu bọn họ thả Trần Mặc ca ca ra sao?"
Trần Mặc? Lúc này Lê Diễm mới biết được bọn chúng thế mà cũng bắt Trần Mặc đi luôn rồi