Nơi Xa Nhất Là Ngay Bên Cạnh

Chương 119




Tuy rằng lần này tiến vào rất thuận lợi, thế nhưng Lê Diễm lại phá lệ cẩn thận, sợ rằng chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ khiến cho em ấy bị thương.

"Bên trong có đau không?"

"Không đau."

"Vậy bụng có còn đau nữa không?" Mỗi lần tiến vào một chút, Lê Diễm liền hỏi một câu, rất sợ cậu có điểm nào khó chịu, vươn tay muốn xoa giúp cậu, thế nhưng bé con lại tránh né, Lê Diễm không thể làm gì khác hơn là buông tha.

"Sẽ không." Bé con lắc đầu, cảm thấy tốc độ ra vào của nam nhân quá chậm, muốn tự mình ngồi xuống, lại bị nam nhân nâng mông lên.

"Em khoan hãy nhúc nhích, tôi đến thì tốt rồi." Nam nhân ôn nhu nói. Lâm Văn Tịch thấy cảm động, cánh tay đang ôm cổ anh cũng rất cẩn thận, sợ sẽ đè lên vết thương trên người nam nhân.

Đợi đến khi thân thể của người hai đều sinh ra một tầng mồ hôi, Lê Diễm mới sáp cả cây côn ŧᏂịŧ vào trong. Sau khi tiến vào nam nhân vẫn hỏi thăm xem cậu có đau hay không, Lâm Văn Tịch vội lắc đầu, tuy rằng nam nhân đang quan tâm cậu, nhưng vẫn cứ luôn cảm thấy bản thân mình bị dằn vặt, lúc tiến vào nội bích thì một điểm trong đó bị cọ qua, sau khi đi vào lại bất động, khiến cho cậu cảm thấy rất khó chịu. Lâm Văn Tịch có thể cảm nhận được miệng huyệt bị sỉ mao lướt qua còn có hai quả cầu thịt chắc nịch, khẽ chuyển động ma sát với mông của cậu, khiến cho bản thân mình càng thêm rục rịch.
"Mút thật chặt, có phải tiểu tao hóa rất thích cự điểu của chủ nhân không?" Vành tai bị nhiệt khí phun lên, thanh âm tà ác khiến cho mặt của Lâm Văn Tịch đỏ bừng. Cậu lắc đầu không trả lời, cúc huyệt lại rất thành thực mà rụt lại vài cái.

"Có phải không, hửm?" Thấy cậu không trả lời, nam nhân cố ý khẽ đỉnh vào tận bên trong, sau đó dùng ngón tay kẹp lấy đầṳ ѵú của Lâm Văn Tịch kéo ra hai bên.

Trong lúc nhất thời bị đâm vào cả hai điểm nhạy cảm, cảm giác tê ngứa xông thẳng lên đại não, Lâm Văn Tịch thoải mái kêu ra tiếng, nam nhân lại dùng sức đè ép đầṳ ѵú đã bị mình đùa bỡn đến sưng đỏ vào bên trong, bị chơi đùa mang lại kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ không đồng dạng khiến cho cậu mất hết phương hướng.

"Tiểu tao hóa thích đại điểu của chủ nhân sao? Vừa nãy siết thật chặt ha."
"Thích... A... Chủ nhân đừng kéo... A...ha... Ưʍ..." Cục cưng đã an phận rồi, cái loại kᏂoáı ©ảʍ tuyệt đỉnh này lại quay trở về. Cậu có cảm giác cả người mình đều khó nhịn.

"Không phải nói như vậy nha."

"Tiểu tao hóa thích cự điểu của chủ nhân... Làm đến tiểu tao hóa thật thoải mái... A nha... A a..."

Sau khi nam nhân sáp vào, Lâm Văn Tịch cảm nhận được dường như nơi đó của nam nhân lại trướng lớn thêm vài vòng, chống đỡ chỗ đó của mình đến không còn bất kỳ một khe hở nào cả. Có thể là do lâu lắm rồi chưa có rõ ràng cảm nhận được sự thô to của nơi đó, Lâm Văn Tịch càng cảm thấy bản thân mình bị căng tràn đến sắp chết.

"A...ha... Đừng ... Lớn thêm nữa... Hức hức... Trướng quá..."

"Bảo bối, sau này đừng nói chuyện dễ thương như vậy nữa." Lê Diễm cắn lên vành tai tinh xảo đáng yêu của Lâm Văn Tịch, đùa bỡn ở trong miệng, trừu sáp vài cái, càng ngày càng cứng rắn, nhưng lại không có bắn tinh, chỉ là tốc độ của lần trừu sáp này đã chậm đi rất nhiều, mỗi lần cũng chỉ là từ từ rút ra, sau đó lại dùng sức đâm vào, qυყ đầυ nghiền thẳng lên tao điểm trong cúc huyệt của Lâm Văn Tịch.
"Ưm a... Thế nhưng... Trướng lắm... A...ha... Nhanh nữa đi... A... Dùng sức đỉnh... Hmm..." Theo động tác trừu sáp mà thân thể của Lâm Văn Tịch chậm rãi chuyển động lên xuống, từ lâu sắc mặt đã trở nên ửng hồng, toàn thân bị phủ lên một tầng mồ hôi thật mỏng, ngửa đầu hơi nhíu mày, giống như là đang bất mãn vì động tác chậm rãi của nam nhân.

"Tiểu tao hóa, yêu cầu rất nhiều a." Lê Diễm dùng sức đỉnh vào.

"A... A...ha... Đừng đỉnh... A... Em... A..."

"Thoải mái sao?"

"Rất... Thoải mái... A... Nhanh nữa..."

"Không phải vừa nãy mới nói quá nhanh sao?"

"Thế nhưng... A... Hiện tại quá chậm..." Ngồi ở trên người nam nhân, Lâm Văn Tịch có chút bất mãn nói.

"Còn đau không?"

"Không đau." Lâm Văn Tịch lắc đầu, hơi bĩu môi ra, nam nhân nhìn thấy liền cắn vào một cái.

"Hệt như trái cây ướp lạnh vậy." Môi của bé con vẫn là mỹ vị như vậy.
"Ưm ha... Hmm... Ưʍ..."

Cánh môi dưới bị nam nhân hết cắn lại cắn, giống như là đang ăn trái cây ướp lạnh thật sự. Lê Diễm thấy thân thể của cậu cũng đã thả lỏng rất nhiều, không còn ôm bụng giống như ban nãy nữa, nghĩ tới chắc là em ấy đã không sao rồi, thế nhưng trong lòng vẫn cứ sợ hãi. Lo lắng nếu như động tác của mình quá nhanh sẽ sáp hỏng em ấy, thế là đành nói: "Nếu bảo bối muốn thịt heo bổng, liền tự mình xoay đi." Nói xong, còn vỗ vỗ lên cái mông nhỏ vừa bị đỉnh đến đỏ bừng của cậu.

Nam nhân không hề chuyển động nữa, cái vật to nóng cứ như vậy mà cắm ở bên trong mình, rõ ràng có thể sử dụng tiểu huyệt của mình để miêu tả ra bộ dáng hùng vĩ ở nơi đó của nam nhân, lúc này gân xanh đang đập thình thịch, Lâm Văn Tịch có thể tưởng tượng ra thời điểm cự căn phun ra nham thạch nóng hổi, đánh lên một điểm nào đó khiến bản thân mình càng sảng khoái hơn. Thế nhưng hết lần này tới lần khác nam nhân lại cứ sợ mình sẽ bị thương, không thèm động đậy chút nào, đừng nói chi tới bắn tinh, hiện tại cục cưng trong bụng đã sớm an phận, thân thể không còn khó chịu nữa, cảm giác hưng phấn lại quay trở về, cúc huyệt đã thích ứng với kᏂoáı ©ảʍ cao độ của trước đây hiện tại căn bản là nam nhân chỉ cắm vào mà bất động đã không còn thỏa mãn được cậu nữa, Lâm Văn Tịch chỉ cảm thấy ngứa ngáy chịu không nổi, không ngừng co rút lại muốn càng nhiều hơn.
"Chủ nhân... Cho em... Hức hức... Tao huyệt của tiểu người hầu muốn ăn thịt heo bổng của chủ nhân... Nhanh động..." Lâm Văn Tịch ngẩng đầu nhìn Lê Diễm, hai mắt còn lộ ra vài giọt lệ, dưới ánh trăng có vẻ phá lệ thống khổ động lòng người, ban nãy cái miệng nhỏ nhắn bị Lê Diễm hôn lên vẫn còn có chút sưng, hồng hồng khẽ nhếch, phả ra nhiệt khí, mơ hồ có thể thấy được đầu lưỡi ở bên trong, ánh mắt tan rã, mang theo một bộ dáng câu người nhìn Lê Diễm. Hạ thân cũng biến thành nôn nóng bất an.

Lê Diễm nhìn đến chỉ cảm thấy hô hấp cứng lại, nắm lấy cằm cậu hung hăng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của Lâm Văn Tịch, nương theo động tác nghiêng về trước hạ thân của Lâm Văn Tịch cũng dán vào càng gần hơn với địa phương hai người đang kết hợp, do đó côn ŧᏂịŧ cũng bị đỉnh đến sâu hơn.
"Ưm a... Hmm..." Lâm Văn Tịch rên nhẹ một tiếng, nhưng nam nhân vẫn cứ không có động tác, chỉ hôn cậu một cách đơn thuần mà thôi.

"Bảo bối, tôi đã nói, muốn liền tự mình động nha."

"Đã không chịu động rồi còn nói nữa."

Lâm Văn Tịch chu chu miệng, tuy rằng không phải trước đây chưa từng tự động qua, nhưng cứ luôn cảm thấy hành vi chủ động này khiến cho bản thân rất ngượng ngùng, cậu vẫn thích nam nhân sáp mình hơn, thế nhưng hiện tại cái nơi đang bị cắm vào của mình càng ngày càng khó chịu, cứ như đang có con kiến gặm cắn ở nơi đó, một đường tao ngứa kéo dài đến tận bên trong, nam nhân lại còn không chịu động nữa chứ.

"Có phải hiện tại ở bên trong rất nóng không? Tự mình làm đến chỗ sâu nhất mới có thể gãi ngứa nha." Nam nhân vuốt ve lên đôi gò má nóng hổi của bé con, anh biết em ấy sẽ không còn kiên trì được bao lâu, hoa huyệt bên dưới đều đã chảy dâʍ ŧᏂủy̠ ra đến tận đùi, hậu huyệt cũng từng bước kẹp chặt lại, không ngừng phân bố dịch ruột non làm trơn dũng đạo, muốn được thịt heo bổng của nam nhân hung hăng thao làm. Lê Diễm biết cậu rất muốn, vào lúc này lại cố ý không chịu động đậy, kéo dài kᏂoáı ©ảʍ khi làʍ t̠ìиɦ mới có thể để cho tiểu bảo bối nhà anh hưởng thụ tuyệt đỉnh, còn chính anh cũng có thể thao làm lâu hơn một chút.