Nơi Xa Nhất Là Ngay Bên Cạnh

Chương 118: Chủ nhân,đau...




KᏂoáı ©ảʍ mãnh liệt truyền đến từ địa phương mập hợp của hai người len lỏi vào các dây thần kinh, xông thẳng lên đại não.

“A…ha… Lớn quá… Nơi đó… A bị đâm hỏng mất… Hức hức… Chủ nhân… Chậm chút… A ”

Lê Diễm cúi đầu, liền có thể mơ hồ nhìn thấy nơi gắn kết của hai người ở trong bóng tối, côn ŧᏂịŧ đỏ tím đang ra vào, mỗi lần rút thân trụ ra đều có thể thấy được bên trên mang theo thiệt nhiều thiệt nhiều *** dịch trong suốt không thuộc về mình, chỉ cần mình trừu sáp một cái liền phát sinh ra tiếng nước rõ ràng, dịch thể bị côn ŧᏂịŧ kéo ra ngoài liền rơi xuống ghế sô pha, tản ra khí tức *** mỹ, theo thanh âm bành bạch, cả căn phòng đều tràn ngập trong tình sắc ám muội. Chúng càng thêm kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ cảm quan của Lê Diễm, vô hình trung tốc độ trừu sáp cũng tăng nhanh hơn, thân thể phát ra thanh âm dần dần lấn át đi cả tiếng mưa nhè nhẹ bên ngoài, cửa sổ bị gió phía ngoài thổi rung động sàn sạt, nhưng ai cũng không có tâm tình để nghe, Lâm Văn Tịch lãng kêu đã lãng nay càng lãng hơn. Nếu không phải do trời bên ngoài đang mưa, phỏng chừng tiếng rêи ɾỉ đã truyền đi rất xa rất xa rồi.
“A… Không… Đâm hỏng mất… Chậm một chút… Từ bỏ… A…”

Nước mắt chảy đầy cả mặt, nhưng nam nhân lại không buông tha cho cậu, ngược lại tốc độ của anh càng lúc càng nhanh, tựa như là đang hòa nhịp với tiếng gió xào xạc bên ngoài, sô pha cũng bắt đầu lắc lư, phát ra vài tiếng cọt kẹt. Khiến cho Lâm Văn Tịch sợ đến mức nắm chặt lấy tay vịn sô pha, muốn xoay đầu bảo nam nhân chậm một chút, nhưng dường như khả năng ngôn ngữ đã bị xói mòn.

“A…ha… Quá nhanh… A… Nơi đó… Hức… Chủ… A… Nhân… Chậm…”

“Không dừng lại được nữa, bảo bối nhịn một chút.” Hô hấp của Lê Diễm trở nên nặng nề, tốc độ dưới thân lại không chút chậm đi, côn ŧᏂịŧ tím đỏ thô to cắm vào hậu huyệt phấn nộn nhanh chóng rút ra, tiểu huyệt còn chưa kịp thích ứng với sự rời đi của côn ŧᏂịŧ đang cố gắng siết chặt lại nhưng rất nhanh đã bị đâm mạnh vào một cái, tốc độ của nam nhân đã bắt đầu trở nên không còn tiết tấu, chỉ đâm thẳng vào bên trong theo cách thức nguyên thủy nhất, Lâm Văn Tịch biết hiện tại nam nhân đã hoàn toàn thú tính , căn bản sẽ không dừng lại, dù đã bị thao đến chảy nước mắt cũng không ngừng lại được, chỉ có thể một bên *** kêu thút thít một bên che bụng của mình, sợ trong lúc vong tình đụng phải nơi đó.
“A a… Cứng quá… Hức hức chỗ đó bị đỉnh thoải mái quá… Chủ nhân… A…ha…”

Ngay lúc cao trào của hai người thay nhau liên tục kéo đến, đột nhiên Lâm Văn Tịch cảm thấy bụng của mình bị đá một cái, cậu biết có thể là do nhóc con không an phận rồi, vội vàng dùng tay che kín lại. “A… Không… Chậm một chút… Chủ nhân… A…ha…”

Lê Diễm nhanh chóng trừu sáp, cho rằng Lâm Văn Tịch chỉ là bị đỉnh đến sảng khoái, trước đây em ấy vẫn luôn kêu mình chậm một chút, thế nhưng cái mông lại cứ lắc lắc thật tao, hiện tại do không biết tình huống của cậu, cho nên anh cũng không có giảm bớt tốc độ.

“Ưm a… Không được… Đau quá… A a…”

Nghe cậu kêu lên đau đớn, Lê Diễm mới thanh tỉnh được một ít, thấy bé con đã dừng động tác hơn nữa cũng không còn nghênh hợp với mình, cứ tưởng do bản thân đỉnh quá nhanh nên khiến cho em ấy bị đau, Lê Diễm cực kỳ lo lắng, vội vàng rút côn ŧᏂịŧ của mình ra với tốc độ nhanh nhất. Hậu huyệt đang được lấp đầy nhất thời mất đi vật ngăn chặn, lập tức cảm thấy trống rỗng, một ít *** thủy chạy dọc ra ngoài, tự động đói khát mà co rút lại vài cái, sau đó mới chậm rãi khép lại.
“Bị làm sao vậy, Tiểu Tịch? Có phải là không thoải mái hay không?” Lê Diễm lo lắng ôm chầm lấy cậu, vội hỏi.

Lâm Văn Tịch chỉ cảm thấy nhóc con lại dùng sức đá thêm vài cái nữa, cậu “A” lên một tiếng rồi nắm lấy cánh tay của Lê Diễm, cái tay còn lại thì đang che lấy bụng, thế nhưng không muốn để cho nam nhân phát hiện, cũng nhờ chung quanh đang tối đen, nên bộ dáng của cậu bị hiểu thành đau dạ dày.

“Có phải ban nãy quá nhanh rồi không? Làm em bị đau sao?” Thấy cậu không nói lời nào, Lê Diễm càng nóng nảy hơn, anh biết vừa nãy bản thân đã quá vong tình, cứ luôn dùng sức đỉnh vào người em ấy, nhiều lần thiếu chút nữa đã thao người từ trên ghế sô pha xuống dưới đất, cũng may Lê Diễm đã lấy tay vòng quanh cậu lại. Thấy tay của Lâm Văn Tịch đặt lên bụng, Lê Diễm suy đoán có phải là cậu khó chịu ở chỗ nào không, muốn vươn tay ra xoa cho cậu, lại bị bé con vô ý tránh né.
“Không sao đâu, chủ nhân. Chỉ là dạ dày không được dễ chịu.” Không biết tại sao, nghe thấy thanh âm của nam nhân, dường như cục cưng trong bụng đang dần dần an phận lại, lúc này Lâm Văn Tịch mới thoải mái hơn được một chút, biết hiện tại nam nhân đang rất lo lắng cho mình, cậu vội vã giải thích với y.

“Sao dạ dày lại khó chịu rồi? Có phải là do không chịu ăn cơm tử tế không?”

“Trước kia bị bệnh, vừa nãy không biết bị làm sao nữa, thực sự không có gì đâu.”

Biết thân thể cậu vẫn luôn không quá khỏe, Lê Diễm đau lòng hôn hôn cậu, vẫn là có chút không yên lòng nói, “Sao đột nhiên lại bị đau bụng? Là do ban nãy dùng lực quá mạnh sao?”

Khuôn mặt của Lâm Văn Tịch đỏ lên, muốn lắc đầu, lại cảm thấy không đúng, thế là liền gật đầu. Nam nhân thương tiếc hôn hôn cậu, “Vừa nãy quá thoải mái, không dừng được, xin lỗi, lần sau tôi sẽ chậm một chút.”
Nghe nam nhân ôn nhu nói xin lỗi mình như thế, trong lòng Lâm Văn Tịch cảm thấy ấm áp, tuy rằng mang thai rất khổ cực, thế nhưng ông trời cũng đủ nhân từ với cậu rồi, để cho mình còn có thể gặp lại nam nhân này, cậu từng cho rằng đời này đã không còn cơ hội nữa rồi chứ, ít nhất cục cưng trong bụng cũng có thể có một cơ hội “ở chung” với ba của bé, không biết nếu cậu nói chuyện này cho nam nhân thì y sẽ có phản ứng ra sao đây? Thế nhưng ngay lập tức cái ý nghĩ này đã bị Lâm Văn Tịch phủ định, nếu như nói cho y biết, giữa bọn họ liền triệt để kết thúc, hơn nữa nếu như nam nhân muốn cậu phá đứa bé trong bụng này, thì cậu biết phải làm thế nào đây? Cho nên vẫn là cứ len lén sinh ra đi, ít nhất nếu cậu mất đi nam nhân, còn có thể có một đứa nhỏ thuộc về hai người họ.
“Nghĩ gì vậy nha? Còn muốn làm không?” Nam nhân cắn cắn lên môi của cậu, dùng thanh âm trầm thấp nói ra. Lúc này Lâm Văn Tịch mới nhớ tới phía dưới còn có một vật nong nóng gì đó đang đỉnh vào người mình, gương mặt trở nên đỏ bừng, môi có chút ngượng ngùng đụng một cái vào môi của nam nhân, nghĩ đến vừa nãy hai người đang làm đến thật thoải mái, đột nhiên lại bị náo loạn như thế, thiếu chút nữa bầu không khí cũng lạnh xuống, bất quá chỗ đó của nam nhân vẫn còn cứng rắn thế này, hình như đến bây giờ nam nhân còn chưa bắn qua lần nào, địa phương vừa được sáp đến tràn đầy của mình hiện tại cũng đang dâng lên từng đợt trống rỗng, nghĩ muốn được tiếp tục nhồi đầy.

“Làm đi.” Đưa tay quấn lên cổ của nam nhân, Lâm Văn Tịch chủ động hôn lên môi y, đôi môi vừa tiếp xúc với nhau liền có cảm giác hệt như có dòng điện chạy qua, hiện tại một đầu lưỡi lửa nóng đang vươn ra khỏi miệng bắt đầu miêu tả liếm lộng, sau đó hai cánh môi hơi hơi mở ra, một đầu lưỡi ngượng ngùng khẽ đưa ra, nhưng lại không dám chạm vào đôi môi nóng bỏng kia, thẳng đến khi nó phát hiện ra sự tồn tại của một cái lưỡi khác, trực tiếp mút lấy, hung hăng ngậm chặt, hai người bắt đầu hôn đến khó chia lìa.
Cái mông phía dưới bị tay của nam nhân nắn bóp, từ từ nâng lên một ít, hai người vẫn chưa dừng hôn lưỡi lại, chỉ dựa vào cảm giác mà sờ lên miệng huyệt ướt đẫm của Lâm Văn Tịch, từ từ cắm côn ŧᏂịŧ to nóng của mình vào nơi đó. Bởi vì ban nãy đã làm qua, nên lần tiến vào này đặc biệt thông thuận… Rất nhanh đầu đỉnh liền trượt đi vào.